Menu Đóng
Posted in Có các anh ở đây, Uncategorized

Có các anh ở đây

Tên gốc: Các Đại Lão Cũng Theo Tui Xuyên Về Rồi [ Giới Giải Trí ]

Tác giả:  Cật Thanh Mai Tương Nha

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Sủng, giới giải trí, 1×1, hiện đại, sảng văn

Tình trạng gốc: Hoàn | Tình trạng edit: HOàn edit – Đang beta @@@

✨ Chương 24 ✨

____________

Edit và beta: Nukaly

Hạ Tần cũng vừa vặn trở về, lúc ngồi trên xe, xuyên qua cửa sổ anh nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhiễm một mình một người ngồi ở chỗ đó, liền để Yến Bạch tự lái xe tới gara trước, bản thân mình một mình đi qua nhìn một chút.

Khoảng cách rất gần, có thể nhìn thấy trên khuôn mặt tràn đầy cô đơn của cô còn lưu lại dấu vết nước mắt lờ mờ.

Anh phải khống chế mình lắm mới không duỗi tay ra lau nước mắt cho cô, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng lấy lon nước mát lạnh trong tay đụng nhẹ một chút lên trán của cô.

phản ứng đầu tiên của Lâm Tĩnh Nhiễm là theo bản năng duỗi tay lau mặt, nhưng lại nghĩ ánh đèn xung quanh nơi đây u ám như thế này, chắc hẳn anh cũng không thể nhìn rõ được dáng vẻ của cô lúc này, vì thế chỉ ngẩng đầu lên, cười nhẹ một cái, nói: “Cảm ơn.”

Nụ cười của cô quá mức lịch sự xa cách, lộ ra một cỗ xa lánh không nói ra được thành lời khiến cho Hạ Tần cảm thấy có chút không vui.

Nếu như có thể thì anh thà rằng cô duy trì biểu tình vốn dĩ kia chứ không phải là loại nụ cười giả tạo khách sáo này.

Suy nghĩ kỹ một chút, hình như trước đây cô cũng chính là bộ dáng này, mỗi lần mấy vị hoàng tử kia nháo loạn tranh cãi, cô đều trưng ra vẻ mặt muốn khóc, nhưng lại cắn chặt răng của mình vững vàng dằn những cảm xúc của mình xuống đáy lòng.

Lâm Tĩnh Nhiễm chỉ thấy bóng người kia loáng một cái, sau đó Hạ Tần đã vô cùng tự nhiên ngồi xuống ở bên cạnh cô: “Ngài Hạ?”

Hạ Tần: “Trong phòng rất bí bách, không khí chỗ này vừa khéo.”

Lâm Tĩnh Nhiễm mởlon Sprite ra yên lặng uống một hớp, tâm tư nhảy loạn, cô vội vã chặt chẽ đè cảm xúc xuống dưới đáy lòng.

Hạ Tần thuận miệng tán gẫu với cô chút chuyện trong đoàn làm phim, cô chỉ không yên lòng đáp lại hai câu.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy Hạ Tần không đầu không đuôi hỏi: “Cô Lâm này, nội dung kịch bản sáng ngày mai muốn quay đã học thuộc hết rồi chứ?”

Lâm Tĩnh Nhiễm ngạc nhiên: “Cảnh nào ạ?”

Hạ Tần: “Cảnh em chỉ vào mũi tôi cố sức chửi ấy.”

Lâm Tĩnh Nhiễm gật gật đầu: “À, thuộc rồi ạ.”

“Khó được có lúc rảnh rỗi, không bằng hai chúng ta tập diễn cảnh đấy trước đi.”

Hạ Tần nói : “Cảnh diễn này không dễ khống chế tình cảm, tôi muốn tìm cảm giác để sáng ngày mai có thể diễn qua thật tốt, đảm bảo được tiến độ quay hình.”

Lâm Tĩnh Nhiễm: “? ? ?”

Mị ở đây ngồi trong đêm đen tĩnh mịch nhưng không phải là vì chờ anh tới diễn tập đâu nha người anh em!!!

Thế nhưng Hạ Tần lại cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, bên trong đôi mắt phảng phất như ẩn giấu sao trời, sâu thẳm cứ như muốn hút cả linh hồn của cô vào.

Trước ánh nhìn chăm chú này, cô lại cảm thấy trong lòng nhảy dựng, gạt nước mắt gật gật đầu: “Được rồi.”

Đây là một phân cảnh quan trọng của vai nữ phụ cô phải diễn,

Bối cảnh của phân cảnh này là lúc công chúa Triêu Hoa lần đầu tiên phát hiện vị hoàng huynh này của mình đã thiết kế hãm hại những hoàng tử khác, đối với chân tướng người thân của mình tương tàn nàng  cảm thấy có chút không thể nào tiếp thu được, sinh ra lòng nghi ngờ với tình thân, vì thế nàng tới tìm vị nam chính đại nhân này chất vấn.

Đương nhiên, một màn này sau khi được biên tập sẽ xoay chuyển ngược lại, chỉ có điều trong cảnh này Lâm Tĩnh Nhiễm sẽ phải diễn cảnh mình chạy ập đến chỗ anh, sau đó hung ác dữ tợn cố sức mắng chửi anh không ngừng.

Nói cách khác, hiện tại Hạ Tần là chủ động tìm mắng.

Hai người chuẩn bị xong, Lâm Tĩnh Nhiễm hít vào một hơi thật dài đề khí, tìm được cảm xúc để diễn cảnh kia, cô bắt đầu oán giận đau lòng trách cứ.

Tâm trạng của cảnh này vô cùng vi diệu, bên trong có sự không muốn buông tay với tình thân, lại có sự tuyệt vọng mơ hồ tràn ngập cõi lòng.

“Vì sao lại đối xử với bọn họ như thế, lẽ nào huynh thật sự không nhớ một chút cốt nhục tình thân nào sao?”

“Hoàng huynh, trước đây huynh rõ ràng không phải như vậy! Huynh đã đáp ứng với ta, rõ ràng huynh đã đáp ứng muội!”

“Sao huynh lại có thể trở nên âm lãnh ích kỷ như thế, quyền lực thật sự trọng yếu như vậy sao? Vậy, vậy còn muội thì sao? Cho tới nay, huynh đã coi muội thành cái gì?!”

Hạ Tần cứ như vậy đứng ở bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô, đây vẻ mặt hờ hững trước quyền thế, trong lúc hoảng hốt, cô giống như nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tô Viện, âm thanh càng thêm vô tình: “Ngươi sao, ngươi chẳng qua chỉ là một viên đá kê chân để ta bước lên chỗ cao hơn mà thôi…”

“Hóa ra…Là như vậy sao…”

Cảm xúc vốn dĩ đã bị kiềm chế nén chặt vào trong lòng trong lúc nhất thời triệt để vỡ đê, cô nắm chặt quần áo của anh, lời lên án mạnh mẽ của cô đến cuối cùng trong cơn bạo phát cảm xúc dần dần hạ xuống, âm thanh biến mất.

Cảm xúc đã bị cô ẩn giấu nhiều năm như vậy, đúng lúc này giống như được mở khóa mà triệt để phát tiết ra ngoài.

Lâm Tĩnh Nhiễm có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng từ nhỏ đến lớn bị cô khoá chặt ở sâu trong nội tâm kia như hồng thủy vỡ đê, trong chốc lát triệt để dâng trào tràn ra ngoài.

Bỗng nhiên có một cỗ lực lượng kéo cô, chờ tới khi cô phục hồi lại tinh thần thì không biết sao đã nằm trong một cái ôm ấm áp rộng rãi của người đàn ông.

Có một bàn tay khẽ vuốt lên mái tóc cô: “Muốn khóc thì khóc đi.”

Dưới giọng điệu quá đỗi dịu dàng kia, Lâm Tĩnh Nhiễm hơi sững sờ, nước mắt rốt cục vỡ đê.

Nửa giờ sau.

Mắt của Lâm Tĩnh Nhiễm đã sưng húp, bên trong đỏ như mắt thỏ, cô nhìn vào chiếc áo sơ mi trắng đã vô cùng thê thảm của người đàn ông trước mặt, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó mà chui xuống, ấp úng nói: “Thực xin lỗi, ngài Hạ, rất xin lỗi đã khiến quần áo của anh biến thành như vậy.”

Xưa nay Hạ Tần vẫn luôn mặc quần áo sạch sẽ nho nhã, nhưng lúc này, bởi vì ban nãy cảm xúc của cô vỡ đê, khiến cho tất cả nước mắt nước mũi mình đã tích lũy mấy chục năm đều cùng lúc phát tiết ra, cho nên ban nãy cô cứ liên tục vừa túm áo anh vừa xì mũi lau nước mắt, chiếc áo phẳng phiu cứ thế bị chà đạp đến vô cùng nhăn nhúm.

“Không sao, để người của khách sạn đem đi giặt sạch là được.” Thái độ của Hạ Tần lại trước sau như một vô cùng tự nhiên, anh cụp mắt nhìn vẻ mặt của cô một chút: “Cô Lâm, tâm trạng đã khá hơn chút chưa?”

Lúc này Lâm Tĩnh Nhiễm sao có thể không hiểu tại sao người này lại đột nhiên kêu cô tập diễn nữa, trong lòng không khỏi có chút mơ hồ khẽ động, hít hít chóp mũi: “Đã khiến ngài Hạ cười chê rồi.”

Hạ Tần khẽ mỉm cười: “Sao có thể, tôi rất tình nguyện ra sức.”

Lâm Tĩnh Nhiễm không khỏi nghi ngờ, hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh.

Kể từ lúc mới quen biết nhau tới giờ, cô vẫn luôn lờ mờ cảm thấy thái độ của Hạ Tần với cô có phần cổ quái, thế nhưng cử chỉ của anh lại quá khéo léo, hết lần này tới lần khác khiến cho cô không thể áp anh lên cái nhân vật phản diện đại BOSS thô bạo kia nên cô vẫn luôn không nghĩ nhiều.

____________

Hết chương 24

1 Comments

Trả lời Qul Taodo Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *