Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 46 ✨
____________
Một đêm này, Lục An An mơ thấy rất nhiều thứ.
Phong Minh Thành liếc mắt nhìn Thịnh Hành, trầm thấp nở nụ cười: “Thịnh Hành nói không sai, An An, hôm nay em thắng nhiều như vậy lại không cược tiền, nếu không liền đồng ý một điều kiện với em đi, sau này nếu em có nhu cầu gì cứ việc tìm anh giúp đỡ.”
Có sinh hoạt tự do tự tại của cô lúc trước, có những chuyện mà nguyên chủ An An kia đã trải qua, các hình ảnh đứt quãng hiện lên, từ hai cô gái không có chút liên hệ gì dần dần trùng hợp lại vào một chỗ, chồng chéo lên nhau, trở thành một cơn sóng chập trùng tràn vào giấc mơ của cô.
Khi tỉnh dậy, Lục An An mở mắt ra nhìn trần nhà một hồi lâu mới vén chăn lên đứng dậy.
Lục An An: [ Anh, anh gửi cho em WeChat của thầy Thịnh, còn nói đó là quà tặng năm mới, vậy thầy Thịnh có đồng ý chưa? ]
Cô không có hứng thú với chuyện chơi bài cùng những người khác, nhưng lại có rất nhiều tò mò với Lâm Nhược Tinh.
Cô liếc nhìn mình ở trong gương, cố gắng kéo khóe miệng lên trên, đến lúc thấy vẻ mặt mình khi cười lên đã ổn thỏa mới thu dọn đồ đạc đi xuống tầng.
Lục Diên có thói quen dậy sớm chạy bộ, kể cả là ngày nghỉ anh cũng không thư giãn.
Lúc Lục An An đi xuống tầng, người này đã tắm rửa sạch sẽ xong xuôi ngồi ở phòng khách chơi game.
Lục An An: “… Anh, anh đang chơi cái gì thế?”
Lục An An quay đầu nhìn về phía anh ấy, cười híp mắt nói: “Em không thấy buồn chán mà.”
Lục Diên quay đầu nhìn cô: “Dậy rồi à.”
“Vâng ạ.”
Ôn Tư Niên ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì cười nói: “An An, em không mang tới cho bọn anh sao?”
“Có đói bụng không?”
“Một chút ạ, cha mẹ đâu rồi ạ?”
Phong Minh Thành nhìn vào mắt cô, mỉm cười nói: “Không có gì, đều là Thịnh Hành chi tiền.”
Lục Diên mỉm cười nói, thấp giọng nói: “Đi siêu thị rồi.”
Sau khi ăn sáng xong, hai người cha Lục và mẹ Lục còn chưa có trở về.
Lục Diên dở khóc dở cười, nhìn vào khuôn mặt bướng bỉnh của cô lại đáp một tiếng: “Được rồi, lát nữa anh sẽ ăn.”
“A?”
Lục An An chớp chớp mắt: “Không phải đã nói sẽ chờ em rồi mới đi sao?”
Lục Diên cười lạnh một tiếng, chỉ vào đồng hồ treo trên tường hỏi: “Em nhìn xem, đã mấy giờ rồi, mẹ nói còn trễ hơn nữa thì không thể mua được thịt tươi nữa nên đi trước rồi, nếu như em vẫn muốn đi thì để anh đưa em đi.”
“Thầy Thịnh có chơi không ạ?”
“Không cần không cần, em ở nhà cũng được.”
Chỉ có điều các lượt thắng thua cứ như vậy bắt đầu thay đổi, nghe nói lúc đầu vẫn luôn là Phong Minh Thành thắng, dần dần Lục An An và Lâm Nhược Tinh thắng càng ngày càng nhiều.
“Ừm.”
Thịnh Hành ngước mắt lên nhìn cô: “Cứ để cho bọn họ tự đi lấy đi.”
Sau khi ăn sáng xong, hai người cha Lục và mẹ Lục còn chưa có trở về.
Lục Diên và Lục An An không tiện đi ra ngoài, nếu như là trước đây thì cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại Lục An An cũng coi như là đã bước nửa chân vào trong giới giải trí rồi, để ngừa lỡ như, vẫn là không nên khiến người chú ý.
“Không cần đâu ạ, em tự đi được mà.”
Cái gì gọi là thầy Thịnh nói cô rất gầy cô liền ăn.
Năm mới tới, hôm nay thời tiết rất tốt.
Trong phòng ngoài phòng đều rất náo nhiệt, trong ti vi truyền đến giọng nói cười đùa của trương trình truyền hình, một câu lại một câu chúc mừng năm mới, năm mới vui vẻ, hết sức dễ nghe.
Bốn người nhà họ Lục lại quây quần bên nhau, làm vằn thắn ăn cơm tối, rất náo nhiệt. Ông bà của Lục Diên đều đã đi du lịch ở nước ngoài, cho nên đêm 30 tết hôm nay chỉ có bốn người nhà bọn họ cùng nhau ăn cơm.
“Không chán ạ.”
Sau khi ăn cơm xong, mẹ Lục và cha Lục ngồi trong phòng khách xem chương trình cuối năm.
Thịnh Hành ngước mắt lên nhìn cô: “Cứ để cho bọn họ tự đi lấy đi.”
Lục An An không có hứng thú gì đối với chương trình cuối năm này, những năm qua chỉ có khi nào Thịnh Hành tham gia thì cô mới mong chờ bật TV lên xem, nhưng năm nay Thịnh Hành quá bận, căn bản không hề cân nhắc tới chuyện sẽ tham gia tiết mục này.
Lục An An chớp chớp mắt: “Không phải đã nói sẽ chờ em rồi mới đi sao?”
Lục An An há miệng thở dốc nhìn anh.
Dụ Thư: [ An An xinh đẹp, tân niên vui vẻ nha! ! ]
Lục An An không có hứng thú xem, Lục Diên đương nhiên cũng không có.
Nhưng hai người cũng không đi về phòng mà ngồi ở trong phòng khách chơi di động.
Trong điện thoại Lục An An thu được không ít tin nhắn của bạn bè, có Úy Sơ Hạ và mấy người Thường Thiến, tất cả đều gửi lời tới chúc tết cô, mấy cô gái bên trong chương trình cũng rất náo nhiệt trò chuyện trong nhóm chat, tiền lì xì cuồn cuộn không ngừng..
Ôn Tư Niên cười: “Coi như là một món quà nhỏ tặng An An nhân lần đầu tiên gặp mặt.”
Lục An An còn cướp được không ít, hơn nữa còn mấy lần bắt được lì xì may mắn vua.
Nhìn thấy nick WeChat riêng mà Lục Diên gửi tới, Lục An An còn có chút bất an.
Thường Thiến: [ An An năm mới vui vẻ! ! ! Chúc cậu năm mới càng ngày càng xinh đẹp! ]
Úy Sơ Hạ: [ Năm mới tới An An cố lên nha! ! ]
Dụ Thư: [ An An xinh đẹp, tân niên vui vẻ nha! ! ]
Đến cuối cùng, Ôn Tư Niên đùa giỡn nói: “Không chơi nữa không chơi nữa, An An cứ thắng mãi thôi.”
Khúc Tĩnh: [ Năm mới vui vẻ, An An xinh đẹp nhất. ]
…
Lục Diên: [ …. Muốn hay là không muốn. ]
Thịnh Hành khẽ cười: “Vậy em qua kia đi, đánh cho anh ta thua không ngóc đầu lên nổi đi.”
Lục An An nhìn thấy số WeChat này, trong lòng đột nhiên chấn động mạnh mẽ, mặc dù có chút khuếch đại, nhưng thật sự… Cô thật sự cảm thấy như vậy.
Lục An An cười vui vẻ, gửi tin nhắn lại cho tất cả mấy cô gái nhỏ.
Lục Diên trừng mắt nhìn cô, lại trừng mắt nhìn Thịnh Hành một cái.
Thịnh Hành khẽ cười: “Vậy em qua kia đi, đánh cho anh ta thua không ngóc đầu lên nổi đi.”
Bỗng dưng, di động của cô rung lên.
Lục An An vừa cúi đầu liền thấy là Lục Diên gửi tin nhắn tới.
Trở thành Lâm Nhược Tinh và Lục An An trở thành một nhóm, Thịnh Hành một mình một người, Ôn Tư Niên và một người đàn ông khác, tên là Phong Minh Thành, là một đạo diễn.
Sau khi ăn sáng xong, hai người cha Lục và mẹ Lục còn chưa có trở về.
Lục Diên: [ An An, năm mới em muốn nhận được quà gì? ]
Lục An An: [ …. Anh à, nếu như anh chưa mua thì em cũng không cần đâu.]
Thịnh Hành ngước mắt lên nhìn cô: “Cứ để cho bọn họ tự đi lấy đi.”
Lục An An quay đầu nhìn về phía Lục Diên, cô chớp chớp mắt: “Thầy Lục, thầy vừa đi đâu vậy ạ?”
Lục Diên: [ …. Muốn hay là không muốn. ]
Lục An An cười: [ Muốn nha. ]
Thực ra cô cảm thấy Lục Diên hẳn là không chuẩn bị quà tặng, người này kể từ sau khi về nhà vẫn luôn ở nhà không đi đâu, hẳn là không có chuẩn bị quà gì đâu nhỉ. Càng quan trọng hơn là, Lục Diên cũng không giống như là một người sẽ chuẩn bị quà tặng cho con gái.
Thịnh Hành và Ôn Tư Niên đã đi tới chỗ kia ngồi xuống.
Có điều mẹ Lục và cha Lục đều tặng quà cho Lục An An, hai người đều tặng cho cô một phong bao lì xì rất dày.
Cô mẫn cảm lại yếu đuối, nhưng cũng tương tự, cô cũng hiểu rõ Lục Diên, hiểu tâm trạng vừa rồi của anh ta.
Cô đoán Lục Diên có lẽ cũng sẽ tặng cô một bao lì xì đầy tiền.
Lục Diên: “… Có vấn đề gì sao?”
Lục Diên hơi nhíu mày.
Di động lại rung lên, là số hiệu một cái WeChat.
Lục An An nhìn thấy số WeChat này, trong lòng đột nhiên chấn động mạnh mẽ, mặc dù có chút khuếch đại, nhưng thật sự… Cô thật sự cảm thấy như vậy.
Quả nhiên, một giây sau, tin nhắn của Lục Diên lại tới.
Bỗng dưng, di động của cô rung lên.
Lục Diên: [ WeChat của Thịnh Hành, quà tặng năm mới. ]
Thịnh Hành mỉm cười nói, ghé mắt nhìn cô: “Có hứng thú?”
Lục An An cố gắng đè xuống khóe miệng đang muốn dương cao của mình, ngẩng đầu lên nhìn Lục Diên.
Lục An An: [ Anh, anh gửi cho em WeChat của thầy Thịnh, còn nói đó là quà tặng năm mới, vậy thầy Thịnh có đồng ý chưa? ]
Rõ ràng có đường tắt bày ra trước mắt chỉ chờ mình đi, nhưng cô lại không thể đi!
Lục Diên: [ .? ]
Lục An An: [ Cám ơn anh trai! ! ! ]
Lục Diên bất đắc dĩ nở nụ cười, con nhóc tinh quái này.
Trong phòng ngoài phòng đều rất náo nhiệt, trong ti vi truyền đến giọng nói cười đùa của trương trình truyền hình, một câu lại một câu chúc mừng năm mới, năm mới vui vẻ, hết sức dễ nghe.
Sau khi nhận được WeChat của Thịnh Hành, cả một buổi tối Lục An An đều đặc biệt hăng hái.
Thực ra các vị huấn luyện viên đều có mặt trong nhóm chat qq, cũng thỉnh thoảng nói chuyện với mấy cô, thế nhưng đó là qq dành cho công việc, Lục An An rất hiểu chuyện này, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì hầu như Thịnh Hành sẽ không xuất hiện, coi như có thêm anh vào trong nhóm thì anh cũng sẽ không nói câu nào.
“A?”
Lục Diên: “… Có vấn đề gì sao?”
Thịnh Hành ngước mắt lên nhìn cô: “Cứ để cho bọn họ tự đi lấy đi.”
Nick chat công việc bình thường đều là do các nhân viên công tác quản lý, chỉ có khi nào có chuyện thì mới để các nghệ sĩ tới xem xét xử lý.
Quả nhiên, một giây sau, tin nhắn của Lục Diên lại tới.
Nhìn thấy nick WeChat riêng mà Lục Diên gửi tới, Lục An An còn có chút bất an.
Lỡ như Thịnh Hành không đồng ý thêm bạn với cô thì sao, mình add nick này có thể nào mang tới ảnh hưởng không tốt tới idol của mình hay không, rối rắm qua rối rắm lại hồi lâu, tới tận khi đồng hồ sắp điểm tới 12 giờ đêm Lục An An cũng không kết bạn với Thịnh Hành.
Ôn Tư Niên cười: “Coi như là một món quà nhỏ tặng An An nhân lần đầu tiên gặp mặt.”
“A?”
Khó quá đi.
Rõ ràng có đường tắt bày ra trước mắt chỉ chờ mình đi, nhưng cô lại không thể đi!
Lục An An: [ Cám ơn anh trai! ! ! ]
“Không cần đâu ạ, em tự đi được mà.”
Lục An An bĩu môi, thở dài một hơi.
Dù sao thì . . . Lục An An cũng không hiểu sao mình lại thấy vậy, nhưng trực giác của cô vẫn luôn rất chính xác.
Quá khó xử cho Lục An An cô rồi.
____________
Hết chương 46