Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương 45 ✨

Edit & beta: Nukaly

____________

Sau hai mươi phút, Lục Diên đội mũ đeo khẩu trang đứng ở ven đường.

Anh hơi nhíu mày nhìn Lục An An đang mua khoai nướng, cảm thấy mình nhất định là bị tuyết đập vào đầu rồi mới không tỉnh táo như vậy. Vì sao lại luẩn quẩn trong lòng mà cùng cô đi ra ngoài, trời lạnh đến độ khiến anh cảm giác như sắp chết rồi đây.

Lục An An nhìn ông cụ trước mặt, miệng hà ra một làn hơi nóng, nói: “Ông ơi, khoai lang này của ông bán như thế nào ạ?”

“Mười đồng một cái.”

“Vâng.”

“…”      

Lục An An nhìn về phía sạp hàng nhỏ này của ông: “Ông ơi, đã muộn như vậy rồi, tại sao ngài vẫn chưa về nhà ạ?”

Lục Diên “Ừ” một tiếng, gật đầu nói: “Cảm ơn An An.”

Ông cụ cười cười: “Vẫn còn mười mấy củ khoai nữa, ông còn chưa bán xong, bán xong rồi ông mới có thể  về nhà.”

Nghe vậy, Lục An An quay đầu liếc nhìn Lục Diên.

Phong Minh Thành liếc mắt nhìn Thịnh Hành, trầm thấp nở nụ cười: “Thịnh Hành nói không sai, An An, hôm nay em thắng nhiều như vậy lại không cược tiền, nếu không liền đồng ý một điều kiện với em đi, sau này nếu em có nhu cầu gì cứ việc tìm anh giúp đỡ.”

Lục Diên nhíu mày: “Sao thế?”

“Anh, anh có thể ăn thêm mấy cái không?”  

Cô lôi kéo quần áo của Lục Diên: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, em siêu cấp vui vẻ.”

Lục Diên còn chưa kịp trả lời, Lục An An đã nhanh chóng nói: “Ông ơi, ông gói hết lại cho cháu đi.”

Cô nhìn vào đôi phàn tay bởi vì lạnh mà đỏ hết cả lên của ông cụ, mềm giọng nói: “Cháu muốn mua hết.”

Lục An An có chút ngượng ngùng : “Nếu không thì. . .”

“Ăn không hết đâu cháu gái.” Ông cụ từ chối: “Quá lãng phí.”

Cô mẫn cảm lại yếu đuối, nhưng cũng tương tự, cô cũng hiểu rõ Lục Diên, hiểu tâm trạng vừa rồi của anh ta.

“Không đâu ông.” Lục An An cười: “Nhà cháu có rất nhiều người, có thể ăn hết mà, ông cứ gói lại hết cho cháu đi, sau đó mau mau dọn hàng về nhà đi thôi.”

Cô lại nói: “Tuyết rơi càng lúc càng lớn, hôm nay trời sẽ rất nhanh tối đó ông.”

Cuối cùng, ông cụ không khuyên bảo được Lục An An, cô cứ thế xách theo mười mấy củ khoai lang về nhà. Lục Diên nhìn cô một lúc lâu sau, ngoài ý muốn không ngăn lại.

“Về nhà chưa?”                   

“Em muốn thầy Thịnh chơi hay là không chơi?”

“Chờ chút đã.” Lục An An nói: “Chờ thêm chút nữa đi anh.”

Anh ý vị không rõ cười cười: “Buổi tối ăn nhiều hơn hai cái.”

“Có ý gì?”

Lục Diên nhìn theo ánh mắt của cô, “Ừ” một tiếng: “Được.”

Có một giây trong nháy mắt, Lục Diên cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình giờ phút này.

Anh nhìn vào túi khoai nướng lớn trong tay Lục An An, có chút đau đầu.

“Để anh cầm cho.”

Thịnh Hành ghé mắt: “Đi thôi.”

“Không cần đâu ạ.”

Lục An An: “. . .”

Lục An An cười, nâng túi lên: “Khoai đều còn rất nóng, em muốn giữ ấm tay nha.”

Lục An An chớp mắt: “Em nhìn rồi, bên trong không còn nhiều mà.”

Lục Diên liếc mắt nhìn cô, biết rõ tiểu tâm tư kia của cô.

“Nặng lắm.”

Gió lạnh thổi qua, thân thể bản gầy yếu của ông có chút không chịu nổi, vừa run rẩy vừa đi trên đường, bóng lưng cứ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Lục An An: “. . .”

“Không cần không cần, là em muốn mua mà.”

Lâm Nhược Tinh cũng lên tiếng: “Nói đúng đó, bọn họ có tay có chân, muốn ăn thì cứ để bọn họ tự mình đi lấy đi!”

Trong khi hai anh em nói chuyện, ông cụ kia cũng đã thu thập xong đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Lục An An nhìn ông cụ trước mặt, miệng hà ra một làn hơi nóng, nói: “Ông ơi, khoai lang này của ông bán như thế nào ạ?”

Gió lạnh thổi qua, thân thể bản gầy yếu của ông có chút không chịu nổi, vừa run rẩy vừa đi trên đường, bóng lưng cứ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Lục An An cười: “Vậy để em mang thêm qua đây cho các anh.”

Hai anh em cứ như thế đi đằng sau ở một khoảng cách không xa, sau khi nhìn thấy ông cụ đi đến trạm xe buýt rồi bước lên xe mới xoay người trở về nhà bằng đường cũ.

Ôn Tư Niên cười: “Vậy anh cũng giống và đạo diễn Phong đi, sau này nếu như An An có chuyện gì cần anh giúp cứ nói thoải mái.”

Lục An An rất hăng hái, không thể chờ đợi được nữa muốn về nhà ăn khoai nướng. Lục Diên đi ở cô ta đằng sau, suy nghĩ một chút liền lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh, trên mặt tràn đầy cưng chiều sủng nịch.

Bên trên để mấy cái bánh macaron, còn có cả hai cái bánh kem nhỏ.

“Lục An An.”

“A, sao thế.”

Lục Diên “Ừ” một tiếng, gật đầu nói: “Cảm ơn An An.”

Lục Diên nhìn khoai nướng trong tay cô: “Em không sợ ông ấy còn tận hơn hai mươi củ à?” 

Lục An An: “. . .”

Lục An An nói: “Một mình em ngồi đây rất tốt.”

Lục An An chớp mắt: “Em nhìn rồi, bên trong không còn nhiều mà.”

Lục An An có chút ngượng ngùng : “Nếu không thì. . .”

“Vậy lỡ như em mua hết của ông ấy rồi mấy người khác cũng tụ tập lại muốn em mua thì sao?”

Thịnh Hành mỉm cười nói, ghé mắt nhìn cô: “Có hứng thú?”

Lục An An: “… Em thấy chỉ có mình ông ấy đứng bán ở đó thôi mà.”

Lục An An: “. . .”

Lục An An sửng sốt, “A” một tiếng: “Các anh muốn ăn sao?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn gì để nói.

Lục An An cười cười, hiểu được ý tứ của Lục Diên.

“Vâng.”

Thịnh Hành không hé răng nói gì.

 Cô quơ quơ khoai nướng trong tay: “Việc nhẹ và dễ lại không tốn tý sức lực nào thôi mà, cũng sắp đến tết rồi, hơn nữa em có thể mua được nên mới mua, nếu như không mua được em nhất định sẽ không mua.

Cô ta chỉ là chỉ là nghĩ tới những chuyện mà nguyên chủ đã trải qua.

Lục An An có chút ngượng ngùng : “Nếu không thì. . .”

Cô ấy trước khi về với gia đình chân chính của mình, cũng từng trải qua chuyện bán đồ trong đêm gió rét, khi đó khẳng định nguyên chủ rất hi vọng mình có thể bán xong toàn bộ sau đó về nhà sớm một chút.

Dù sao thì . . . Lục An An cũng không hiểu sao mình lại thấy vậy, nhưng trực giác của cô vẫn luôn rất chính xác.

Lục An An không nói mình là người có quá nhiều lòng tốt, nhưng nếu như là cô đã thấy, lại có khả năng giúp đỡ thì cô cũng muốn tích đức nhiều hơn một chút, đây là cô vì chính mình, cũng vì An An.

Lục Diên im lặng giây lát, vỗ vỗ đầu cô: “Làm tốt lắm.”

Lục An An nói: “Một mình em ngồi đây rất tốt.”

Anh ý vị không rõ cười cười: “Buổi tối ăn nhiều hơn hai cái.”

Lục An An quay đầu nhìn về phía Lục Diên, cô chớp chớp mắt: “Thầy Lục, thầy vừa đi đâu vậy ạ?”

Lục An An: “… Em mua cho mọi người cùng ăn mà.”

Lục Diên: “Anh không ăn.”

Lục Diên trừng mắt nhìn cô, lại trừng mắt nhìn Thịnh Hành một cái.

“…”      

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn gì để nói.

“Không đâu ông.” Lục An An cười: “Nhà cháu có rất nhiều người, có thể ăn hết mà, ông cứ gói lại hết cho cháu đi, sau đó mau mau dọn hàng về nhà đi thôi.”

Trước khi ngủ, lại ăn thêm một củ khoai nướng, bụng Lục An An no căng, cô chỉ đành đi loanh quanh vài vòng ở trong phòng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Chờ đến lúc tắm xong lên giường đi ngủ, thời gian ra qua rất lâu.

Cô vừa nhìn vẻ mặt của Lục Diên liền biết anh ấy đã nghĩ nhiều rồi.

“Em muốn thầy Thịnh chơi hay là không chơi?”

Cô cầm điện thoại di động lên, việc đầu tiên làm là điểm danh trên Weibo của Thịnh Hành và Lục Diên, lại đấu trí đấu dũng với một vài antifans, lúc này mới lưu lại mấy ảnh chụp Thịnh Hành hôm nay xuất hiện ở sân bay lại.

Lục Diên quay đầu lại nhìn cô.

“Vậy lỡ như em mua hết của ông ấy rồi mấy người khác cũng tụ tập lại muốn em mua thì sao?”

Anh đã về nhà đón tết.

Ôn Tư Niên cười: “Vậy anh cũng giống và đạo diễn Phong đi, sau này nếu như An An có chuyện gì cần anh giúp cứ nói thoải mái.”

Khóe môi Lục An An cong lên, nhìn vào người đang cầm túi xách bên trong sân bay, rất vui vẻ mà cho anh một Like.

Lục An An cười: “Vậy để em mang thêm qua đây cho các anh.”

Lục Diên: “… Có vấn đề gì sao?”

Sau khi làm xong, Lục An An lại dạo quanh vòng bạn bè một lượt.

Dù sao thì . . . Lục An An cũng không hiểu sao mình lại thấy vậy, nhưng trực giác của cô vẫn luôn rất chính xác.

Cô kinh ngạc phát hiện… Lục Diên vậy mà lại chụp trộm bóng lưng của cô, còn gửi lên trên vòng bạn bề của anh.

Thịnh Hành không hé răng nói gì.

Lục Diên: Nhóc con mua hết toàn bộ khoai nướng của một ông cụ, cứ để nó vui vẻ về nhà, đợi lát nữa để con bé tự mình ăn hết.

Lục An An: …

____________

Hết chương 45

1 Comments

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *