Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả:Thời Tinh Thảo

Editor:  nukaly


✨ Chương 42 ✨

Edit: Nukaly

____________

Ánh mắt Thịnh Hành lóe lên một chút, cười nói: “Đến đây để gặp thầy Lục?”

“Vâng ạ.”

Lục An An gật đầu: “Cha mẹ em là người giúp việc nhà thầy Lục, em từ nhỏ đã sống ở nhà họ Lục rồi.”

Sắc mặt Thịnh Hành hơi cứng lại, sau khi nhìn cô một lúc lâu thì nghi hoặc hỏi: “Vậy sao.”

“Tất nhiên là thật rồi.”

Lục An An trừng mắt lên nhìn Thịnh Hành: “Lẽ nào thầy Thịnh không tin em?”

Thịnh Hành khẽ cười, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, lại phối hợp với cô: “Tôi tin chứ.”

Lục An An thầm thở phào, nghĩ hẳn là trước đó mình không để bại lộ ra chuyện gì đâu nhỉ.

Cô bắt đầu nói linh tinh: “Bởi vì thầy Lục mãi mà không về nhà đón tết cho nên ông bà chủ phái em tới đây hầu hạ ảnh ạ.”

Thịnh Hành che giấu ý cười trong đôi mắt, thấp giọng hỏi: “Tại sao lại là hầu hạ?”

“… Mua trà sữa nha.” 

 Lục An An nói hưu nói vượn: “Thầy Lục nói trợ lý của mình xin nghỉ cho nên em tới đây giúp đỡ ạ.”

Nghe vậy, Thịnh Hành tỏ vẻ tin tưởng, gật gật đầu. 

“Ra là vậy.”

“Vâng vâng.”

Ánh mắt Thịnh Hành thâm thúy nhìn vào mắt cô: “Vậy có lẽ ban nãy tôi đã nhìn lầm rồi.”

“Sao ạ?”

Thịnh Hành hờ hững không chút để ý nói: “Vừa rồi lúc đi ra ngoài tôi nhìn thấy trợ lý của thầy Lục ôm một đống ăn chạy về đoàn làm phim.”

Lục An An: “…”

Thân thể cô cứng đờ, còn chưa nghĩ ra nên trả lời lại như thế nào thì Thịnh Hành lại tự lầm bầm lầu bầu tìm cho cô một cái cớ.

“Có khả năng là thầy Lục muốn gây khó dễ cho em chăng?”

“Nhất định là vậy rồi!”

Thịnh Hành nhíu mày.

Lục An An bị anh nhìn tới mức ngượng ngùng, vội vã giơ lên đồ trong tay, đôi mắt phát sáng lấp lánh nhìn anh: “Thầy Thịnh, thầy có muốn uống trà sữa không?”

Thịnh Hành ngẩn ra, vừa định nói không cần lại nghe thấy Lục An An nói: “Là loại không đường đó ạ, còn nóng nữa ạ.”

Cô liếc nhìn ly cà phê lạnh trong tay Thịnh Hành, nhỏ giọng nói: “Mùa đông uống đồ lạnh không tốt cho cơ thể đâu ạ.”

Thịnh Hành nở nụ cười, gật đầu một cái: “Vậy được rồi, cảm ơn em.”

“Vậy vào trong em đưa cho thầy.”

“Được.”

Trên trời lần thứ hai rơi xuống mưa nhỏ.

Lục An An không chú ý tới, cây dù trong tay Thịnh Hành nghiêng hẳn về phía cô, hai người không nhanh không chậm trở về trường quay phim.

Vừa tới nơi, để phòng ngừa bị lộ tẩy, Lục An An nhanh chóng nhét trà sữa vào trong tay Thịnh Hành sau đó lập tức bỏ chạy.

Cô phải mau mau tới nói trước cho anh trai yêu dấu của mình mới được, phải đảm bảo chuyện cô là con gái của người giúp việc nhà họ Lục không bị lộ ra là lời nói dối.

Thịnh Hành nhìn theo bóng lưng chạy chối chết của cô, khóe môi vô ý thức hơi nhếch lên.

*

Lúc Lục An An tìm thấy Lục Diên thì thấy anh đang ở trong phòng nghỉ cùng với cha và mẹ.

“Anh.”

Lục Diên liếc mắt nhìn cô: “Em mua trà sữa à?”

“Vâng vâng.”

Lục An An tủm tỉm cười: “Cha, mẹ, hai người có muốn uống trà sữa không ạ?”

Mẹ Lục gật đầu: “Mẹ muốn uống, cha của con không uống đâu.”

“Vâng ạ.”

“Anh có muốn uống không?”

Lục An An chỉ vào một cốc, nói: “Anh thích đồ ngọt, em đã bảo bạn bán hàng cho thêm nhiều đường rồi.”

Lục Diên buồn cười nhìn cô: “Uống.”         

Em gái mua cho, làm gì có đạo lý không uống.

Lục An An cười hì hì, ánh mắt sáng quắc nhìn Lục Diên.

Lục Diên nhấp miệng, luôn cảm thấy ánh mắt của cô hôm nay có gì đó không đúng lắm: “… Em muốn nhờ anh giúp gì có phải không?”

Lục An An gật đầu, rất thẳng thắn thừa nhận: “Đúng ạ.”

“…”

Lục Diên cơ tim tắc nghẽn một trận, biết ngay em gái nhất định sẽ không không có chuyện gì tự nhiên lại mua trà sữa cho mình mà.

“Em nói đi.”

Lục An An nháy mắt ra hiệu cho anh.

Lục Diên cũng hiểu ý: “Cha, mẹ, con chuẩn bị đi đóng phim, hai người muốn ngồi nghỉ ngơi ở chỗ này hay là muốn đi vòng vòng tham quan?”

Mẹ Lục hiếu kỳ hỏi: “Cha mẹ đi ra ngoài thăm thú, gần đây có chỗ nào nhìn đẹp đẹp không?”

“Có đó, để con bảo trợ lý dẫn cha mẹ đi.”

“Được.”

Đến khi cha Lục mẹ Lục đều đi rồi, Lục Diên mới lười biếng nhìn về phía Lục An An mặt đầy nịnh nọt: “Nói đi, muốn anh trai hỗ trợ cái gì?”

Lục An An không chút giấu diếm đem chuyện vừa rồi gặp được Thịnh Hành nói ra, sau đó lại kể chuyện mình vừa nói dối nói ra.

Lục Diên liền bị sặc trà sữa.

Anh nhận khăn tay từ chỗ Lục An An đưa lên lau miệng, kinh ngạc hỏi: “…Em, em nói em là con gái của người giúp việc nhà chúng ta, hơn nữa Thịnh Hành còn tin em?”

“Vì sao lại không tin.” Lục An An đúng lý hợp tình nói: “Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Lục Diên muốn nói lại thôi nhìn cô một lúc lâu, sau đó không hé răng.

“Anh, anh giúp em giữ bí mật có được không?”

“Không được.”

“Vì sao chứ?”

Lục Diên hơi bĩu môi: “Em muốn giấu diếm những người khác thì anh có thể hiểu được, tại sao đến cả Thịnh Hành mà em cũng muốn giấu diếm?”

Lục An An gãi gãi đầu: “Em không phải có ý đó.” 

Cô nhỏ giọng nói: “Chính là, các anh là là đối thủ, lỡ như Thịnh Hành biết em là em gái của anh rồi nghi ngờ em là gián điệp của anh cử sang thì làm sao bây giờ.”

Lục Diên tức giận nói: “Anh của em có ấu trĩ như thế sao?”

“Em không biết.”

Lục Diên bây giờ đã không còn gì để nói.

Nhưng nghĩ đến chuyện Thịnh Hành thế mà lại phối hợp diễn kịch với cô, Lục Diên còn cảm thấy rất thần kỳ. Anh im lặng trong giây lát, đau đầu nhéo nhéo ấn đường, nói: “Chỉ cần Thịnh Hành không hỏi, anh sẽ không chủ động nói ra, đã được chưa?”

“Được rồi được rồi, cám ơn anh trai.”        

Lục An An nhìn anh hớn hở nói: “Anh à, không phải là em ghét bỏ anh, em siêu cấp vui vẻ khi có một người anh trai như anh.”

Đây là lời nói thật.

Mặc dù ban đầu cô có chút khó mà chấp nhận, nhưng Lục An An ở đây thật sự chiếm quá nhiều tiện nghi, cô chiếm tình yêu thương của cha mẹ và anh trai nguyên chủ, hưởng thụ tất cả của cô ấy. Mặc dù bản thân cô không hề có ý định này, nhưng cô quả thực đã được nhận tất cả, cho nên cô phải học cảm ơn và thấy đủ.

Hơn nữa, sau khoảng thời gian ở chung dài như vậy, ánh mắt cô nhìn Lục Diên đã hoàn toàn đổi mới.

Có lúc mấy lời trên mạng là thật sự không thể tin được, người đó rốt cuộc là người như thế nào, nhất định phải tới tiếp xúc rồi mới có thể biết được.

Lục An An cũng muốn tận lực bù đắp cho những sai lầm mà mình làm ra.

Cô muốn đối xử với bọn họ thật tốt, thật tốt thật thật tốt.

Đương nhiên, cô cũng cảm thấy mình thật sự rất may mắn khi mình có thêm một người anh trai.

Còn là một người anh trai vẫn luôn che chở cho mình.

Lục An An ngước đôi mắt sáng lấp lánh lên nhìn Lục Diên, thâm ý trong đôi mắt kia, khiến cho Lục Diên cảm thấy hoảng hốt vài giây.

Sau một hồi lâu Lục Diên mới thu hồi ánh mắt lại, nhàn nhạt nói: “Chúng ta là anh em, đừng nói những lời này, đây đều là chuyện mà anh phải làm.”

“Cảm ơn anh.”

Lục Diên nhìn nụ cười trên mặt cô, ánh mắt mắt mơ hồ không cố định, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lục An An không chú ý tới cái này, còn vô cùng vui vẻ hăng hái ngồi ở bên cạnh.

*

Ở phía bên kia, Du Nguyên vừa từ bên trong phòng nghỉ ngơi đi ra ngoài đã nhìn thấy bên cạnh Thịnh Hành đặt hai cốc đồ uống.

Một bên là ly cafe đen đã uống qua, bên khác lại là một ly trà sữa còn chưa ai động vào.

Anh nhướng nhướng mày, hỏi một tiếng: “Tại sao em lại mua hai cốc thế?”

Nói xong, anh tiện tay cầm ống hút chọc vào ly trà sữa, vừa làm vừa nói: “Là mua cho anh hở, cảm ơn nha.”

Thịnh Hành còn đang cúi đầu trả lời tin nhắn cho người nhà, vừa gửi tin nhắn đi liền nghe thấy câu hỏi của Du Nguyên.

“Không phải.”

Tiếng nói vừa dứt, một viên trân châu đã bị Du Nguyên nuốt xuống.      

“Không phải?”

Du Nguyên lại nhấp một hớp: “Em cũng không uống trà sữa mà, mua cho ai vậy?”

Sắc mặt Thịnh Hành thay đổi, anh cắn răng nói: “Đưa đây.”

Anh nhìn Du Nguyên, hít sâu một hơi nói: “Thả xuống.”

Du Nguyên: “… ?”

Anh ta hoài nghi là mình nghe lầm rồi.

“Em nói cái gì cơ?” 

Thịnh Hành lạnh mặt nhìn anh ta: “Muốn uống thì tự mình mua đi.”

Vẻ mặt của Du Nguyên hoang mang, lại nhìn thấy vẻ mặt của Thịnh Hành thay đổi rõ ràng, nói thầm: “Không đến mức đó chứ, cũng chỉ là một cốc trà sữa thôi mà, chẳng lẽ là của người trong lòng đưa cho em?”

Thịnh Hành không hé răng.

Một hồi lâu sau, anh mới vô lực thở dài: “Quên đi.”

____________

Hết chương 42

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *