Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương 90 ✨

Edit: Nukaly

____________

Đúng thật Lục Diên tới đây để tiễn cô.

Ngồi phía trước là anh Tiền và Đường Nghi, nãy giờ hai người đã nghe thấy hết đoạn đối thoại đùa giỡn của hai anh em.

Lúc Lục An An lên xe còn có chút ngượng ngùng.

Lại nói, chỉ có kẻ ngu mới làm cái chuyện có hậu trường mà không dựa vào, cô cũng không thể mặc cho người ta đào hầm cho mình nhảy.

“Chào buổi sáng anh Tiền, chị Nghi.”

Lục Diên hơi hơi cười nhạt: “Giả ngu cái gì? Tại sao hôm qua em lại ngủ ở phòng của Thịnh Hành?”

Lục An An không chủ động nói với Đường Nghi Lục Diên là anh trai của cô, nhưng cô đoán cho dù mình không nói thì Đường Nghi cũng có thể đoán ra được.

Dù sao chị ấy cũng là nhân vật cấp bậc lâu năm của công ty, nhìn thấy công ty cho phép Lục An An làm bất kỳ điều gì mà cô thích hẳn cũng có thể đoán ra được một hai.

Cho nên cô cũng không quá kiêng kỵ chuyện chị ấy có mặt ở trong xe.

Cô vừa vào liền lên xem Thịnh Hành, còn yên lặng lưu lại không ít ảnh của anh từ Weibo về máy, Đường Nghi nhìn thấy động tác này của cô, dở khóc dở cười.

Đường Nghi cười cười, không có chút bất ngờ nào với mối quan hệ của hai người.

Chị ấy nhìn Lục An An: “Bên ngoài có lạnh hay không?”

“Lạnh ạ.”

“Cái gì ạ?”

Lục An An nói: “Sao mà đã tới tháng năm rồi trời vẫn lạnh thế không biết, mãi mà không ấm lên tí nào.”

Anh Tiền mỉm cười nói: “Nhanh thôi, anh đoán là tầm một tuần nữa trời sẽ nóng.”         

“Em biết rồi, ở bên kia sẽ có người đón em mà.”

Khí trời biến đổi thất thường, đều nhanh như vậy.

“Vâng vâng.” Lục An An đáp một tiếng.

Vừa mới nãy khi Lục An An ngồi xuống Lục Diên đã đưa cho cô một bình giữ ấm: “Uống nước đi.”

“Cám ơn anh trai.”

Lục Diên liếc nhìn cô, lười biếng “Ừ” một tiếng: “Đi thôi.”

Anh Tiền lái xe, chiếc xe từ từ rời khỏi căn nhà nhỏ.

Sắc trời còn chưa sáng tỏ, hai bên con đường cũng rất yên tĩnh.

Lục An An nhấp một ngụm nước trong bình giữ nhiệt, nước vừa vào họng liền cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.

Cô cầm cốc nước

“Em không sợ.” Lục An An cười nói: “Em cũng có hậu trường mà.”

quơ quơ, nhìn về phía Lục Diên: “. . . Đây là anh cố tình mang cho em có phải không ạ?”

“Ừm.”

. . .

Khóe môi Lục An An cong cong cười: “Cám ơn anh trai.”

Lục Diên liếc mắt nhìn cô: “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì.”

Đường Nghi cười cười, không có chút bất ngờ nào với mối quan hệ của hai người.

“Cái gì ạ?”

Lục Diên hơi hơi cười nhạt: “Giả ngu cái gì? Tại sao hôm qua em lại ngủ ở phòng của Thịnh Hành?”

Mặc dù Lục Diên không theo dõi phát sóng trực tiếp liên tục, nhưng mỗi một động thái của Lục An An ở bên trong gameshow đều được anh Tiền và trợ lý quan tâm, đem ra so sánh mà nói, anh vẫn hiểu rất rõ.

Ngày hôm qua nếu không phải có anh Tiền ngăn cản, Lục Diên chắc chắn đã gọi điện thoại cho ban tổ chức chương trình.

“Em không sợ.” Lục An An cười nói: “Em cũng có hậu trường mà.”

Tình huống rốt cục như thế nào.

Trước đây Lục An An biết rõ có cuộc thi này nhưng không tìm hiểu kỹ, đến bây giờ cô mới tìm hiểu.

Lục An An lặng im chốc lát, nhạt nhẽo nói: “Ngô Duyệt khóa cửa phòng lại.”

Cô sẽ không che giấu mấy chuyện này với Lục Diên.

Lại nói, chỉ có kẻ ngu mới làm cái chuyện có hậu trường mà không dựa vào, cô cũng không thể mặc cho người ta đào hầm cho mình nhảy.

Kể cả là tối hôm qua không có Thịnh Hành ở đây, Lục An An cũng sẽ có cách tự mình xử lý chuyện này.

“Cái gì?”

Đường Nghi không thể tin tưởng quay đầu nhìn cô: “Ngô Duyệt bị điên à?”

“Cô ta có thể đã quên mất còn em ở bên ngoài.”

Đường Nghi: “. . . Lời này em tin sao?”

Đường Nghi không thể tin tưởng quay đầu nhìn cô: “Ngô Duyệt bị điên à?”

Lục An An khẽ mỉm cười: “Đương nhiên không tin.”

Cô nhìn hai người đang lo lắng trước mặt, mỉm cười nói: “Đại ca à, em cần nhờ anh giúp một chuyện.”

Cô nói: “Em phát hiện, mặc dù tối hôm qua bọn em không chiếu phát sóng trực tiếp nhưng camera ở phòng khách và cả hành lang đều có có hoạt động.”

Đôi mắt của cô phát sáng lấp lánh nhìn Lục Diên: “Tối hôm qua thầy Thịnh đã nói một tiếng với đạo diễn rồi, nhắc ông ấy có lưu video lại.”

Những lời đằng sau, dù Lục An An không nói, Lục Diên cũng biết phải làm sao.

Anh cười lạnh: “Ngoại trừ khóa cửa ra cô ta còn làm cái gì?”

Nghe vậy, Lục An An lại cảm thấy rất oan ức.

Lục An An tức giận dậm dậm chân, rõ ràng Ngô Duyệt nói không ăn thịt lại còn không muốn ăn đồ dầu mỡ các kiểu, buổi trưa hôm ấy cô làm sườn xào cô ta cũng không ăn một miếng nào, còn tỏ ra vô cùng đáng thương ăn mỗi cơm trắng, kết quả, tối hôm ấy Thịnh Hành làm thịt kho tàu và hai món khác cô ta lại ăn rất nhiều.

“Cô ta còn ghét bỏ em nấu cơm ăn không ngon.” Cô oan ức nhin Lục Diên: “Mặc dù thật sự ăn không ngon cho lắm nhưng dù gì cũng là do em vất vả làm ra mà, anh nói có đúng hay không.”

“Vâng ạ.”

Lục Diên nhìn như cô như vậy lại không biết vì sao đột nhiên có chút buồn cười.

Anh gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vâng vâng.” Lục An An đáp một tiếng.

Lục An An tức giận dậm dậm chân, rõ ràng Ngô Duyệt nói không ăn thịt lại còn không muốn ăn đồ dầu mỡ các kiểu, buổi trưa hôm ấy cô làm sườn xào cô ta cũng không ăn một miếng nào, còn tỏ ra vô cùng đáng thương ăn mỗi cơm trắng, kết quả, tối hôm ấy Thịnh Hành làm thịt kho tàu và hai món khác cô ta lại ăn rất nhiều.

“Vâng ạ.”

Cho nên cuối cùng mà nói thì, không phải là cô ta không ăn, chẳng qua là cô ta không muốn ăn đồ ăn do Lục An An làm.

Mặc dù Lục An An không nói ra, nhưng những chuyện này cô đều nhìn ở trong mắt.

Dù sao cô cũng không phải thật sự cái gì cũng không hiểu, cũng không phải cái kiểu cô gái nhỏ mới học đại học còn ngây ngô đơn thuần gì đấy, tốt xấu gì thì tuổi tâm lý của cô cũng đã hai mươi ba hai mươi bốn tuổi rồi, không thể nào “Ngu xuẩn” có được không.

Anh cười lạnh: “Ngoại trừ khóa cửa ra cô ta còn làm cái gì?”

. . .

Sau khi Lục An An nói xong, Đường Nghi “Ha” một tiếng: “Cô ta là thật sự không mang theo đầu óc tới tham gia ghi hình sao?”

“Có một chút ạ.”

Lục An An nhịn không được bật cười.

Lục Diên đưa tay lên vỗ vỗ đầu cô hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Không còn ạ.”

Sau khi đến sân bay, Lục Diên liếc nhìn: “Ở đây có quá nhiều người, anh không tiện đi xuống tiền em, nhớ chú ý an toàn.”

Lục An An nhìn về phía anh: “Lão đại, nếu như là anh thì anh sẽ làm thế nào?”

Anh cười lạnh: “Ngoại trừ khóa cửa ra cô ta còn làm cái gì?”

Lục Diên nhíu mày: “Em đoán xem?”

Cô nhìn hai người đang lo lắng trước mặt, mỉm cười nói: “Đại ca à, em cần nhờ anh giúp một chuyện.”

“Em không đoán đâu.”

Lục Diên khẽ cười, cúi đầu nhìn cô: “Đừng sợ, tất cả những người ức hiếp em đều sẽ phải trả giá.”

Lục Diên liếc nhìn cô, lười biếng “Ừ” một tiếng: “Đi thôi.”

“Em không sợ.” Lục An An cười nói: “Em cũng có hậu trường mà.”

Lục Diên liếc nhìn cô, ừm một tiếng: “Biết là tốt rồi.”

Sau khi đến sân bay, Lục Diên liếc nhìn: “Ở đây có quá nhiều người, anh không tiện đi xuống tiền em, nhớ chú ý an toàn.”

“Em biết rồi, ở bên kia sẽ có người đón em mà.”

Lục Diên gật đầu: “Đi đi, đến nơi nhớ gửi tin nhắn.”

“Vâng ạ.”

*

Sau khi Lục An An kín đáo đi vào máy bay và check-in xong thì cùng Đường Nghi bay tới một quốc gia xa lạ.

Thực ra cũng không tính là xa lạ, trước đây Lục An An cũng đã từng tới Paris.

Đường Nghi không thể tin tưởng quay đầu nhìn cô: “Ngô Duyệt bị điên à?”

Giải thi đấu thiết kế trang sức định kỳ hai năm tổ chức một lần tại nước M, chỉ cần có ý tưởng đều có thể đăng ký, là một hoạt động thích hợp với tất cả mọi người mới.

Trước đây Lục An An biết rõ có cuộc thi này nhưng không tìm hiểu kỹ, đến bây giờ cô mới tìm hiểu.

Chỉ có điều Lục An An ghi danh đi thi không giống những người khác, cô không thuộc về bất kỳ một công ty nào, những tuyển thủ dự thi khác hoặc nhiều hoặc ít đều có công ty trên danh nghĩa, chỉ có mình cô là không có.

“Vậy ngủ chút đi, dù sao thì thời gian cũng còn sớm.”

Sau khi lên máy bay, Đường Nghi ghé mắt nhìn vào cô: “Em có mệt không?”

“Có một chút ạ.”

“Vậy ngủ chút đi, dù sao thì thời gian cũng còn sớm.”

Lục Diên nhìn như cô như vậy lại không biết vì sao đột nhiên có chút buồn cười.

“Vâng ạ.”

Lục An An click mở điện thoại di động liếc nhìn một chút, mấy ngày nay cô quá bận, hoàn toàn không kịp xoát tin mới.

Cô vừa vào liền lên xem Thịnh Hành, còn yên lặng lưu lại không ít ảnh của anh từ Weibo về máy, Đường Nghi nhìn thấy động tác này của cô, dở khóc dở cười.

“Em thật sự là fans của cậu ấy à?”

Cô cầm cốc nước

____________

Hết chương 90

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *