Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương 83 ✨

Edit: Nukaly

____________

Khán giả xem truyền hình trực tiếp đều bị cô làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Lục An An sửng sốt, “A” một tiếng: “Các anh muốn ăn sao?”

[ Trời ạ, Lục An An đây là thần tiên ở đâu ra vậy. ]

“Có biết một chút ạ.”

[ Cô gái này tri kỷ quá đi mất! ]

[ Thế này cũng quá nịnh nọt rồi, đây là muốn tới ôm bắp đùi của Thịnh Hành sao? ]

[ Thực sự là không còn gì để nói. ]

Ôn Tư Niên cười cười, ý tứ sâu xa trừng mắt nhìn Thịnh Hành, sau đó lại nhìn Lục An An một cái.

[ Muộn như vậy còn ra ngoài đánh cá, làm thế không sợ gây ra những phiền toái không cần thiết cho người khác sao? ]

[ Tôi muốn hỏi, Thịnh Hành là khách mời, lúc đầu bọn họ cũng không có đồ ăn gì, đi đánh cá thì có làm sao? ]

[ Lục An An quá xuất sắc rồi, chắc chắn cản đường rất nhiều người, chuyện như này mà cũng có thể bôi đen được à? ]

Ôn Tư Niên cười: “Coi như là một món quà nhỏ tặng An An nhân lần đầu tiên gặp mặt.”

[ Nói thật, sau khi kết thúc ngày hôm nay tôi quyết định trở thành fans của Lục An An, tính cách của cô ấy đáng yêu không còn gì bàn cãi, lại còn rất thông minh nữa chứ. ]        

“Có thấy xấu hổ hay không.”

Lục An An cũng không để ý trên phát sóng trực tiếp đang nói cái gì, cô chỉ biết là idol của mình bây giờ muốn ăn cá.

Đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy Thịnh Hành, anh lại chỉ có nhu cầu nhỏ như vậy, dù có ra sao cô cũng đều sẽ thỏa mãn anh.

“Vâng ạ.”

Lại nói, chuyện này cũng không phải rất khó khăn.

Có một giây trong nháy mắt, Lục Diên cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình giờ phút này.

Chỗ đánh cá cũng không xa nhà gỗ cho lắm, còn là do tổ tiết mục đặc biệt làm ra cho mọi người, cho nên thật sự không có chút độ khó khiêu chiến gì.

Lục An An không thèm thay quần áo, cứ thế trực tiếp lội xuống nước.

Lúc này trời đã tối, thật sự khó có thể nhìn ra cá bơi lội trong hồ, cũng may là thị lực của cô không tệ, cảm thấy chuyện này không khó cho lắm

Cái gì gọi là thầy Thịnh nói cô rất gầy cô liền ăn. 

. . .

Lục Diên nhìn dáng vẻ Lục An An và Thịnh Hành nói chuyện, có chút tức giận nhưng lại có loại tâm tình không nói ra được. 

Liễu Mộng Đình có một chiếc vali mở mãi không được cho nên không thể không nhờ Thịnh Hành giúp đỡ.

Lời còn chưa nói hết, Thịnh Hành đã nói trước: “Không cần ngượng, đây là chuyện bình thường.”

Sau khi Thịnh Hành giúp cô ấy xong liền đi xuống tầng, lại không thấy bóng dáng người kia đâu. Anh hơi nhíu mày, nhìn về phía Ngô Duyệt và Ngô Trạch Vũ vừa mới trở về.

“Đã về.”

“Thầy Thịnh, bọn tôi có mua chút đồ ăn vặt, anh có muốn ăn không?”

Thịnh Hành cúi đầu, nhìn vào một túi đồ ăn vặt kia kia một lúc lâu, nói: “Không cần.”

Lục An An quay đầu nhìn về phía Thịnh Hành.

Anh hơi dừng lại: “Chỗ này của mấy người có đầu bếp chuyên nấu cơm không?”

Lục Diên sờ sờ đầu của cô: “Anh đưa em đi nhé?”

“Không có nha.”

Ôn Tư Niên: “. . .”

Ngô Trạch Vũ nói: “Là An An và Đồng Hướng nấu cơm.”

“Thầy Thịnh có chơi không ạ?”

Nói xong, Ngô Trạch Vũ “A” một tiếng: “An An và Đồng Hướng sao không ở đây vậy?”

Qua mấy lần nữa, cô hậu tri hậu giác hỏi: “. . .Các anh đang nhường bọn em à?”

Thịnh Hành ngẩn ra, híp híp mắt: “Lục An An và Đồng Hướng nấu cơm?”

“. . . Đúng thế.”

“Vâng ạ.”

Ngô Trạch Vũ không hiểu vì sao giọng điệu của Thịnh Hành trong nháy mắt lại lạnh xuống, anh ta hồ nghi nói: “An An đã đi tắm rồi sao?”

Lời còn chưa nói hết, Thịnh Hành đã nói trước: “Không cần ngượng, đây là chuyện bình thường.”

 Ngô Duyệt: “Chắc là vậy rồi, cô ấy không có ở nhà bếp, chắc là đã đi tắm rồi.”

Nói xong, cô ta đặt đồ trong tay xuống: “Tôi cũng đi tắm đây, thầy Thịnh anh ở đây xem tivi nhé, một lúc nữa khẳng định An An và Đồng Hướng lập tức ra ngay.”

Thịnh Hành nghe thấy lời này, hơi thay đổi sắc mặt.

Vừa dứt lời, giọng nói của Lục Diên từ nơi không xa truyền đến: “Cậu là anh trai của ai?”

Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Anh nhìn về phía Ngô Duyệt: “Vậy làm phiền cô giúp tôi gọi Lục An An tới đây.”

“Được.”

Ngô Duyệt đi lên tầng.

Cô ta đẩy cửa ra liếc nhìn, trong phòng tối như mực, Lục An An cũng không ở trong này.

Lâm Nhược Tinh quay đầu, nhìn Lục An An nói: “An An, đến đây đi, qua đây chơi bài.”

Tay của cô ta dừng một chút, đi tới cửa thang gác hô lên: “Thầy Thịnh, Lục An An không có ở trong phòng.”

Ôn Tư Niên đứng ra nói: “Em có muốn qua đây chơi với bọn anh không, em có biết chơi bài không?”

Thịnh Hành đáp một tiếng, quay đầu nhìn về phía nhân viên công tác: “Lục An An đi đâu rồi?”

Nhân viên công tác bị Thịnh Hành nhìn, nói thẳng: “. . . Đi đánh cá.”

“Không cần đâu ạ, em tự đi được mà.”

“Cái gì?”

Lúc Thịnh Hành đi tới, nhìn thấy Lục An An đại khái đang lấy đau khổ làm niềm vui, còn nói chuyện phiếm với chuyên viên quay phim đi cùng cô.

Cô nói linh tinh: “Anh nói xem vì sao buổi tối cá đều chạy hết đi đâu vậy.”

Chuyên viên quay phim: “. . . Có thể là do em không nhìn thấy thôi.”

“Nói bậy, thị lực của em vô cùng tốt đấy nhé.”

 Lục An An cúi đầu nhìn: “Em đã ở đây hai mười phút rồi, sao mãi mà cá không xuất hiện thế nhỉ.”

Lục Diên bị cô làm cho tức gần chết.

Cô nói: “Nếu như em không bắt được con nào thì làm sao bây giờ?”

“Có thấy xấu hổ hay không.”

“Không ăn được cũng không sao.”

“Vậy không được.” Lục An An nói: “Thầy Thịnh muốn ăn mà, em phải làm.”

Chuyên viên quay phim cười: “Vậy nếu như mấy người khác muốn ăn thì sao, An An có làm không?”

Ôn Tư Niên cười: “Coi như là một món quà nhỏ tặng An An nhân lần đầu tiên gặp mặt.”

“Có nha.”

Lục An An cong môi cười: “Cũng chỉ là một con cá mà thôi, vì sao không làm, cũng lại không phải bảo em làm một bàn mãn Hán toàn tịch.”

Chuyên viên quay phim bất đắc dĩ nở nụ cười: “An An, em mau lên đây đi, dưới đấy lạnh lắm.”

Mấy người tụ tập thành một bàn, lúc Lục An An quay đầu thì phát hiện Lục Diên đã đi tới chỗ Phong Minh Thành bên kia.

“Em ở đây thêm một chút nữa, nếu năm phút nữa còn không bắt được thì em lên.”

Cô vừa dứt lời, cách đó không xa có người đi tới.

Lục An An vừa ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt của Thịnh Hành.

Lát sau, Lục An An liền bưng một cái khay nhỏ đi tới.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục An An há miệng thở dốc, hô lên: “. . . Thầy Thịnh, tại sao anh lại tới đây?”

Phong Minh Thành nhìn vào mắt cô, mỉm cười nói: “Không có gì, đều là Thịnh Hành chi tiền.”

Thịnh Hành nhìn cô, đè ép lửa giận của chính mình: “An An, lên đây.”

Cô lôi kéo quần áo của Lục Diên: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, em siêu cấp vui vẻ.”

Lục An An: “A?”

Lục An An: “. . .”

Thịnh Hành liếc nhìn cô, nói: “Trước tiên lên đây đi.”

Trở thành Lâm Nhược Tinh và Lục An An trở thành một nhóm, Thịnh Hành một mình một người, Ôn Tư Niên và một người đàn ông khác, tên là Phong Minh Thành, là một đạo diễn.

Lục An An mím môi: “Em còn chưa bắt được cá mà.”

“Không cần đâu ạ, em tự đi được mà.”

“Tôi không ăn nữa.”

Thịnh Hành không hé răng nói gì.

Thịnh Hành nói: “Ngày mai rồi ăn, em lên đây trước đi.”

Hai người giằng co một lúc, bất kể là nhân viên công tác bên cạnh hay là các khán giả xem truyền hình trực tiếp đều không hiểu tại sao bầu không khí giữa hai người này lại trong nháy mắt có điểm không đúng.

Phong Minh Thành liếc mắt nhìn Thịnh Hành, trầm thấp nở nụ cười: “Thịnh Hành nói không sai, An An, hôm nay em thắng nhiều như vậy lại không cược tiền, nếu không liền đồng ý một điều kiện với em đi, sau này nếu em có nhu cầu gì cứ việc tìm anh giúp đỡ.”

[ . . . Thịnh Hành vì sao lại tức rồi nha. ]

Ôn Tư Niên cười: “Vậy anh cũng giống và đạo diễn Phong đi, sau này nếu như An An có chuyện gì cần anh giúp cứ nói thoải mái.”

[ Tôi cũng thấy hiếu kì. ]

[ Cảm thấy anh ấy vì Lục An An mà tức giận, tại sao vậy ta? ]

[ Đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy Thịnh Hành mặt đen, Lục An An lần này lại để cho tôi được nhìn thấy một lần nha. ]

“Anh trai tuyệt đối sẽ giúp em hết mình.”

[ 666! Lục An An đủ cứng cỏi. ]

Lục An An có chút ngượng ngùng : “Nếu không thì. . .”

Lục An An nhìn sắc mặt của Thịnh Hành không đúng, vừa định đi lên lại nhìn thấy có một con cá bơi qua trước mặt. 

Cô nắm lấy cơ hội này trực tiếp tung lưới qua.

Lục An An đi thẳng tới, đứng bên cạnh Lục Diên, nhỏ giọng nói: “Thầy Lục, em đặc biệt lấy cho thầy đó, anh nể mặt em ăn một miếng đi.”

Trong nháy mắt, cá sa lưới.

Làm xong, Lục An An cũng không rảnh suy nghĩ vì sao sắc mặt của Thịnh Hành lại khó hiểu như vậy, vui vẻ ra mặt ngước mắt nhìn anh, hô lên: “Thầy Thịnh, em bắt được cá rồi.”

Thịnh Hành hoảng hốt, nhìn vào nụ cười trên mặt cô, không thể làm gì mà đáp một tiếng: “Ừ.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn gì để nói.

Sau khi đi lên, Thịnh Hành cũng không kiêng kỵ máy quay phim, cúi đầu nhìn cô: “Có phải là em bị ngốc hay không?”

Cô có chút tò mò nhưng không hỏi nhiều.

Lục An An: “. . .”

Lục Diên không hé răng, lẳng lặng nhìn vào mắt cô.

Cô nhấp môi dưới: “Em đâu có ngốc?”

Thịnh Hành không để ý tới cô, cầm lấy lưới đánh cá trong tay cô.

Lục An An vừa định ngăn cản lại bị Thịnh Hành trừng một cái, không dám lộn xộn.

“Đi về.”

“. . . A.”

Cô oan ức ngóng trông đi theo sát sau lưng Thịnh Hành.

Nghĩ nghĩ, cô nhìn về phía máy quay phim, không rõ vì sao hỏi: Thầy Thịnh vì sao lại tức giận nhỉ? Có ai chọc giận anh ấy sao?

Lục An An cười: “Vậy để em mang thêm qua đây cho các anh.”

Các fans đang xem phát sóng trực tiếp cũng bị cô làm cho ngu người rồi.

Lục Diên cũng không có biện pháp nào, sau khi Lục An An rời đi mới đi sang một bên khác. 

Thầy Thịnh là bởi vì cô nên mới không vui đó! ! Lục An An, cô mau tỉnh táo lại đi.

Lục An An cười: “Vậy để em mang thêm qua đây cho các anh.”

Hai người một trước một sau đi về bộ, Lục An An chậm rì rì đi theo ở phía sau.

Thịnh Hành đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô: “Lục An An, em là ốc sên sao?”

Lục An An: “. . . Thầy Thịnh, tâm trạng của anh không tốt sao.”

Tại sao đột nhiên lại hung ác điên cuồng như vậy.

Lục An An: “. . .”

Thịnh Hành: “. . .”

*

Lục An An quay đầu nhìn về phía anh ấy, cười híp mắt nói: “Em không thấy buồn chán mà.”

Thịnh Hành khẽ cười: “Vậy em qua kia đi, đánh cho anh ta thua không ngóc đầu lên nổi đi.”

Thịnh Hành khẽ cười: “Vậy em qua kia đi, đánh cho anh ta thua không ngóc đầu lên nổi đi.”____________

Hết chương 83

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *