Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương 82 ✨

Edit: Nukaly

____________

Còn về các khán giả đang xem truyền hình trực tiếp, cũng có không ít người đã bị Lục An An thu phục.

[  Má ơi, cô nhóc Lục An An này là cái bảo tàng gì đây. Quá trâu đi. ]

[ Lúc chụp ảnh đều vô cùng chăm chú luôn! ! Các chị em có phát hiện hay không? ? ]

Lục Diên “Ừ” một tiếng, gật đầu nói: “Cảm ơn An An.”

[  Má nó, quá ấm lòng, fans fans. ]

[  Cười lên thật là đẹp, hơn nữa Lục An An thật sự rất có trách nhiệm nha, cô ấy còn nằm trên mặt đất chụp ảnh, có phải là cô ấy đã quên mất mình là một minh tinh rồi hay không? ]

[  Hai mười đồng một cân cá, giết người à, đúng là chỉ có mấy đứa fans não tàn mới mua. ]

 [  Lục An An chiếm nhiều màn ảnh quá đi, còn chủ động đi ra chụp ảnh cho mọi người, đúng là có tâm cơ. ]

[  Tôi không còn gì để nói luôn, hai người Ngô Trạch Vũ và Ngô Duyệt này thật chẳng có tác dụng gì luôn. ]

Lục Diên quay đầu lại nhìn cô.

[  Tôi chỉ muốn nói hôm nay anh trai sao mà phối hợp quá đi, để Lục An An lăn qua lăn lại như thế mà không hề tức giận, hơn nữa tâm trạng nhìn còn có vẻ rất tốt nữa.]

*

Lục An An nhìn điệu bộ của hai người này thì vội vàng nói: “Không có vấn đề gì đâu ạ, em ngồi đây một mình cũng được ạ.”

Sau khi bán cá xong, tiền cũng nhiều hơn không ít.

Sáu người tụ lại một chỗ, Liễu Mộng Đình liếc nhìn Thịnh Hành, huýt sáo một tiếng: “Ai nha, khách quý đặc biệt đầu tiên ra là anh.”

Thịnh Hành gật đầu: “Là tôi.”

Thịnh Hành mỉm cười nói, ghé mắt nhìn cô: “Có hứng thú?”

Liễu Mộng Đình không nhịn được cười nói: “Tổ tiết mục thật sự cam lòng bỏ vốn ra mời anh tới.”

Thịnh Hành không hé răng.

Liễu Mộng Đình và Thịnh Hành khá thân quen, hai người cùng nhau thoải mái nói chuyện, mọi người cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Lục Diên: “Không đói bụng.”

Nhưng thật ra Đồng Hướng lại quy củ hô lên: “Chào thầy Thịnh.”

Lục An An trong miệng thúc giục: “Các anh đi qua đó trước đi, em đi rửa tay một chút đã.”

Thịnh Hành gật gật đầu: “Xin chào.”

Thực ra ngoại trừ Lục An An, Thịnh Hành đối xử với những người khác đều có chút lãnh đạm. Đương nhiên, lúc anh nói chuyện với Liễu Mộng Đình cũng tạm được, dù sao cũng đã từng cùng nhau làm huấn luyện viên, cũng từng cùng nhau tham gia tiết mục.

Phong Minh Thành nhìn vào mắt cô, mỉm cười nói: “Không có gì, đều là Thịnh Hành chi tiền.”

Địa vị của hai người chênh lệch cũng không quá lớn.

Chỉ có điều các lượt thắng thua cứ như vậy bắt đầu thay đổi, nghe nói lúc đầu vẫn luôn là Phong Minh Thành thắng, dần dần Lục An An và Lâm Nhược Tinh thắng càng ngày càng nhiều.

“An An, hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền thế?”

“450 đồng ạ.” 

Liễu Mộng Đình kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Oa, nhiều như vậy sao?”

“Vâng vâng.”

Liễu Mộng Đình đắc ý nhìn về phía các nhân viên công tác: “Các anh thấy chưa, coi như là các anh không cho chúng tôi phí sinh hoạt thì chúng tôi vẫn có thể kiếm tiền.”

Ôn Tư Niên: “. . .”

Nhân viên công tác cũng không đáp lời cô ấy, tiền đó đều là Lục An An kiếm được.

Thịnh Hành nở ra một nụ cười nhẹ: “Đây chính là đạo diễn Phong, em đã thắng anh ấy nhiều như vậy, có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ với anh ấy.”

Liễu Mộng Đình vỗ vỗ vai Lục An An nói: “An An nhà chúng ta thật sự là thiên tài tiêu thụ.”

Lục An An nhìn về phía ba người: ” Xin lỗi chị, ban nãy đã lợi dụng tên của ba người rồi.”

Liễu Mộng Đình liếc nhìn cô: “Đây là vì quay chương trình, có gì cần phải xin lỗi, chị rất tình nguyện.”

Đồng Hướng cũng gật đầu: “Không nghĩ tới có một ngày khuôn mặt này của tôi lại có thể dùng như vậy.”

Lục An An nhìn Thịnh Hành.

Thịnh Hành cong môi cười, nhìn cô: “Vô cùng tình nguyện.”

Lục An An càng thêm vui vẻ.

Sau khi bán cá xong mọi người lại vui vẻ hoà thuận nói chuyện.

Vừa dứt lời, giọng nói của Lục Diên từ nơi không xa truyền đến: “Cậu là anh trai của ai?”

“Có nên đi mua thêm thức ăn không?”

“Được đó.”     

Lục An An đưa tiền cho Liễu Mộng Đình, Liễu Mộng Đình là người phụ trách quản tiền.

Thịnh Hành ngước mắt lên nhìn cô: “Cứ để cho bọn họ tự đi lấy đi.”

Liễu Mộng Đình nhìn về một bên khác: “Bây giờ muốn mua cái gì?”

Thịnh Hành khẽ cười: “Vậy em qua kia đi, đánh cho anh ta thua không ngóc đầu lên nổi đi.”

“Cái gì cũng được.”

Dù sao thì . . . Lục An An cũng không hiểu sao mình lại thấy vậy, nhưng trực giác của cô vẫn luôn rất chính xác.

“Ngô Duyệt, cô muốn ăn cái gì?”

Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, khóe môi Lục An An cong lên, không một tiếng động nói: Anh, mau ăn.

Liễu Mộng Đình nhìn về phía cô: “Mua nói đồ cô muốn ăn đi.”

Ngô Duyệt sửng sốt một chút, không nghĩ tới Liễu Mộng Đình sẽ nói như vậy.

Cô ta hoảng hốt nghĩ, thấp giọng nói: “Không cần đâu, tôi tùy tiện ăn cái gì đều được.”

Nghe vậy, Liễu Mộng Đình cười cười: “Chúng tôi đều không kén ăn, cô cứ chọn món mình thích là được rồi.”

Cô ấy lại nói: “Trưa nay cô còn chưa ăn gì, buổi tối cũng không thể không ăn gì đi, không được nhịn nữa, kể cả có là giảm cân cũng không thể như vậy.”

Rõ ràng là có ý tốt, nhưng Ngô Duyệt lại cảm thấy lời của cô có chút ý tứ khác.

Liễu Mộng Đình dường như đang nói —— cô mà không nói ra muốn ăn gì thì tối nay đừng có hòng nói đồ ăn trên bàn mình đều không ăn được, đừng có mà ép người quá đáng.

Ngô Duyệt nghĩ nghĩ, khuôn mặt trong nháy mắt khó nhìn.

Nhưng cô ta không biểu hiện ra quá rõ ràng, chỉ gật gật đầu nói: “Vậy tôi đi qua bên kia nhìn.” 

“Không cần đâu ạ, em tự đi được mà.”

“Tôi đi cùng cô.”

Ngô Trạch Vũ nói: “Nếu không mọi người đi về trước đi?”

Chỉ có điều các lượt thắng thua cứ như vậy bắt đầu thay đổi, nghe nói lúc đầu vẫn luôn là Phong Minh Thành thắng, dần dần Lục An An và Lâm Nhược Tinh thắng càng ngày càng nhiều.

Liễu Mộng Đình suy nghĩ vài giây: “Cũng được.”

*

Lúc này bầu trời đã đen kịt.

Sau khi làm xong nhiệm vụ buổi trưa, trên người mọi người đều bẩn thỉu, nếu nói tới người nào bẩn nhất thì chính là Lục An An.

Bắt cá xong lại chụp ảnh, toàn thân đều là bùn đất.

Sau khi mấy người xuống xe, Liễu Mộng Đình hô lên: “Tôi muốn đi tắm, An An, em cũng nhanh đi tắm rửa đi.”

“Vâng ạ.”

Cô quay đầu nhìn về phía Thịnh Hành: “Thầy Thịnh, đêm nay anh có muốn ăn cá sao?”

Lục Diên hơi nhíu mày.

Thịnh Hành nhíu mày nở nụ cười, đùa giỡn nói: “Không cho thầy Thịnh ăn sao?”

Thịnh Hành không hé răng nói gì.

Lục An An lắc đầu: “Tất nhiên là cho.”      

Thịnh Hành mỉm cười nói: “Được.”

Ôn Tư Niên đứng ra nói: “Em có muốn qua đây chơi với bọn anh không, em có biết chơi bài không?”

Anh nói: “Thầy Thịnh cũng muốn nếm thử cá mới bắt từ sông lên.”

Thịnh Hành khẽ cười: “Vậy em qua kia đi, đánh cho anh ta thua không ngóc đầu lên nổi đi.”

Lục An An gật gật đầu : “Không có vấn đề gì.”

Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng ngời, vội vã đồng ý: “Vâng ạ.”

Thịnh Hành chăm chú nhìn dáng vẻ của cô: “Chỗ này có đầu bếp chuyên nhà bếp nấu cơm sao?”

Lục An An cười: “Vậy để em mang thêm qua đây cho các anh.”

“A?”

Lục An An sửng sốt, vừa định nói chuyện, Liễu Mộng Đình ở trên tầng đã hô lên: “Thầy Thịnh, qua đây giúp một chút với.”

Ban đầu lúc Lục Diên đưa cô tới đây anh ta còn không quá chú ý, nhưng lúc này. . . Không thể không chú ý nhiều hơn.

Thịnh Hành ngước mắt lên, liếc nhìn cô ấy gật gật đầu: “Lên ngay đây.”

Lục An An khoát khoát tay: “Thầy Thịnh mau đi đi.”

Phong Minh Thành liếc mắt nhìn Thịnh Hành, trầm thấp nở nụ cười: “Thịnh Hành nói không sai, An An, hôm nay em thắng nhiều như vậy lại không cược tiền, nếu không liền đồng ý một điều kiện với em đi, sau này nếu em có nhu cầu gì cứ việc tìm anh giúp đỡ.”

Thịnh Hành nhìn cô: “Em không đi tắm rửa sao?”

“Đợi lát nữa em đi.”

Lâm Nhược Tinh cũng lên tiếng: “Nói đúng đó, bọn họ có tay có chân, muốn ăn thì cứ để bọn họ tự mình đi lấy đi!”

Thịnh Hành cũng không nghĩ nhiều, bị Liễu Mộng Đình không ngừng thúc giục đi lên trên tầng.

Lục An An đi vào trong sân nhỏ, không đi qua phòng khách mà trái lại đi tới gian phòng nhỏ bên cạnh.

Cô không có hứng thú với chuyện chơi bài cùng những người khác, nhưng lại có rất nhiều tò mò với Lâm Nhược Tinh.

Các khán giả xem truyền hình trực tiếp ngây ngẩn cả người, không hiểu nổi cô định làm gì.

Mấy nhân viên công tác đằng sau cũng hiếu kì.

“Không cần đâu ạ, em tự đi được mà.”

“An An, cô muốn làm gì?”

Thịnh Hành ghé mắt: “Đi thôi.”

Lục An An tìm ra cái lưới đánh cá, cười híp mắt nói: “Đi ra ngoài đánh cá nha.”

“. . . Chắc là không cần đâu ạ?”

Nhân viên công tác: “A?”

Lục An An nói: “Thầy Thịnh muốn ăn cá, em sẽ đi bắt một con cá về, rất nhanh thôi.”

Lục An An quay đầu nhìn về phía Lục Diên, cô chớp chớp mắt: “Thầy Lục, thầy vừa đi đâu vậy ạ?”

Chuyên viên quay phim hít vào một hơi, kinh ngạc không dứt mà nhìn cô: “Nhưng bên ngoài trời rất tối, giữa trưa không phải các cô đã mua rồi sao?”

“Cá đó quá nhỏ, hơn nữa không thích hợp làm cá kho.”

“Em muốn thầy Thịnh chơi hay là không chơi?”

Cô nhìn màn ảnh nói: “Hơn nữa hôm nay lúc bán cá em đã hứa sẽ cho thầy Thịnh được ăn cá rồi, nói được là phải làm được nha, có đúng hay không?”

Cô nhìn về phía các nhân viên công tác: “Nếu như mọi người hỏi thì cứ nói một lát nữa em sẽ về nha.”

Nhân viên công tác: “Được.”

____________

Hết chương 82

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *