Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương 81 ✨

Edit: Nukaly

____________

Lục An An không kiêng kỵ một chút nào vấn để thân phận của Thịnh Hành, đợi đến lúc nhân viên công tác tản hết ra, cô trực tiếp mở miệng hô: “Mọi người mau qua đây mau qua đây, ở đây có cá thầy Thịnh Hành siêu thích ăn! Hương vị tuyệt đối ngon lành lại mới mẻ, chúng ta không thể có hình tượng đẹp trai và tài hoa giống như thầy Thịnh nhưng chúng ta có thể ăn được cá mà thầy Thịnh ăn, có đúng hay không nào! !”

Thịnh Hành: “? ? ?”

Lục Diên trừng mắt nhìn cô, lại trừng mắt nhìn Thịnh Hành một cái.

Nhân viên công tác: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Khán giả xem truyền hình trực tiếp: ? ? ?

“Vâng ạ.”

[  Ha ha ha ha ha ha ha ha tại sao có thể buồn cười như vậy? ! ]

Trở thành Lâm Nhược Tinh và Lục An An trở thành một nhóm, Thịnh Hành một mình một người, Ôn Tư Niên và một người đàn ông khác, tên là Phong Minh Thành, là một đạo diễn.

[  Ha ha ha ha ha ha ha Lục An An đây là nhân tài kỳ ba ở đâu ra vậy! ! Tôi mua tôi mua còn không được sao? ]

[  Má ơi, Lục An An em phải nhớ kỹ em là một ngôi sao nữ đó! Em không phải là nhân viên bán hàng chuyên nghiệp. ]

Phong Minh Thành liếc mắt nhìn Thịnh Hành, trầm thấp nở nụ cười: “Thịnh Hành nói không sai, An An, hôm nay em thắng nhiều như vậy lại không cược tiền, nếu không liền đồng ý một điều kiện với em đi, sau này nếu em có nhu cầu gì cứ việc tìm anh giúp đỡ.”

[  Quá khôi hài rồi! Lục An An đây là bé gái ngốc nghếch nha. ]

[  Mẹ của con ơi, tôi bị chọc cho cười ra nước mắt. ]

Ôn Tư Niên cười: “Coi như là một món quà nhỏ tặng An An nhân lần đầu tiên gặp mặt.”

[  Cười đến mức tôi đau bụng ha ha ha ha ha ha ha ha. ]

“Có ý gì?”

Lục An An nhìn xung quanh có càng ngày càng nhiều người vây, cô hô lên: “Chị gái xinh đẹp ơi, chị có muốn mua cá của thầy Thịnh không?”

Hai chị gái liếc mắt nhìn nhau, hỏi : “Con cá này bán thế nào?”

Lục An An cười: “Hai mười đồng một cân ạ.”

Lục An An cười: “Vậy để em mang thêm qua đây cho các anh.”

“Ấy, sao chỗ này của mấy người lại mắc hơn bên kia nhiều như vậy, ở bên kia chỉ có mười đồng một cân thôi.”

Ôn Tư Niên cười: “Vậy anh cũng giống và đạo diễn Phong đi, sau này nếu như An An có chuyện gì cần anh giúp cứ nói thoải mái.”

Nghe vậy, Lục An An không chút do dự xoay người, chỉ vào Thịnh Hành nói: “Thế chị thấy bên kia có cá do đích thân thầy Thịnh bán không nào?”

Ban đầu lúc Lục Diên đưa cô tới đây anh ta còn không quá chú ý, nhưng lúc này. . . Không thể không chú ý nhiều hơn.

Nhìn vào vẻ mặt mộng bức của hai chị gái nhỏ, Lục An An nói: “Không có đúng không.”

Cô có bài có bản nói: “Cá của chúng em đặc biệt hơn nha, lát nữa thầy Thịnh sẽ tự tay bán cho các chị, hơn nữa còn có thể chụp ảnh chung làm quà tặng nha.”

Lục An An cười: “Vậy để em mang thêm qua đây cho các anh.”

Nói xong, cô nhìn về phía Thịnh Hành, đôi mắt nhấp nháy: “Có được không ạ?”

Thịnh Hành: “Được.”

Anh nhìn Lục An An mỉm cười, khụ một tiếng nói: “Hôm nay thầy Thịnh sẽ tùy tiện em lăn qua lăn lại.”

“Có biết một chút ạ.”

Lục An An gật gật đầu: “Yên tâm đi thầy Thịnh, hôm nay em tuyệt đối không bán anh.”

Lục An An: “. . . A, nếu vậy thì cám ơn đạo diễn Phong ạ.”

Thịnh Hành: “. . .”

Lâm Nhược Tinh liếc nhìn: “Qua đây chơi với chị, em có biết chơi không?”

Lục An An nhìn về phía hai người, tiếp tục dùng ba tấc lưỡi của mình thuyết phục hai cô gái kia: “Các chị có biết giá cả trên thị trường của thầy Thịnh chúng ta hay không, có biết muốn chụp một bức ảnh của anh ấy bán bao nhiêu tiền không?”

Hai người lắc đầu.

Khóe môi anh ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Đến đây chơi một chút, Lâm Nhược Tinh vừa khéo cũng ở đây, các em có thể chơi cùng một chỗ.”

“Em biết này.” Lục An An tràn đầy phấn khởi nói: “Ảnh của thầy Thịnh ở sân bay năm trăm đồng một tấm, nếu như chụp được gần và nét thì là một ngàn đồng, nếu như có chữ ký bên trên ảnh thì có thể lên tới hơn mấy ngàn đồng đó, hơn nữa, hôm nay các chị còn được nhìn thấy thầy Thịnh ở khoảng cách gần nha, mặc dù thời gian không lâu nhưng vẫn rất có lời đó. Còn nếu là tiết mục Thầy Thịnh tham gia thì càng khủng bố luôn, trước đó có một gameshow rất nỏi, vé vào cửa ở chợ đen đều bị bán lên giá hơn năm ngàn lun í, các chị nói xem, các chị chỉ cần bỏ ra hai mười đồng mua một cân cá là có thể gặp Thịnh Hành rồi, có lời không cơ chứ.”

Lục Diên: “Không đói bụng.”

Cô vừa dứt lời, mấy người ở hiện trường còn chưa kịp phản ứng, các fans đang xem truyền hình trực tiếp lại bùng nổ trước. 

[ ? ? ? Vì sao Lục An An lại biết rõ ảnh chụp của anh trai bán ra được bao nhiêu tiền như thế? ]

Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng ngời, vội vã đồng ý: “Vâng ạ.”

[  Má ơi, Lục An An cũng lăn lộn trong giới fans sao, biết cụ thể quá đi. ]

Lục An An gật đầu: “Có ạ!” 

[  Ha ha ha ha ha Lục An An quá buồn cười, tại sao lại có thể nói đúng lý hợp tình như thế cơ chứ! ]

[ Mấy chị em đằng trước, đó không phải là đúng lý hợp tình mà là sự thật, ảnh chụp của Thịnh Hành rất đắt, ảnh có chữ ký lại càng quý hơn. ]

. . .

Khán giả xem truyền hình trực tiếp sôi nổi nghị luận, những người ở hiện trường cũng bị ba tấc lưỡi trôi chảy của Lục An An kinh ngạc, vội vã hô: “Có lời có lời, cho tôi mua một cân. 

Lục An An “Ồ” một tiếng, cười nói: “Đồ ăn ở chỗ này rất ngon nha, đặc biệt là bánh macaron, anh ăn thử đi.”

“Tôi muốn mua hai cân.” “

“Tôi cũng muốn mua, tôi muốn ba cân, có thể chụp chung ba tấm ảnh không?”

“Ăn hết được sao?”

Lâm Nhược Tinh liếc nhìn: “Qua đây chơi với chị, em có biết chơi không?”

“Nhà chúng tôi nhiều người.”

Lục An An nhìn điệu bộ của hai người này thì vội vàng nói: “Không có vấn đề gì đâu ạ, em ngồi đây một mình cũng được ạ.”

“Vậy được.”

Không đến nửa giờ, đống cá trước đó mãi không bán nổi một con đã bị bán hết sạch.

Những người tới mua cá bây giờ đều đang xếp hàng chờ chụp ảnh.

Lục An An để Ngô Trạch Vũ nhận tiền, nói với mọi người: “Để tôi chụp ảnh cho mọi người nha, đảm bảo mọi người trong ảnh vô cùng xinh đẹp.”

Thịnh Hành bất đắc dĩ nhéo nhéo xương lông mày: “Qua đây đi.”

Qua mấy lần nữa, cô hậu tri hậu giác hỏi: “. . .Các anh đang nhường bọn em à?”

Đều đã bị fans nhỏ bán đi rồi, có thể có biện pháp gì đâu.

Các fans đều đang chờ mình tới cưng chiều.

Lục An An quay đầu nhìn về phía anh ấy, cười híp mắt nói: “Em không thấy buồn chán mà.”

Lục An An nhận di động từ trong tay hai chị gái mua cá đầu tiên, vui vẻ nói: “Các chị có yêu cầu chụp ảnh gì không?”

“Đừng xấu quá là được.”

Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, khóe môi Lục An An cong lên, không một tiếng động nói: Anh, mau ăn.

Lục An An gật đầu: “Được.”

Lục An An sững sờ, cô hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra lúc này.

Cô híp mắt nhìn, chỉ vào một bên nói: “Đi qua bên này đi, khung cảnh đằng sau và anh sáng đều khá tốt.”

“Thầy Thịnh có chơi không ạ?”

Các fans: ? ? ?

“. . . Chắc là không cần đâu ạ?”

Lục An An còn có thể chụp ảnh? ?

“Vâng vâng.”

Sự thực chứng minh, Lục An An thật sự biết chụp ảnh.

Cô thậm chí còn dạy người ta tạo dáng, lúc chụp ảnh vì để cho các fans có vẻ vừa gầy lại cao, còn nhoài cả người về phía trước, có lúc còn ngồi sát xuống đất.

Sau khi chụp xong, cô nhìn về phía hai cô gái kia nói: “Các chị xem xem có được không, nếu như không được thì để e chụp lại.”

Hai người nhìn vào màn hình di động, mừng rỡ không thôi: “Trời ạ, ảnh này cũng quá đẹp rồi.”

“Nhìn vừa gầy lại xinh nha.”

“Có thấy xấu hổ hay không.”

Lục An An thẹn thùng cười cười, lỗ tai còn có chút đỏ.

Cô nhìn hai người nói: “Xin lỗi nha, bọn em đang ghi hình một chương trình, cần tự kiếm tiền ăn cơm cho nên bán cá giá cao hơn giá trên thị trường một chút, nhưng mà các chị yên tâm đi, cá này tuyệt đối có thể ăn, không phải hố các chị đâu.”

Anh xốc mí mắt lên, thả đồ trong tay xuống: “Anh cứ thế để cô ấy chờ một mình ở chỗ này?”

Cô nghiêm túc nói: “Hi vọng các chị hiểu cho bọn em.”

“Ừ.”

“Không sao, cá này của em coi như là năm mười đồng một cân chị đây cũng có lời.”

Lục An An cong môi cười: “Cảm ơn chị.”

Cô không cảm thấy mệt mỏi một chút nào, đi chụp ảnh cho tất cả các khách hàng.

Thịnh Hành cũng không phản kháng chút nào, tùy ý để cô lăn qua lăn lại.

____________

Hết chương 81

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *