Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương 75 ✨

Edit: Nukaly

____________

“Không cần.”

Cô không chút nghĩ ngợi từ chối: “Chỉ có duy nhất một Thịnh Hành, không đổi.”

Bên trên để mấy cái bánh macaron, còn có cả hai cái bánh kem nhỏ.

Nói xong, cô vội vã bổ sung: “Anh trai yêu dấu cũng tính là một người nha

Lục Diên “Ừ” một tiếng, gật đầu nói: “Cảm ơn An An.”

cũng không đổi.”

Lục An An: “. . .”

Lục Diên: “. . .”

Cô có chút tò mò nhưng không hỏi nhiều.

Không thể không nói, câu nói sau đó của Lục An An đã dỗ dành được anh.

Anh hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Được thôi, nếu như anh có gặp được Thịnh Hành thì sẽ nói cho em biết, em có muốn xin chữ ký không?”

“Có nha! Muốn kí tên lên ảnh!”

Thịnh Hành và Ôn Tư Niên đã đi tới chỗ kia ngồi xuống.

Lục Diên triệt để không còn gì để nói.

“Sao em không trực tiếp bảo Thịnh Hành gửi cho em?”

“Người ta ngượng mà.”

Lâm Nhược Tinh liếc nhìn: “Qua đây chơi với chị, em có biết chơi không?”

Cô đã thông qua quan hệ với Lục Diên nhận được WeChat của Thịnh Hành, mặc dù Thịnh Hành nói có gì cứ nói với anh nhưng Lục An An cũng không dám quấy rầy anh quá nhiều.

Lục Diên không còn gì để nói: “Được thôi, gặp được lại nói, lúc ghi hình chú ý một chút, nếu có vấn đề gì ngay lập tức nói cho anh biết, nhớ chưa.”

Cô vừa nhìn vẻ mặt của Lục Diên liền biết anh ấy đã nghĩ nhiều rồi.

“. . . Vâng ạ, cảm ơn anh.”

*

“Vâng ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục An An liền lên mạng lướt Weibo.

Lục An An đi thẳng tới, đứng bên cạnh Lục Diên, nhỏ giọng nói: “Thầy Lục, em đặc biệt lấy cho thầy đó, anh nể mặt em ăn một miếng đi.”

Cô đăng nhập vào nick nhỏ, trên trang chủ tất cả đều là tin tức của Thịnh Hành và Lục Diên.

Vốn dĩ các fans của cô thật ra chỉ có mấy fans cương thi, nhưng Lục An An bây giờ phát hiện, số lượng fans của mình hình như tăng lên nha, hơn nữa cô còn thu được không ít tin nhắn riêng.

( Fans cương thi: tiếng Anh là Zombie fans, bình thường là chỉ các tài khoản giả tạo thành fans trên Weibo, baidu tieba và cả WeChat, dùng tiền là có thể mua được, fans hữu danh vô thực trên Weibo, cũng có khi là do hệ thống tự động sinh ra fans cương thi ấn quan tâm. )

[ Chị gái này, chị cũng là fans Thịnh Lục sao? Cũng chạy theo cp này sao? ]

[ A a a a a! Ở đây thế mà lại có một chị gái rất thận trọng cẩn thận nha! ! Chị có muốn cùng em ủng hộ Lục Thịnh không. ]

Lục An An gật đầu: “Có ạ!” 

[ Bạn hiền, cô cũng là fans cp sao? ]

Chỉ chốc lát bốn người ngồi trên bàn đã hoàn toàn thay đổi.

[ Chị gái xinh đẹp có muốn thêm bạn hay không nha. ]

. . .

Trước đó Lục An An vẫn luôn không click mở nhóm chat này, bây giờ vừa nhìn liền có chút choáng váng.

Lục An An đi thẳng tới, đứng bên cạnh Lục Diên, nhỏ giọng nói: “Thầy Lục, em đặc biệt lấy cho thầy đó, anh nể mặt em ăn một miếng đi.”

Thế giới này sao vậy nè, cái gì Thịnh Lục lại Lục Thịnh cái gì, đều là giả dối có được không.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn gì để nói.

Lục An An từ chối toàn bộ lời mời kết bạn mới yên lòng lại tiếp tục lướt Weibo.

Thịnh Hành nở ra một nụ cười nhẹ: “Đây chính là đạo diễn Phong, em đã thắng anh ấy nhiều như vậy, có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ với anh ấy.”

Trước đó cái nhóm chat kia sau khi thêm cô vào cô vẫn luôn không click mở, nhóm chat mới cô lại càng không muốn vào.

Sau khi phản kích antifans cho hai người như mọi ngày xong Lục An An mới hài lòng logout, cô cầm điện thoại di động bò lên trên giường, vừa muốn  ngủ thì điện thoại di động lại rung lên không ngừng.

Phong Minh Thành nhìn vào mắt cô, mỉm cười nói: “Không có gì, đều là Thịnh Hành chi tiền.”

Lục An An vừa cúi đầu liền thấy tên người gọi tới, đôi mắt sáng lên lấp lánh.

Khoảng thời gian này Thịnh Hành rõ ràng khá là bận bịu, nhưng thật ra đối với anh đây cũng chỉ là chuyện bình thường hàng ngày.

Dù sao anh cũng đã bước vào giới giải trí nhiều năm như vậy, đối với chuyện nghệ sĩ bận rộn đã sớm tập mãi thành quen, không cảm thấy có cái gì không đúng.

Lâm Nhược Tinh liếc nhìn: “Qua đây chơi với chị, em có biết chơi không?”

Vừa mới quay phim xong, Dương Dương liền đưa điện thoại di động cho anh.

Nghe vậy, Lục Diên đè ép xuống tức giận đang dâng lên với Thịnh Hành, quay đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Em có thấy chán không?”

“Anh Hành.”

Thịnh Hành gật đầu, một tay nhận điện thoại, một tay nhận bình giữ ấm nhấp một ngụm nước.

“Anh Hành có muốn uống cà phê không, tối hôm nay còn mấy cảnh quay nữa.”

Dương Dương thân là một trợ lý luôn làm việc hết chức trách, mặc dù thỉnh thoảng có chút không cẩn thận nhưng tổng thể mà nói cũng không tệ lắm, Du Nguyên cũng khá yên tâm, để cậu ta ở lại phim trường chăm sóc Thịnh Hành.

Thịnh Hành vừa định gật nhẹ đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì.

Thịnh Hành mỉm cười nói, ghé mắt nhìn cô: “Có hứng thú?”

“Không cần.”

Lâm Nhược Tinh liếc nhìn: “Qua đây chơi với chị, em có biết chơi không?”

“A?”

Trở thành Lâm Nhược Tinh và Lục An An trở thành một nhóm, Thịnh Hành một mình một người, Ôn Tư Niên và một người đàn ông khác, tên là Phong Minh Thành, là một đạo diễn.

Dương Dương kinh ngạc nhìn anh: “Không cần?”        

Tiếp sau đó Lâm Nhược Tinh tặng lại vị trí của mình cho Lục An An, Lục An A nhìn vào ba người đàn ông trước mặt, còn có chút bất an.

Theo như những gì anh biết, Thịnh Hành thích nhất chính là cafe đen.

Lục An An cười: “Vậy để em mang thêm qua đây cho các anh.”

Thịnh Hành gật đầu, nhéo nhéo xương lông mày nói: “Không cần, cho anh một tách trà là được.”

Dương Dương sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Được, vậy em đi chuẩn bị ngay cho anh đây.”

“Cảm ơn.”

Lục An An suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Tùy thầy Thịnh ạ, thầy muốn chơi liền chơi.”

Chờ Dương Dương đi rồi, Thịnh Hành đột nhiên nở nụ cười, anh ấn mở điện thoại di động, ngoài ý muốn nhìn thấy Lục An An đăng tin lên vòng bạn bè.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn gì để nói.

Đã đăng hơn một giờ trước.

Vừa dứt lời, giọng nói của Lục Diên từ nơi không xa truyền đến: “Cậu là anh trai của ai?”

Lục An An: Sắp phải tham gia tiết mục rồi, cầu mong ông trời phù hộ mọi chuyện bình an thuận lợi!

Lục An An không một tiếng động cong cong môi: “Anh à, anh có đói bụng không?”

Thịnh Hành nở nụ cười, fans nhỏ còn rất mê tín.

Lục Diên nghẹn lại, liếc mắt nhìn cô.

Anh cho cô một Like, vừa suy nghĩ liền  ấn mở ảnh avata đáng yêu của fans nhỏ, gửi tin nhắn cho cô.

Thịnh Hành: [ Ngày mai phải quay chương trình gì? ]

Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng ngời, vội vã đồng ý: “Vâng ạ.”

Lục An An kinh hãi rồi, lập tức từ trên giường bò dậy: [ Thầy Thịnh? ]

Thịnh Hành: [ Sao? ]

Lát sau, Lục An An liền bưng một cái khay nhỏ đi tới.

Lục An An nhìn chằm chằm vào tên và ảnh avata của người gửi tin nhắn tới: [. . .Sao thầy lại biết ạ?]

Thịnh Hành: [ Vòng bạn bè. ]

Lúc này Lục An An mới nhớ tới chuyện mình vừa đăng lời cầu nguyện lên vòng bạn bè.

Lục Diên bị cô làm cho tức gần chết.

Cô nâng điện thoại di động lên, vừa định trả lời lại thấy Thịnh Hành gửi thêm một tin nhắn nữa.

Mấy người tụ tập thành một bàn, lúc Lục An An quay đầu thì phát hiện Lục Diên đã đi tới chỗ Phong Minh Thành bên kia.

Thịnh Hành: [ Ghi hình ở đâu? ]

Đối với vấn đề idol đưa ra, Lục An An đương nhiên là biết gì nói nấy, hỏi cái gì đều đàng hoàng mà trả lời.

Thịnh Hành ngước mắt lên nhìn cô: “Cứ để cho bọn họ tự đi lấy đi.”

Hai người nói chuyện một hồi lâu, đến lúc nhân viên công tác gọi Thịnh Hành anh mới nhìn lên những tin nhắn liên tiếp nhận được trên màn hình điện thoại, nhịn không được mỉm cười muốn nói chuyện.

Thịnh Hành khẽ cười: “Vậy em qua kia đi, đánh cho anh ta thua không ngóc đầu lên nổi đi.”

Anh ấn xuống mục ghi âm, giọng điệu dịu dàng khó mà tin nổi.

“Vâng ạ.”

Chuyện này khiến cho Dương Dương vừa mới đem theo trà ngon đi tới sững sờ bất động, suýt chút nữa nghi ngờ Thịnh Hành đã bị người khác nhập thân.

Ôn Tư Niên ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì cười nói: “An An, em không mang tới cho bọn anh sao?”

Sau khi đăng weibo xong, Thịnh Hành quay đầu đem điện thoại di động đưa cho cậu ta: “Anh đi đóng phim đây.”

Lục Diên hơi nhíu mày.

Dương Dương: “. . . Vâng.”

Cậu ta liếc nhìn điện thoại di động, không có lá gan nhìn trộm bên trong.

Thịnh Hành mỉm cười nói, ghé mắt nhìn cô: “Có hứng thú?”

Lục An An sau khi nhắn liên tiếp cho Thịnh Hành mấy dòng tin nhắn, lại nhận được một tin nhắn thoại của Thịnh Hành. Tay của cô có chút run rẩy, sau khi hít sâu mới click mở.

Ban đầu lúc Lục Diên đưa cô tới đây anh ta còn không quá chú ý, nhưng lúc này. . . Không thể không chú ý nhiều hơn.

Giọng nói của Thịnh Hành đối với cô mà nói vẫn luôn có một loại ma lực nào đó, giọng nói trầm thấp đặc biệt gợi cảm lại vô cùng ghẹo người.

Lục An An gật đầu một cái.

Lục An An click mở, giọng nói của anh ta liền từ bên trong loa truyền ra, vừa dễ nghe lại quyến rũ.

Thịnh Hành: “Chú ý an toàn, có vấn đề gì có thể bất cứ lúc nào nhắn cho tôi, tôi đi đóng phim đây, buổi tối nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.”

Đừng nói tới những cái khác, chỉ hai chữ “Ngủ ngon” cuối cùng kia cũng đáng giá để cho Lục An An liên tục ấn nghe đi nghe lại.

Cô hưng phấn không thôi, sau khi hoảng hốt nghe xong nhiều mới ngoan ngoãn đáp lại cho anh bằng một tin nhắn thoại: “Thầy Thịnh ngủ ngon.”

Sau khi gửi xong Lục An An nhanh chóng đè ép trái tim nhỏ đang đập loạn kia của mình, vân vê chiếc chăn mềm mại, tiến vào mộng đẹp.

Lục An An quay đầu nhìn về phía Lục Diên, cô chớp chớp mắt: “Thầy Lục, thầy vừa đi đâu vậy ạ?”

Đại khái là bởi vì câu nói kia của Thịnh Hành, tối hôm ấy Lục An An còn nằm mơ, giấc mơ còn liên quan tới Thịnh Hành. Nội dung cụ thể của giấc mơ cô đã quên mất rồi, nhưng cô đại khái có thể nhớ được tất cả đều có có quan hệ với Thịnh Hành.

Qua mấy lần nữa, cô hậu tri hậu giác hỏi: “. . .Các anh đang nhường bọn em à?”

Khi cô tỉnh dậy liền thấy mẹ Lục đã ở trong phòng của cô.

Dù sao thì . . . Lục An An cũng không hiểu sao mình lại thấy vậy, nhưng trực giác của cô vẫn luôn rất chính xác.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục An An chớp chớp mắt, hô lên: “. . . Chào buổi sáng. mẹ.”

Cô mẫn cảm lại yếu đuối, nhưng cũng tương tự, cô cũng hiểu rõ Lục Diên, hiểu tâm trạng vừa rồi của anh ta.

Mẹ Lục gật gật đầu, muốn nói lại thôi nhìn cô: “An An này.”

“Sao ạ?”

Mẹ Lục nói: “Con mơ tới Thịnh Hành à?”

Lục An An: “? ? ?”

_____________________________

Lục An An sửng sốt, “A” một tiếng: “Các anh muốn ăn sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

An An: ? ? ?

Ôn Tư Niên vừa định nói cái gì lại thấy Thịnh Hành liếc nhìn mình, anh ta khẽ cười, nhưng thật ra không sợ một chút nào.

Mẹ Lục: Giấc mơ của con đã bại lộ tư tưởng của con rồi.

Anh trai: ? ? ? Nhanh lên, mau đổi idol! !

____________

Hết chương 75

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *