Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 70 ✨
Edit: Nukaly
____________
Đồng Hướng nở nụ cười: “Thật sao?”
Anh trai: Lời anh nói em không nghe đúng không, Thịnh Hành nói cái gì em cũng nghe, trong mắt em có còn người anh trai này hay không.
“Ừm.”
Lục An An có chút căng thẳng, thấp giọng nói: “Cậu ấy còn nhờ tôi xin chữ ký của anh nữa, có được không?”
Hai mắt Đồng Hướng sáng rực lên, không chút do dự nói: “Tất nhiên là được, ký chỗ nào?”
“An An?”
Lục An An: “. . .”
Khát vọng biểu đạt vô cùng rõ ràng.
Cô đột nhiên kẹt.
“vâng ạ.”
Lễ phục hôm nay cô mặc không có túi, túi xách cũng chỉ có thể nhét một cái điện thoại di động và một cái khăn tay, ngoài ra không có thứ gì.
Trong nháy mắt, trên mặt cô xuất hiện vẻ lúng túng.
Đồng Hướng trầm thấp nở nụ cười, cười nói: “Không có chuyện gì.”
Đồng Hướng nở nụ cười: “Thật sao?”
Anh ta nói: “Tối nay tôi sẽ bảo người đại diện gửi ảnh của tôi cho em.”
“Cảm ơn cảm ơn.”
Đồng Hướng nhìn cô: “Em chỉ nói cám ơn thôi sao?”
Lục An An: “. . . ?”
Hai người trò chuyện khá vui vẻ, đến cả một nữ minh tinh khác ngồi bên cạnh cũng gia nhập vào.
Lục Diên đại khái đã nói từ sớm mình sẽ dẫn người đi tới cho nên lúc nhìn thấy Lục An An mọi người cũng không quá kinh ngạc.
Ngồi bên cạnh là một nữ diễn viên cũng nổi lên nhờ một bộ phim chiếu mạng, tính cách rất hoạt bát, chỉ một lát sau đã hoà mình vào cuộc nói chuyện của hai người.
Dù sao mấy người đều là những người mới không có danh tiếng gì, kết bạn với nhau cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Lúc Lục An An nhìn thấy, hoạt động vừa vặn kết thúc.
Bữa tiệc còn chưa kết thúc, bên trong di động của Lục An An đã thêm được mấy người WeChat mới.
Lúc Thịnh Hành lơ đãng quay đầu nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Anh híp híp mắt nhìn, vừa muốn thu hồi ánh mắt lại nghe thấy Lục Diên sách một tiếng nói: “Lục An An thật đúng là được hoan nghênh.”
Khát vọng biểu đạt vô cùng rõ ràng.
Thịnh Hành: “. . .Em ấy được hoan nghênh hay không chẳng lẽ anh còn không biết?”
Lục Diên khiêu khích nhìn anh: “Ở trong lòng An An, idol quả nhiên không chỉ có một người.”
Thịnh Hành cảm thấy cứ như có một cây đao đang đâm vào tim mình.
Thịnh Hành dừng lại, chủ động đưa tay lên cầm qua cái bánh kem nhỏ, mở miệng: “Ăn không?”
Coi như Lâm Nhược Tinh có phản ứng trì độn hơn nữa thì bây giờ cũng có thể hiểu ra gì đó,
Lục An An ngẩng đầu lên nhìn anh: “Phải đi sao?”
Cô ấy cụp mắt nở nụ cười, gia nhập đề tài: “Vừa rồi lúc em đi toilet cũng có gặp em ấy.”
Thịnh Hành: “. . .Em ấy được hoan nghênh hay không chẳng lẽ anh còn không biết?”
Lục Diên ghé mắt nhìn cô.
Lâm Nhược Tinh thoát được ánh mắt của anh, nhìn cách đó không xa nói: “Tính cách của em ấy quả thật rất đáng yêu, lớn lên cũng rất đẹp.”
Hai người trò chuyện khá vui vẻ, đến cả một nữ minh tinh khác ngồi bên cạnh cũng gia nhập vào.
Thịnh Hành: “Ừm.”
Anh thu hồi mắt lại, ở trong lòng cười lạnh một tiếng, quả nhiên là nhóc con không có lương tâm .
Anh trai: Lời anh nói em không nghe đúng không, Thịnh Hành nói cái gì em cũng nghe, trong mắt em có còn người anh trai này hay không.
Anh trai đổi cũng thật nhanh, thật đúng là lời nói tự đáy lòng nha.
Lục An An hắt hơi một cái, Đồng Hướng đưa cho cô một ly nước.
“Cảm mạo à?”
“Không có.”
Lục An An xoa xoa mũi: “chắc là vì vừa rồi lúc đi thảm đỏ quá lạnh.”
“Hả?”
“Đúng không đúng không.”
Cô ấy thuận thế đi tới bên cạnh Lục An An ngồi xuống: “Chị ngồi đây với em một lát, mấy người ở đây em đều biết chứ?”
“Mấy nữ minh tinh chúng ta thực sự là bị tội.”
“Ừm.”
Đến cuối cùng, Lục An An không chỉ được Đồng Hướng ký tên lên ảnh, còn thuận lợi hình chung cùng một chỗ.
Lục An An xoa xoa mũi: “chắc là vì vừa rồi lúc đi thảm đỏ quá lạnh.”
Khiến cho cô ta ngoài ý muốn là Đồng Hướng và cả nữ nghệ sĩ kia đều ấn follow cô, phát Weibo còn tag @ cô.
Lúc Lục An An nhìn thấy, hoạt động vừa vặn kết thúc.
Lục An An nghẹn lại, chớp chớp mắt: “Em vẫn luôn quen biết thầy nha.”
Đêm nay bọn họ ở khách sạn, có mấy người còn có hoạt động khác sau liên hoan.
“An An.”
Lúc Lục Diên đi tới, Lục An An đang xem Weibo.
“An An.”
Thịnh Hành: Không có.
“Hả?”
“Vâng ạ.”
Lục An An ngẩng đầu lên nhìn anh: “Phải đi sao?”
Lục Diên gật đầu, hai tay nhét ở trong túi nói: “Đợi lát nữa còn có một bữa tiệc nhỏ của bạn bè, em có muốn đi hay không?”
“Hả?”
Đôi mắt của Lục An An sáng rực lên: “Trừ anh ra còn có ai vậy?”
Hai mắt Đồng Hướng sáng rực lên, không chút do dự nói: “Tất nhiên là được, ký chỗ nào?”
Lục Diên nhìn cô, cười lạnh một tiếng: “Thịnh Hành có thể sẽ đi.”
“Vậy em cũng đi.”
“An An, chị qua bên kia một chút nha.”
Khát vọng biểu đạt vô cùng rõ ràng.
Lục Diên: “. . . Đi thôi, trước tiên đem em đi thay quần áo đã.”
“Được.”
*
Lục Diên nói đây bữa tiệc nhỏ, bên trong có không ít nghệ sĩ tham gia, người đều bạn bè thân quen trong giới. Ngoại các trừ nghệ sĩ thì còn có cả một vài đạo diễn và nhà sản xuất, được tổ chức tại một biệt thự ở ngoại thành.
Lâm Nhược Tinh: “. . . Chị biết.”
Lúc Lục An An và Lục Diên đến nơi, bên ngoài đã có mấy chiếc xe đỗ lại.
Cô liếc nhìn, Lục Diên thấp giọng nói: “Bữa tiệc này do một người bạn tổ chức, đợi lát nữa muốn chào hỏi liền đi qua chào hỏi, không chào hỏi thì đi qua một bên chơi điện thoại di động cũng không sao, không cần lo lắng.”
Lâm Nhược Tinh: “. . . Chị biết.”
“Vâng ạ.”
Lục An An không khiêm tốn một chút nào, nghiêm túc nói: “Mắt của thầy Thịnh chính là vì sao sáng nhất ở trên trời nha, hơn nữa so với bất kì vì sao nào cũng xinh đẹp hơn.”
Lục Diên đại khái đã nói từ sớm mình sẽ dẫn người đi tới cho nên lúc nhìn thấy Lục An An mọi người cũng không quá kinh ngạc.
Lục An An nghẹn lại, chớp chớp mắt: “Em vẫn luôn quen biết thầy nha.”
Cho nên sau khi Lục Diên giới thiệu Lục An An một vòng liền bị gọi đi đánh bài.
An An: ?
Lục An An tự cảm thấy mình không nên tới đó quấy rầy anh, yên lặng đi tới bên trong một góc nhỏ ngồi, người tới không nhiều, ước chừng chỉ có mười mấy người.
Anh híp híp mắt nhìn, vừa muốn thu hồi ánh mắt lại nghe thấy Lục Diên sách một tiếng nói: “Lục An An thật đúng là được hoan nghênh.”
Người cô có thể gọi ra tên cũng không nhiều.
Lúc Lâm Nhược Tinh đến, Lục An An vừa mới tìm thấy một cái sô pha ngồi xuống. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lâm Nhược Tinh liền đi tới chỗ cô.
“An An?”
Lục An An gật gật đầu chào: “Chị Nhược Tinh.”
Lâm Nhược Tinh nở nụ cười, nhướng nhướng mày: “Lục Diên đưa em tới đây sao?”
Lục An An ngẩng đầu lên nhìn anh: “Phải đi sao?”
“vâng ạ.”
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh cũng không nói gì.
Cô ấy hỏi: “Ngồi đây không cảm thấy tẻ nhạt sao?”
“Không ạ.”
Lục An An cười nói: “Mấy người thầy Lục đang ngồi bên kia chơi ạ.”
Đồng Hướng trầm thấp nở nụ cười, cười nói: “Không có chuyện gì.”
Lâm Nhược Tinh: “. . . Chị biết.”
Cô ấy thuận thế đi tới bên cạnh Lục An An ngồi xuống: “Chị ngồi đây với em một lát, mấy người ở đây em đều biết chứ?”
“Không biết hết ạ, có một số người biết tên ạ.”
Lâm Nhược Tinh hiểu rõ.
Cô ấy liếc nhìn đồ trước mặt Lục An An, cười cười nói: “Đói bụng sao?”
“Vâng ạ.”
Hai người nói chuyện một hồi, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng la.
“Nhược Tinh, mau tới đây.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Nhược Tinh quay đầu, lúc đối diện với một đôi con ngươi thâm thúy thì khựng lại, lúc này mới không nhanh không chậm đứng dậy.
Lục An An vừa mới phản hồi lại Đồng Hướng thì bím tóc lại bị người kéo một phát.
“An An, chị qua bên kia một chút nha.”
“Chị cứ đi đi.”
Lễ phục hôm nay cô mặc không có túi, túi xách cũng chỉ có thể nhét một cái điện thoại di động và một cái khăn tay, ngoài ra không có thứ gì.
Lục An An không cảm thấy mình ngồi đây một mình có gì tẻ nhạt.
Thật ra cô cũng biết vì sao Lục Diên lại tham gia loại hoạt động này, cô nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn tới cho Lục Diên: [ Anh à, cái đèn điện em đây có phải là sáng quá rồi hay không, lát nữa em lui trận trước hén? ]
Sau khi gửi tin xong, Lục An An cũng tự thấy kinh hãi, đem tin nhắn của Lục Diên sửa đổi thành miễn quấy rầy, xong xuôi mới núp ở trên ghế salông bắt đầu chia sẻ Weibo.
Lục An An không khiêm tốn một chút nào, nghiêm túc nói: “Mắt của thầy Thịnh chính là vì sao sáng nhất ở trên trời nha, hơn nữa so với bất kì vì sao nào cũng xinh đẹp hơn.”
Dù sao mấy người kia đã tag mình rồi, không trả lời không tốt lắm nha.
Lục Diên khiêu khích nhìn anh: “Ở trong lòng An An, idol quả nhiên không chỉ có một người.”
Lục An An vừa mới phản hồi lại Đồng Hướng thì bím tóc lại bị người kéo một phát.
Lục An An vừa mới phản hồi lại Đồng Hướng thì bím tóc lại bị người kéo một phát.
Cô bị đau quay đầu lại.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Thịnh Hành.
Từ sau khi hoạt động kia kết thúc, anh đã thay một thân âu phục kia ra, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi trắng đó, nhưng ở bên ngoài lại phối hợp với một kiện áo khoác sẫm màu khác, nhìn qua đặc biệt anh tuấn.
Lục An An nhìn anh trợn cả mắt lên.
“Thịnh. . . Thầy Thịnh.”
Lục An An không khiêm tốn một chút nào, nghiêm túc nói: “Mắt của thầy Thịnh chính là vì sao sáng nhất ở trên trời nha, hơn nữa so với bất kì vì sao nào cũng xinh đẹp hơn.”
Thịnh Hành liếc nhìn cô: “Còn quen biết tôi?”
Lục An An nghẹn lại, chớp chớp mắt: “Em vẫn luôn quen biết thầy nha.”
Thịnh Hành liếc mắt nhìn điện thoại di động của cô, sâu xa nói: “Tôi còn tưởng rằng —— “
Lục An An: “. . . ?”
“Cho rằng cái gì ạ?”
Lục An An đúng lý hợp tình nói: “Em chưa từng lừa gạt thầy Thịnh nha, tất cả những lời em nói đều xuất phát từ nội tâm chân thành nhất của em.”
“Không có gì.”
Thịnh Hành đi đến bên cạnh cô ngồi xuống: “Không thấy nhàm chán sao?”
“Có một chút ạ.”
“Ừm.”
Lục An An nói xong lại nịnh nọt nói: “Nhưng thầy Thịnh đến là em không còn thấy nhàm chán chút nào nữa.”
Lâm Nhược Tinh: “. . . Chị biết.”
Thịnh Hành nhịn không được, mỉm cười nói: “Tại sao lại nói như thế?”
“Không có gì.”
Anh nhịn không được, vỗ đầu Lục An An: “Chỉ chuyên lừa gạt thầy Thịnh của em thôi.”
Lục An An sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Thầy Thịnh không vui sao?”
Lục Diên nói đây bữa tiệc nhỏ, bên trong có không ít nghệ sĩ tham gia, người đều bạn bè thân quen trong giới. Ngoại các trừ nghệ sĩ thì còn có cả một vài đạo diễn và nhà sản xuất, được tổ chức tại một biệt thự ở ngoại thành.
Thịnh Hành ừm hừ một tiếng: “Không có.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Sao em lại lừa gạt thầy được.”
“Cho rằng cái gì ạ?”
Lục An An đúng lý hợp tình nói: “Em chưa từng lừa gạt thầy Thịnh nha, tất cả những lời em nói đều xuất phát từ nội tâm chân thành nhất của em.”
Cô nháy mắt, mím môi nói: “Có phải là thầy Thịnh không có tự tin đối với khuôn mặt đẹp không của mình nha.”
Thịnh Hành không nhịn được cười, nhìn đôi mắt sáng lóng lánh của cô, trong mắt xuất hiện một chút ý cười. Chút phiền muộn bởi vì fans nhỏ bò tường ra ngoài hình như trong nháy mắt liền biến mất hầu như không còn.
Anh cười, liếc nhìn cô: “Vậy nếu em có chuyện lừa gạt tôi thì sau đó sẽ dỗ dành tôi như nào đây?”
Thịnh Hành: “. . .Em ấy được hoan nghênh hay không chẳng lẽ anh còn không biết?”
Lục An An nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Dỗ thầy Thịnh sao?”
Lâm Nhược Tinh thoát được ánh mắt của anh, nhìn cách đó không xa nói: “Tính cách của em ấy quả thật rất đáng yêu, lớn lên cũng rất đẹp.”
“Ừm.”
Lục An An trầm tư một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Cái kia, thầy Thịnh muốn cái gì, em có thể lấy về cho thầy nha.”
Đôi mắt của Lục An An sáng rực lên: “Trừ anh ra còn có ai vậy?”
“Vậy lỡ như thầy Thịnh muốn vì sao ở trên trời thì sao.”
“Không phải Thịnh Hành ghét nhất là ăn đồ ngọt sao, hôm nay bị cái gì bám vào người vậy?”
Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An cong cong cười: “Cái đó sao, vậy thầy Thịnh liền sờ sờ mắt của chính mình đi.”
“Hả?”
Lục An An không khiêm tốn một chút nào, nghiêm túc nói: “Mắt của thầy Thịnh chính là vì sao sáng nhất ở trên trời nha, hơn nữa so với bất kì vì sao nào cũng xinh đẹp hơn.”
Thịnh Hành lần này thật sự không nhịn được nữa mà bật cười.
“Tại sao em. . .”
“Hả?”
“Sao ạ?”
Thịnh Hành nhìn vào đồ ăn trước mặt, thấp giọng hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Thịnh Hành lắc đầu, ghé mắt nhìn cô nói: “Không hổ là sinh viên chuyên ngành tiếng Trung.”
Lục An An cười : “Vậy thầy Thịnh có còn muốn cái gì?”
Thịnh Hành không hé răng, nhìn chằm chằm cô giây lát, lắc lắc đầu: “Không muốn cái gì cả.”
“. . . A.”
“Nhược Tinh, mau tới đây.”
Lục An An mím môi, khóe môi tỏa ra cười: “Thầy Thịnh có đói bụng không?”
“Cảm mạo à?”
“Em có đói bụng không?”
Lục Diên nói đây bữa tiệc nhỏ, bên trong có không ít nghệ sĩ tham gia, người đều bạn bè thân quen trong giới. Ngoại các trừ nghệ sĩ thì còn có cả một vài đạo diễn và nhà sản xuất, được tổ chức tại một biệt thự ở ngoại thành.
“Có một chút ạ.”
Thịnh Hành nhìn vào đồ ăn trước mặt, thấp giọng hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
“Đúng không đúng không.”
“Có thể ăn sao?”
Thịnh Hành dừng lại, chủ động đưa tay lên cầm qua cái bánh kem nhỏ, mở miệng: “Ăn không?”
Lúc Lục An An nhìn thấy, hoạt động vừa vặn kết thúc.
Lục An An không chút do dự, cũng cầm một cái lên bắt đầu ăn.
“Cho rằng cái gì ạ?”
Lúc Lục Diên từ một bên khác đi tới nhìn thấy chính là hình ảnh hai người ngồi cạnh nhau ăn bánh kem uống nước ngọt, trong lúc nhất thời còn cho là chính mình hoa mắt.
Ở bên cạnh anh là bạn của Thịnh Hành, tên là Ôn Tư Niên.
Lục An An trầm tư một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Cái kia, thầy Thịnh muốn cái gì, em có thể lấy về cho thầy nha.”
Một tay anh ta nhét ở trong túi, liếc nhìn sang bên này, lúc nhìn thấy Thịnh Hành đang cùng một cô gái nhỏ ngồi ăn bánh macaron cũng nghi ngờ mắt của chính mình.
Tác giả: Tiểu Mimi nói —— An An, thầy Thịnh muốn em.
“Không phải Thịnh Hành ghét nhất là ăn đồ ngọt sao, hôm nay bị cái gì bám vào người vậy?”
Lục Diên không hé răng, anh nhìn chằm chằm vào chỗ kia một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt.
Cô liếc nhìn, Lục Diên thấp giọng nói: “Bữa tiệc này do một người bạn tổ chức, đợi lát nữa muốn chào hỏi liền đi qua chào hỏi, không chào hỏi thì đi qua một bên chơi điện thoại di động cũng không sao, không cần lo lắng.”
“An An.”
Lục An An quay đầu lại: “. . . Em ở chỗ này.”
Cô đột nhiên kẹt.
Lục Diên nhíu mày lại, đi về phía bên kia.
Anh đưa tay lên, nhéo nhéo khuôn mặt phình lên vì đồ ăn của Lục An An: “Không sợ béo lên hở?”
Lục An An hơi chớp mắt: “Thầy Thịnh nói em rất gầy.”
Lục Diên: “. . . ?”
Lục An An: “. . . ?”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Đôi mắt của Lục An An sáng rực lên: “Trừ anh ra còn có ai vậy?”
Tác giả: Tiểu Mimi nói —— An An, thầy Thịnh muốn em.
“An An?”
An An: ?
Anh trai: Lời anh nói em không nghe đúng không, Thịnh Hành nói cái gì em cũng nghe, trong mắt em có còn người anh trai này hay không.
Thịnh Hành: Không có.
________________________
Hết chương 70
Truyện ngọt (>ε<) hài, nữ9 và nam9 quá là đáng yêu,Lục Diên cũng không kém
Hóng lúc An An vào giới thời trang quá, dù hơi tiếc chị nhà ko chọn làm diễn viên/nghệ sĩ nhưng để làm nghề phụ cũng được :>>>
Cảm thấy thật ngưỡng mộ về sự nghiệp của anh em nhà này
Cp thầy trò quá tình cảm rồi
Truyện ngọt quá mà chắc sắp có Drama của Diên ca ca ròi;-;. Nam9 nu9 đáng iuuu kinh khủng á
Truyện rất hay!!! Truyện viết theo motp mới lạ nên rất thu hút người đọc và mình cũng rất thích nó
Truyện nam nữ chính siêu đáng yêu luôn.
☉_☉☉_☉☉_☉ Hahahah có mùi mờ ám.Lại xuất hiện một ặp.Thịnh Hành hơi bị cưng chìu An An À nha.Nếu sau này yêu nhau không biết còn cưng chìu cở nào nữa.Mong chờ …mong chờ
A, cuối cùng thì cái đuôi thỏ cũng lộ r nha an an
Haha, thỏ chuẩn bị vào hang sói
Haha, an an ngây thơ quá đi
Đọc lời của chị Đường Nghi mà tui thấy đúng vô cùng, cũng chỉ có hai anh em nhà họ Lục mới dám đem việc đóng phim trở thành nghề tay trái, đúng là con nhà có điều kiện có khác, haha.
N9 nu9 ngọt quá à, anh Thịnh chiều bạn An An quá đi, ngọt sâu răng luôn!
P.s: Cho tui hỏi chút làm sao tìm được 20 bài mới nhất trên wordpress ạ, chỗ bài viết mới hiện có 7 bài à (╥_╥)
Hóng lúc An An vào giới thời trang quá, dù hơi tiếc chị nhà ko chọn làm diễn viên/nghệ sĩ nhưng để làm nghề phụ cũng được :>>>
Tui thích AN AN làm nhà thiết kế, làm diễn viên sau này anh ấy ghen tội lắm haha
Tui chỉ muốn nói là, anh em nhà này đúng là kiểu ngạo mà =)) đem nghề diễn viên thành nghề tay trái. Nhưng mà quyết định của An An là đúng, bởi vì cô ấy thích làm thiết kế, mỗi lần thấy cô ấy với thiết kế liên quan với nhau tui có thể tưởng tượng ra mắt cô ấy sáng rực giống như việc Lục Diên và Thịnh Hành thích làm diễn viên vậy, khi nói đến nghề của mình đều giống như có năng lượng có sức sống. Tui cũng muốn thành một người như An An :3
Nội dung ngày càng thu hút, cặp chính cưng xỉu, hóng chương mới
(O-O)
Na9 là sói, nu9 là thỏ sắp sập bẫy của sói rồi hahaha
Lục Diên bé bỏng của tui ko thể xảy ra chuyện j đc. huhu
Độ ghẹo nữ9 của nam9 đạt max level rồi:))
Tui vừa mong An An làm nhà thiết kế vừa mong An An tiếp tục ở trong showbiz nữa ~~
Chương này ngọt quá đi…..không biết bao giờ An An mới ngộ ra nữa
Trời ơi nam nữ chính cute xỉu
Cả lục diên nữa cute k kém
Nam chính cứ thế này An An nhà em làm sao chịu nổi>ε<