Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 63✨
Edit: Nukaly
____________
Ngoại trừ mấy người linh tinh trên Weibo thì mấy người bạn tốt trong giới của Lục An An cũng đều đang bàn luận về chuyện này.
Nhưng vào giờ phút này, Lục Diên đứng ở vị trí cửa thang gác, ánh mắt anh lạnh nhạt, vẻ mặt hờ hững nhìn sang bên này.
Cô lướt xuống nhóm chat của lớp, lại liếc nhìn vòng bạn bè, tất cả đều đang đang nói về chuyện này.
Lục An An trầm tư vài giây, sau đó mở WeChat của Lục Diên, nhưng sau khi ấn mở cô lại không biết nên gửi cho anh cái gì.
Dứt khoát, Lục An An từ bỏ.
Mọi người đồng loạt quay đầu, Lục Diên chậm hơn Thịnh Hành một phút, xuất hiện ở chếch đối diện bên kia.
Cô mở kịch bản bên cạnh ra nhìn, sau khi nhìn chằm chằm vào trang giấy mấy giây thì lại gọi điện thoại cho Đường Nghi.
“Alo, tại sao em lại gọi cho chị vào lúc này?”
Cô ta quay đầu nhìn về phía trợ lý: “Tôi nhớ là đoàn làm phim của chúng ta không cho phép người ngoài là tùy tiện đi vào không phải sao?”
Lục An An “Ừ” một tiếng, hô lên: “Chị Nghi, chị có thể xem cho em xem dạo này có cuộc thi đấu thiết kế trang sức nào có được không?”
Đường Nghi suýt chút nữa hoài nghi mình đã nghe nhầm.
“Em nói cái gì cơ?”
“Thi đấu thiết kế trang sức ạ.”
“Đi rồi ạ.”
Lục An An lặp lại một lần nữa, nhẹ giọng nói: “Em có lén học qua cái này, cũng có tác phẩm thiết kế, em muốn xem xem mình có thể đăng kí tham gia hay không?”
Cô nói: “Chị xem cho em mấy cuộc thi của người mới với nhé.”
Loại thi đấu này yêu cầu sẽ thấp hơn một chút, Lục An An cũng có thể có tư cách dự thi.Nếu như là mấy cuộc thi lớn thì cô có khi còn không có cả tư cách tham gia.
Dù sao cô cũng là một người không có bất kỳ tiếng tăm và tác phẩm nào, ở trên phương diện thiết kế này có yêu cầu rất cao.
Nhưng vào giờ phút này, Lục Diên đứng ở vị trí cửa thang gác, ánh mắt anh lạnh nhạt, vẻ mặt hờ hững nhìn sang bên này.
Đường Nghi nghẹn lại, thấp giọng hỏi: “Em không tính tiến vào giới giải trí à?”
Lục An An cười cười, nhạt nhẽo nói: “Em cảm thấy làm một nhà thiết kế cũng rất tuyệt nha.”
Đường Nghi: “. . . Vậy em cần phải nghĩ thật kĩ.”
“Em biết.”
Thịnh Hành đã quay lại.
Lục An An nói: “Trong tay em cũng có một kịch bản Lục Diên vừa đưa, anh ấy nói em có thể thử một chút, xem xem rốt cục em có thích hay không, có thể đem chuyện đóng phim này làm nghề tay trái.”
“Vâng ạ.”
Đường Nghi đáp một tiếng, dở khóc dở cười nói: “Cũng chỉ có hai người các em với dám nói đem việc đóng phim trở thành nghề tay trái mà thôi.”
“Có là nghề tay trái thì em cũng tập trung mà chị.” Lục An An nghiêm túc nói: “Em đã nghĩ kĩ rồi, chuyện em muốn làm nhất vẫn là thiết kế.”
Anh liếc nhìn mọi người: “Ai dám?”
Dù là trang phục hay là đồ trang sức thì cô cũng rất hưởng thụ cái cảm giác thành công khi nhìn thấy tác phẩm mà mình thiết kế ra được người khác mặc lên, loại cảm giác nhìn thấy người khác biểu diễn tác phẩm mà mình làm ra, mỗi lần như vậy cô đều vô cùng vui sướng, càng nhìn lại càng cảm thấy hăng hái.
Một người khi làm một việc, điều đầu tiên cần chính là yêu thích, bởi vì có yêu thích mới có cảm xúc mãnh liệt, mới bằng lòng bỏ ra càng nhiều công sức đi tìm hiểu, đi nghiên cứu và cố gắng,
Có như vậy khi làm mới không cảm thấy mệt mỏi.
Đường Nghi cũng biết Lục An An không giống các nghệ sĩ khác, cô bé này có thể làm gì cũng được.
Suy nghĩ một lát, Đường Nghi nói: “Em đã nghĩ kỹ là được rồi, chị sẽ để người để ý cho em.”
“Anh. . .”
“Vâng ạ.”
Sau khi quyết định, Lục An An lập tức nhiệt tình phấp phới.
Nhưng Lục Diên thì . . . Thỉnh thoảng anh sẽ rất nhã nhặn điềm đạm nói chuyện với người khác, ở trường quay phim đại đa số mọi người đều dám đi tới xin kí tên chụp ảnh chung với Lục Diên, nhưng lại không có ai dám tới gần Thịnh Hành.
Chờ tới khi Thịnh Hành diễn hết phần phim của mình đã là hơn mười giờ.
Thịnh Hành nhìn người đang nằm úp sấp cách đó không xa, bước chân hơi dừng lại một chút.
“Ai ạ?” Lục An An vừa hỏi liền nhìn thấy một người bước tới.
“Đã ngủ bao lâu rồi?”
Du Nguyên liếc nhìn: “Được một lúc rồi, có nên đánh thức em ấy hay không?”
Nhưng Lục Diên thì . . . Thỉnh thoảng anh sẽ rất nhã nhặn điềm đạm nói chuyện với người khác, ở trường quay phim đại đa số mọi người đều dám đi tới xin kí tên chụp ảnh chung với Lục Diên, nhưng lại không có ai dám tới gần Thịnh Hành.
Thịnh Hành đáp một tiếng, đi về phía bên kia.
Kết quả ——
“Lục An An.”
Lục An An không nhúc nhích.
Thịnh Hành bật cười, nương theo ánh đèn của đoàn làm phim nhìn vào cô gái nhỏ trước mặt.
Anh liếc nhìn mọi người: “Ai dám?”
Dáng vẻ lúc ngủ của Lục An An rất ngoan ngoãn, bớt đi mấy phần sinh động, cái loại sinh động này toả ra từ trong ra ngoài, là sức sống chỉ có trên người những cô gái nhỏ.
Nghĩ nghĩ, con ngươi của Thịnh Hành ngừng một lát, gõ xuống mặt bàn.
“Lục An An.”
Lục An An “Ừ” một tiếng, ngơ nga ngơ ngác nói: “Gì vậy?”
Thịnh Hành nở nụ cười, cảm thấy chỗ này có gió lạnh, anh nói: ”Bên ngoài rất lạnh, về nhà ngủ tiếp.”
Nhưng vào giờ phút này, Lục Diên đứng ở vị trí cửa thang gác, ánh mắt anh lạnh nhạt, vẻ mặt hờ hững nhìn sang bên này.
Lục An An sửng sốt, đột nhiên từ trên ghế đứng lên.
Khuôn mặt của cô bị ép đến đỏ rực, bên trên còn có dấu vết hoa văn trên quần áo.
“Cô Lận, đã lâu không gặp.”
“A?”
Trước giờ anh vẫn luôn có thói quen này, mỗi lần quay xong một phân cảnh đều phải đi xem hiệu quả diễn như thế nào, nếu như không tốt, Thịnh Hành nhất định sẽ muốn quay lại một lần nữa.
Vẻ mặt cô căng thẳng nhìn Thịnh Hành: “Xin lỗi thầy Thịnh, em ngủ quên mất.”
Ý tứ bên trong lời nói của cô ta quá rõ ràng, khiến cho người nghe muốn không suy nghĩ sâu xa cũng khó khăn.
“Ừm, chuẩn bị đi thôi.”
Cô nghiêm túc nói: “Thầy Thịnh đối với các học viên đều rất tốt, chuyện này không phải ai cũng biết sao.”
“Thầy xong rồi ạ?”
“Ừa, hôm nay xong rồi.”
Nghĩ nghĩ, ánh mắt của không ít nhân viên công tác nhìn Lục An An cũng phát sinh biến hóa.
Lục An An liếc nhìn về phía bên kia, bên đó vẫn còn mấy nhân viên và diễn viên đang đứng.
Thịnh Hành giải đáp nghi hoặc của cô: “Mấy diễn viên khác vẫn còn cảnh diễn đêm.”
“A…Vâng vâng.”
Anh liếc nhìn mọi người: “Ai dám?”
Lục An An thở ra một hơi, nói: “Làm diễn viên cũng thật vất vả.”
Thịnh Hành nở nụ cười: “Đều giống nhau, làm diễn viên vẫn may mắn hơn so với những nghề nghiệp khác.”
“Tại sao lại may mắn hơn ạ?”
Anh xì một tiếng, không nhanh không chậm từ chỗ kia đi tới, đi đến bên cạnh Lục An An hỏi: “Đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, nói thử cho anh nghe một chút xem?”
Thịnh Hành trầm tư suy nghĩ, đùa giỡn nói: “Kiếm được nhiều tiền hơn?”
Anh ta hỏi: “Đừng hỏi Thịnh Hành có đồng ý hay không, các vị phải hỏi thầy Lục xem cậu ấy có đồng ý không đã?”
Lục An An bật cười: “Nói vậy cũng đúng.”
Cô ta quay đầu nhìn về phía trợ lý: “Tôi nhớ là đoàn làm phim của chúng ta không cho phép người ngoài là tùy tiện đi vào không phải sao?”
Hai người đi ra ngoài, trên đường cũng không có cử chỉ thân mật gì, nhưng Du Nguyên đi sau nhìn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Loại cảm giác không đúng này đến tận sau khi lên xe vẫn còn.
Du Nguyên quay đầu lại lại liếc nhìn hai người.
“Nếu không có. Cô Lận có quyền gì mà muốn đuổi người đi?”
Hai người đều không lên tiếng nói chuyện, sau khi lên xe mỗi người ngồi một bên, Thịnh Hành đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, Lục An An cũng vậy.
Anh ta xem xét vài lần, cảm thấy có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.
“An An, cho anh địa chỉ nhà em đi.”
“Vâng ạ.”
Lục An An báo lên địa chỉ của mình xong mới ấn mở WeChat của Lục Diên.
Nhưng vào giờ phút này, Lục Diên đứng ở vị trí cửa thang gác, ánh mắt anh lạnh nhạt, vẻ mặt hờ hững nhìn sang bên này.
Lục An An: [ Anh, em sắp về nhà rồi, anh đã về nhà chưa? ]
Anh ta hỏi: “Đừng hỏi Thịnh Hành có đồng ý hay không, các vị phải hỏi thầy Lục xem cậu ấy có đồng ý không đã?”
Gửi đi được năm phút rồi vẫn không có ai đáp lại.
Lục An An ấn ấn màn hình di động, quay đầu nhìn về phía Thịnh Hành.
“Thầy Thịnh, thầy đang làm gì thế?”
Thịnh Hành nhíu mày nhìn cô: “Xem Weibo.”
“. . . Không phải là thầy không thích chơi Weibo sao?”
“Làm diễn viên cũng rất vất vả, nên chuẩn bị tư tưởng trước mới được.”
Thịnh Hành nở nụ cười: “Cũng không hẳn, chẳng qua là cảm thấy không có chuyện gì quan trọng mà thôi.”
Thịnh Hành đã quay lại.
Lục An An liếc nhìn điện thoại di động, bật thốt lên nói: “Sao Weibo của em lại không có thông báo nhỉ?”
“Hả?” Thịnh Hành ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói: “Nick nhỏ.”
Đôi mắt của Lục An An sáng rực lên, hiểu rõ gật đầu: “Há, em còn tưởng rằng thầy không có nick nhỏ cơ.”
“Tôi có.”
“Cô. . .”
Thịnh Hành nhìn vào đôi mắt sáng lóng lánh của cô, thấp giọng hỏi: “Em có muốn biết nick nhỏ của tôi là gì không?”
“Không không không.”
“Vâng ạ.”
Lục An An vội vã từ chối: “Không cần biết ạ, đây là bí mật của thầy Thịnh.”
Thịnh Hành: “Không có gì, cũng không phải là bí mật gì.”
Anh lại hỏi: “Muốn biết không?”
Không nói ra được là nguyên nhân gì, đột nhiên Lận Chi Hòe cảm thấy loại ánh mắt này không giống như ánh mắt của một cô gái nhỏ hai mươi tuổi. Cô ta hơi nhíu mày, trong nháy mắt không khống chế được giọng điệu của mình.
“. . . Vậy thì em sẽ cố hết sức biết thêm một chút?”
Thịnh Hành cười khẽ, buồn cười đáp lời: “Được.”
Sau khi biết được nick nhỏ của Thịnh Hành Lục An An lập tức ngồi dạo một vòng, quả nhiên nick nhỏ của Thịnh Hành cũng không có cái gì cả, đến cả người quan tâm cũng không có, có thể nhìn ra nick nhỏ này thực sự là hằng ngày chỉ dùng để xem bát quái.
Thật đúng là không thú vị.
“Chẳng có gì cả.”
Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô: “Em muốn có cái gì?”
Lục An An đùa giỡn nói: “Mấy nick nhỏ của các minh tinh đều hay có ghi chép hằng ngày nha, cái gì mà hôm nay tâm trạng không tốt này, hôm nay tâm trạng rất tốt, hôm nay gặp được chuyện gì vui vẻ. . .”
Lận Chi Hòe hơi bĩu môi, mỉm cười hỏi: “An An, tại sao cô lại xuất hiện ở đoàn làm phim, cô tới đây tìm thầy Thịnh sao?”
Cô nói dông dài lải nhải , nhìn Thịnh Hành nhỏ giọng lầm bầm: “Thầy Thịnh không thích chia sẻ gì sao?”
Là Lận Chi Hòe.
Thịnh Hành hoảng hốt vài giây, đột nhiên nở nụ cười.
“Vâng ạ.”
“Không thích chia sẻ ở trên mạng.”
Cả khuôn mặt của anh nhìn qua vô cùng lạnh lùng.
“Ừ ừ.” Lục An An gật đầu: “Cũng bình thường.”
Cô nói: “Em thì thích.”
Bây giờ đạo diễn đã bị cái tính tình xoi mói này của anh dây dưa đến quen quá quen luôn rồi.
Thịnh Hành nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cô: “Nick nhỏ?”
Trong nháy mắt, Lục An An khẩn trương hẳn lên: “A? Nick nhỏ cái gì, em không có nick nhỏ.”
Vừa nói chuyện cô vừa nhích sâu về phía sau trốn tránh.
Thịnh Hành nhìn cả trong mắt, mỉm cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không hỏi em.”
“Nếu không có. Cô Lận có quyền gì mà muốn đuổi người đi?”
“. . .Vâng ạ.”
Cô ta nhạt nhẽo nói: “An An, cô xuất hiện ở đoàn làm phim như vậy, có phải là sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt lắm hay không?”
Thịnh Hành nhìn vẻ mặt thả lỏng của cô, đột nhiên tò mò: “Sợ bị tôi biết nick nhỏ như thế sao? Trong nick nhỏ của em có cái gì?”
Trong lúc nhất thời còn không biết nên làm cái gì.
Tiếng chuông cảnh báo lại vang lên trong lòng Lục An An, trợn mắt lên nhìn anh.
“Thầy Thịnh. . .”
Ý tứ bên trong lời nói của cô ta quá rõ ràng, khiến cho người nghe muốn không suy nghĩ sâu xa cũng khó khăn.
“Hả?”
Nghĩ nghĩ, ánh mắt của không ít nhân viên công tác nhìn Lục An An cũng phát sinh biến hóa.
Giọng nói của Thịnh Hành mang theo một chút ý cười, có thể cảm nhận được tâm trạng của anh giờ phút này rất tốt.
Lục An An khóc không ra nước mắt: “Không phải thầy đã nói không hỏi rồi sao?”
Khóe miệng Thịnh Hành lại cong lên: “Tôi cũng đâu có hỏi nick nhỏ của em là gì.”
Những người có chút hiểu biết về nội tình trong giới giải trí đại khái đều sẽ không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Lục An An ở trong lòng phỉ nhổ, nhưng mà anh hỏi như vậy không phải cũng giống nhau sao.
Lận Chi Hòe ngẩn ra, híp híp mắt nhìn hai người.
Lại nói. . . Anh chính là idol của em, chẳng lẽ lại không biết nick nhỏ của các fans là cái gì chắc.
Lục An An còn chưa kịp phản ứng lại, Lận Chi Hòe đã đi tới bên này.
Lục An An bực bội.
Nhìn thấy cô muốn phản bác nhưng lại chỉ có thể phồng má im lặng. tâm tình của Thịnh Hành tốt hẳn lên.
Trong tròng mắt của anh nhịn xuống ý cười, đột nhiên mềm giọng nói: “Được rồi, không trêu em nữa.”
Lục An An khẽ mỉm cười, kéo khẩu trang xuống, lại chậm rãi đứng lên.
Anh nói: “Không hỏi.”
“Thật sao?”
“Chuẩn bị làm diễn viên sao?”
“Ừm.”
Du Nguyên nhìn cô: “Lục Diên biết em tới theo đuổi idol chứ.”
Lục An An thầm thở phào.
Thịnh Hành buồn cười nhìn cô vài giây, sau đó thu hồi ánh mắt.
“Cô Lận, đã lâu không gặp.”
Đôi mắt của Lục An An cong cong, nhỏ giọng nói: “Vậy sau này thầy Thịnh có thể chia sẻ nhiều hơn có được không, nói ra thầy vui vẻ hoặc có chuyện buồn phiền gì.”
Thịnh Hành nhìn cô, dừng một chút mới đồng ý: “Được.”
____________
Hết chương 63
🙁 Do mình không để ý giờ hệ thống mới xuất hiện nhỉ? Rồi 5 nhiệm vụ là gì ta?
Pingback:[MỤC LỤC] Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình