Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 61 ✨
Edit: Nukaly
____________
Lần này, người ngây ngẩn đứng hình không chỉ có Lận Chi Hòe mà còn có cả đám nhân viên công tác đang đứng xung quanh.
Thịnh Hành nhấp một ngụm nước, nặng nề ừ một tiếng.
Nói thật, nếu như câu nói này chỉ có đoạn sau, vậy mọi người đều sẽ tự động suy nghĩ viển vông xem có phải hẳn là người của Lục Diên hay không?!
Lục An An vẫn chưa quên, ban đầu lúc cô lên đại học đã định chọn thiết kế trang sức, chỉ là sau đó bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau, mà cô lại có chút hiểu biết về thiết kế thời trang, thậm chí còn có chút tài năng trong ngành này, vì thế cô mới đổi nghề, cùng Úc Trúc chế tạo ra một nhãn hiệu trang phục riêng.
Đây là câu nói che chở một người tới cỡ nào cơ chứ.
Lục An An chớp mắt: “. . . Rất lợi hại ạ.”
Nhưng mà thêm vào một đoạn đằng trước kia, mấy từ “Con gái của người giúp việc” khiến cho đầu của tất cả những ở đây đều đầy dấu chấm hỏi.
Đây rốt cuộc là cái loại phát triển máu chó gì vậy.
Chẳng lẽ Lục An An thực sự là con gái của người giúp việc nhà thầy Lục? !
Chắc không đến nỗi đấy chứ!
“Được.”
Mặc dù lúc cô tham gia chương trình siêu cấp thần tượng quả thật không bị tuôn ra bất kỳ chuyện gì liên quan tới gia thế của mình, nhưng nhìn qua thì cô gái này cũng không thảm lắm mà.
Thịnh Hành liếc nhìn đôi tay bị đông cứng đến đỏ rực của cô, thấp giọng hỏi: “Lục Diên không chuẩn bị cho em à?”
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mọi người lại cảm thấy hình như cũng có thể nha.
Anh liếc nhìn khuôn mặt của Lục An An, yên tĩnh chốc lát rồi nói: “Hôm nay có thể tối mới xong.”
Khó trách lúc đó cha mẹ của cô đều không quay chụp bên trong nhà, khó trách họ đều chỉ đứng ở bên ngoài thu video, hóa ra lại là người giúp việc, khó trách không tiện để tổ tiết mục vào trong nhà.
Chỉ có điều Hà Hiểu Sương đương nhiên không thể tham gia vào nhóm nhạc nữ kia, cho nên người thay thế cô là một thí sinh xếp thứ chín.
Không đến một giờ sau, toàn bộ mọi người bên trong đoàn làm phim đều đã nghe tới phiên bản của câu chuyện xưa này.
“. . . Trong phòng nghỉ có ạ, là em quên đeo.”
Lúc này Lục An An lại đang cười vui khôn tả, đến độ gục cả người xuống bàn run rẩy.
Lục Diên nhẹ nhàng liếc nhìn cô: “Cái vai diễn này em còn định đóng tới khi nào?”
Nghĩ nghĩ, trong lúc click mở Weibo cô lại liếc nhìn Thịnh Hành hỏi: “. . . Thầy Thịnh, thầy có quen Lâm Nhược Tinh không ạ?”
Lục An An chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Vẫn luôn diễn có được không ạ?”
Lục Diên nghẹn lời.
Khóe môi Lục An An cong lên, nhẹ giọng nói: “Anh, anh có nhìn thấy sắc mặt của Lận Chi Hòe lúc rời đi không?”
Lục Diên đáp một tiếng: “Có, rồi sao?”
“Vẫn còn nhiều phân cảnh ạ?”
Lục An An im lặng một lát: “Không có sau đó, em chỉ thấy rất buồn cười thôi.”
Cứ nghĩ đến cái vẻ mặt kia của cô ta là cô lại thấy buồn cười.
Lận Chi Hòe bị hai người Thịnh Hành và Lục Diên khiến cho tức tối bỏ đi. Cô ta muốn đuổi Lục An An, đến cuối cùng không nghĩ tới trái lại thành ra tự đuổi chính mình.
Hơn nữa lúc idol của cô nói chuyện, thật sự quá thô bạo thẳng thắn mà! !
Không đến một giờ sau, toàn bộ mọi người bên trong đoàn làm phim đều đã nghe tới phiên bản của câu chuyện xưa này.
Thô bạo đến mức Lục An An không thể không một lần nữa tỏ vẻ kính trọng khâm phục và yêu thích với Thịnh Hành.
Lục Diên nhìn ánh sáng tỏa ra trong mắt cô liền biết ngay là cô đang nghĩ cái gì, anh hơi dừng lại, lạnh lùng nói: “Em bình tĩnh lại một chút đi.”
“. . . A.” Lục An An cười: “Em không đó.”
“Em nói đi.”
Lục Diên: “. . .”
Cô quay đầu nhìn về một bên khác, nhỏ giọng nói: “Hôm nay Thịnh Hành còn cần quay bao nhiêu phân cảnh vậy?”
Nghe vậy, trong lòng Lục Diên lại cảm thấy khó chịu.
“Hỏi làm gì?”
Nghe vậy, trong lòng Lục Diên lại cảm thấy khó chịu.
Lục An An trầm tư suy nghĩ, lắc đầu: “Không có gì, em định lát nữa trước khi về thì nói mấy câu với thầy Thịnh thôi.”
Đạo diễn đang nhìn vào máy theo dõi, phân cảnh này là đoạn Thịnh Hành diễn cùng một nam diễn viên khác, Lục An An cũng biết mặt người này nhưng không quá hiểu biết.
Nghe vậy, trong lòng Lục Diên lại cảm thấy khó chịu.
Quả nhiên, Lục An An vừa đứng lên, Thịnh Hành cũng theo đi cô.
Anh liếc nhìn khuôn mặt của Lục An An, yên tĩnh chốc lát rồi nói: “Hôm nay có thể tối mới xong.”
“Dạ?”
Ông cười nói: “Chú thấy biểu hiện của cháu không tệ, bây giờ cháu rút lui thì nhóm nhạc nữ kia chỉ còn sáu người à?”
Lục Diên nói: “Tối nay về, để em và idol của em nói thêm mấy câu.”
Nói thật, nếu như câu nói này chỉ có đoạn sau, vậy mọi người đều sẽ tự động suy nghĩ viển vông xem có phải hẳn là người của Lục Diên hay không?!
Đôi mắt của Lục An An sáng ngời, thấp giọng nói: “Cám ơn anh trai.”
“Thiệt hay giả vậy?”
Lục Diên nhìn dáng vẻ không tim không phổi này của cô, hơi bĩu môi.
Cô quay đầu nhìn về một bên khác, nhỏ giọng nói: “Hôm nay Thịnh Hành còn cần quay bao nhiêu phân cảnh vậy?”
Lận Chi Hòe bị hai người Thịnh Hành và Lục Diên khiến cho tức tối bỏ đi. Cô ta muốn đuổi Lục An An, đến cuối cùng không nghĩ tới trái lại thành ra tự đuổi chính mình.
Lục An An ngồi tới nhàm chán, tranh thủ lúc Lục Diên đi gọi điện thoại liền đi tới bên cạnh đạo diễn.
Sau khi ngồi xuống, Du Nguyên từ một bên khác xông tới, đưa cho Thịnh Hành một bình nước giữ ấm, còn đưa cho Lục An An một chiếc găng tay vô cùng ấm áp.
Đạo diễn đang nhìn vào máy theo dõi, phân cảnh này là đoạn Thịnh Hành diễn cùng một nam diễn viên khác, Lục An An cũng biết mặt người này nhưng không quá hiểu biết.
Thấy cô đi qua, đạo diễn ghé mắt nhìn cô: “Lục An An?”
Cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn: “Đây là —— “
“Cháu chào đạo diễn ạ.”
Đạo diễn cười: “Chào cháu, cháu cảm thấy hứng thú với đóng phim sao?”
Cô yên tĩnh vài giây, mới nhỏ giọng nói: “Chủ yếu là vì. . . Hình như em có chút hứng thú với đóng phim ạ.”
“Cháu đi qua nhìn một chút thôi ạ.”
“Ừ.”
Đạo diễn cũng biết cô, dù sao cô cũng đã tới đoàn làm phim khá nhiều lần, trước kia ông ta còn thình thoảng trêu ghẹo dò hỏi về mối quan hệ của cô và Lục Diên, nhưng sau đó Lục Diên nói mình không thích loại hình này nên ông ta cũng dần dần không trêu anh nữa.
Sau đó đạo diễn lại thấy quan hệ của cô và Thịnh Hành cũng không tệ, trong nháy mắt còn cảm thấy mơ hồ một trận.
Tới hôm nay, cuối cùng ông cũng coi như là biết rõ thân phận cụ thể của cô là gì.
Hơn nữa lúc idol của cô nói chuyện, thật sự quá thô bạo thẳng thắn mà! !
Đạo diễn cười cười, nhìn về phía cô: “Chú cũng có xem cuộc thi tài năng kia của cháu đó.”
Lục An An kinh ngạc: “Đạo diễn, chú vẫn còn có thời gian xem chương trình giải trí sao?”
Thịnh Hành nở nụ cười, rủ mắt xuống nhìn cô: “Em có chuyện mình thích làm không?”
Đạo diễn liếc nhìn cô: “Đương nhiên có rồi, thỉnh thoảng rảnh rỗi chú vẫn hay xem.”
Cô quay đầu nhìn về một bên khác, nhỏ giọng nói: “Hôm nay Thịnh Hành còn cần quay bao nhiêu phân cảnh vậy?”
Ông cười nói: “Chú thấy biểu hiện của cháu không tệ, bây giờ cháu rút lui thì nhóm nhạc nữ kia chỉ còn sáu người à?”
“Không ạ.”
Thịnh Hành nhướng mày: “Sao thế?”
Lục An An nói: “Sau khi cháu rút lui thì người xếp sau sẽ được đề cử tham gia vào nhóm ạ.”
Đúng vậy, trước kia cô làm nhà thiết kế thời trang, khi đó đã học rất nhiều kiến thức trong ngành này, vậy bây giờ không chừng cô có thể thử một chút ngành thiết kế trang sức? !
Chỉ có điều Hà Hiểu Sương đương nhiên không thể tham gia vào nhóm nhạc nữ kia, cho nên người thay thế cô là một thí sinh xếp thứ chín.
“Tôi cũng không biết nữa, không phải nói là bị lộ sao, tin là là do một tên paparazi chụp được ảnh cô ấy đi du lịch với một người đàn ông, các cậu mau đi xem hot search đi.”
Đây là kết quả sau khi ban tổ chức bên kia thương nghị với nhau, bọn họ cũng có dò hỏi qua ý kiến của các tuyển thủ rồi mới đưa ra quyết định.
Anh liếc nhìn khuôn mặt của Lục An An, yên tĩnh chốc lát rồi nói: “Hôm nay có thể tối mới xong.”
Đạo diễn gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
“Đây quả thật là công bằng nhất rồi.”
“Vâng ạ.”
Đạo diễn buồn cười nhìn cô: “Nếu không tham gia vào nhóm nhạc nữ kia thì cháu tính làm gì?”
Thực ra hai người ở đây cũng chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, mấy người Thịnh Hành bên kia còn đang diễn thử với nhau, bên cạnh còn có các nhân viên công tác đang điều chỉnh bối cảnh và ánh sáng linh tinh, đạo diễn bên này bây giờ cũng không vội.
Lục An An hoảng hốt vài giây, cười nói: “Còn chưa có quyết định ạ.”
“Vẫn còn nhiều phân cảnh ạ?”
Nghe vậy, đạo diễn ý tứ sâu xa liếc cô ta một cái: “Cũng không cần vội vàng, cháu vẫn còn trẻ, có thể từ từ nhìn xem rốt cuộc mình thích cái gì.”
“Vâng, cảm ơn đạo diễn.”
*
Chờ đến khi chính thức quay, Lục An An ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt quen thuộc cách đó không xa, chỉ cảm thấy nhìn thế nào thì anh cũng thật đẹp trai.
Khi nhìn thấy Lục An An rất ngoan ngoãn ngồi ở một bên thí hơi nhíu mày lại: “Sao em lại ngồi chỗ này?”
Mỗi một hành động của người kia đều như muốn kéo tim của cô đi.
“. . . A.” Lục An An cười: “Em không đó.”
Lục An An chăm chú nhìn thẳng, cảm thấy Thịnh Hành ở bên trong phim lạnh lùng lại bạc tình, trên người dường như không dính bất kỳ khói lửa nào của nhân gian này, cái bộ dáng lạnh lùng này còn lạnh hơn anh lúc bình thường gấm trăm lần.
Nghe vậy, Lục An An cười: “Cảm ơn thầy Thịnh.”
“Tôi cũng không biết nữa, không phải nói là bị lộ sao, tin là là do một tên paparazi chụp được ảnh cô ấy đi du lịch với một người đàn ông, các cậu mau đi xem hot search đi.”
Ánh mắt anh vĩnh viễn đều nhàn nhạt, một cái liếc mắt cũng khiến người sợ hãi.
Cô chỉ muốn tìm hiểu về nghề nghiệp mà bọn họ vẫn luôn yêu quý này, muốn biết vì sao bọn họ lại yêu thích nghề nghiệp này như vậy, làm diễn viên rốt cục có gì quyến rũ mà lại khiến cả Thịnh Hành và anh của cô phấn đấu quên mình lao đầu vào như vậy.
Lục An An nhìn chằm chằm vào màn hình cho tới lúc đạo diễn hô “qua” mới phục hồi lại tinh thần.
“Cảm thấy sao?”
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mọi người lại cảm thấy hình như cũng có thể nha.
Lục An An chớp mắt: “. . . Rất lợi hại ạ.”
Lúc hai người đang nói chuyện thì Thịnh Hành đã từ bên kia đi tới.
Khi nhìn thấy Lục An An rất ngoan ngoãn ngồi ở một bên thí hơi nhíu mày lại: “Sao em lại ngồi chỗ này?”
Lục An An ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt thâm thúy của Thịnh Hành: “Đi qua bên kia nghỉ ngơi không?”
Đầu Lục An An gật gù, ngoan ngoãn nói: “Chỗ này gần hơn một chút.”
Thịnh Hành hạ mắt nở nụ cười.
Lục An An nửa hiểu nửa không gật đầu, hình như có hơi hiểu được ý tứ trong câu nói này của Thịnh Hành.
Đạo diễn ngước mắt lên nhìn anh: “Tới xem một chút đoạn vừa rồi đi, tôi thấy cũng không tệ lắm.”
Lục An An trầm tư suy nghĩ, lắc đầu: “Không có gì, em định lát nữa trước khi về thì nói mấy câu với thầy Thịnh thôi.”
“Được.”
“Vẫn còn nhiều phân cảnh ạ?”
Hai người ở bên cạnh thảo luận, Lục An An nghe thấy giọng nói của idol, chỉ cảm thấy lỗ tai đều muốn mang thai.
A a a, tại sao giọng nói của Thịnh Hành có thể nghe hay như vậy.
Cô đang suy nghĩ lung tung thì đỉnh đầu đột nhiên bị người vỗ xuống.
Nhưng mà thêm vào một đoạn đằng trước kia, mấy từ “Con gái của người giúp việc” khiến cho đầu của tất cả những ở đây đều đầy dấu chấm hỏi.
Lục An An ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt thâm thúy của Thịnh Hành: “Đi qua bên kia nghỉ ngơi không?”
“. . . Đi ạ.”
Không biết vì sao, Lục An An lại hiểu ý tứ trong ánh mắt của Thịnh Hành.
“Em nói đi.”
Quả nhiên, Lục An An vừa đứng lên, Thịnh Hành cũng theo đi cô.
Không có Lận Chi Hòe ở đây, mọi người dù có nhìn thấy một màn như vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, huấn luyện viên và thí sinh nói chuyện với nhau thì có gì mà phải kinh ngạc cơ chứ.
Hơn nữa lúc idol của cô nói chuyện, thật sự quá thô bạo thẳng thắn mà! !
Mặc dù người kia là người vẫn luôn không thích nói chuyện phiếm với người khác – Thịnh Hành, nhưng mà cũng tính là bình thường đi.
Mọi người đều nghĩ như vậy.
Lục An An có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Trang phục và trang sức em đều thích ạ.”
Hai người đi tới một bên ngồi xuống, Lục Diên lúc này đã đi đâu rồi không biết.
Nghe vậy, Lục An An cười: “Cảm ơn thầy Thịnh.”
Lục An An đã nhìn một vòng rồi nhưng không nhìn thấy anh ấy đâu.
Sau khi ngồi xuống, Du Nguyên từ một bên khác xông tới, đưa cho Thịnh Hành một bình nước giữ ấm, còn đưa cho Lục An An một chiếc găng tay vô cùng ấm áp.
Ông cười nói: “Chú thấy biểu hiện của cháu không tệ, bây giờ cháu rút lui thì nhóm nhạc nữ kia chỉ còn sáu người à?”
Cô sửng sốt, kinh ngạc nhìn: “Đây là —— “
Du Nguyên cười: “Là thầy Thịnh của em bảo anh đi mua đó.”
“Cảm ơn thầy Thịnh.”
Cô vừa định đứng dậy đi tìm Lục Diên, liền nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy nhân viên công tác cách đó không xa tiếng tới.
Thịnh Hành liếc nhìn đôi tay bị đông cứng đến đỏ rực của cô, thấp giọng hỏi: “Lục Diên không chuẩn bị cho em à?”
“. . . Trong phòng nghỉ có ạ, là em quên đeo.”
Sau khi ngồi xuống, Du Nguyên từ một bên khác xông tới, đưa cho Thịnh Hành một bình nước giữ ấm, còn đưa cho Lục An An một chiếc găng tay vô cùng ấm áp.
Thịnh Hành nhấp một ngụm nước, nặng nề ừ một tiếng.
Nghe vậy, đạo diễn ý tứ sâu xa liếc cô ta một cái: “Cũng không cần vội vàng, cháu vẫn còn trẻ, có thể từ từ nhìn xem rốt cuộc mình thích cái gì.”
Lục An An ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Thịnh Hành uống nước, hầu kết của anh lên xuống một cái, vừa gợi cảm lại ghẹo người.
Sau khi ngồi xuống, Du Nguyên từ một bên khác xông tới, đưa cho Thịnh Hành một bình nước giữ ấm, còn đưa cho Lục An An một chiếc găng tay vô cùng ấm áp.
Không hiểu vì sao, khuôn mặt của cô đột nhiên đỏ lên một chút, cô dời mắt nói: “Thầy Thịnh, hôm nay thầy phải quay phim tới mấy giờ ạ?”
Cổ họng Thịnh Hành có chút khàn, anh thấp giọng nói: “Chắc là khoảng tầm mười giờ.”
“Vẫn còn nhiều phân cảnh ạ?”
“Ừ.”
Lục An An ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Thịnh Hành uống nước, hầu kết của anh lên xuống một cái, vừa gợi cảm lại ghẹo người.
Lục An An cười cười, nhẹ giọng nói: “Thầy Thịnh, em có thể hỏi thầy một chuyện hay không?”
“Em nói đi.”
Lục Diên đáp một tiếng: “Có, rồi sao?”
“Đóng phim có cảm giác gì ạ?”
Thịnh Hành nhìn chằm chằm cô một lúc, thấp giọng hỏi: “Em muốn đóng phim?”
Mi mắt Thịnh Hành hơi run run, nhìn thấy mắt của cô sáng rực rỡ, cười đáp một tiếng: “Ừm.”
“Thực ra em cũng chưa xác định.”
Cái tên Lâm Nhược Tinh này, khi Lục An An nghe thấy luôn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô lại không nhớ ra cô có quen ai tên như vậy.
Lục An An nói: “Em cảm thấy mình có hứng thú, nhưng lại không quá yêu thích.”
Cô chỉ muốn tìm hiểu về nghề nghiệp mà bọn họ vẫn luôn yêu quý này, muốn biết vì sao bọn họ lại yêu thích nghề nghiệp này như vậy, làm diễn viên rốt cục có gì quyến rũ mà lại khiến cả Thịnh Hành và anh của cô phấn đấu quên mình lao đầu vào như vậy.
Cô cảnh giác nhìn chung quanh một vòng, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên em không làm fans sai người.”
Thịnh Hành im lặng vài giây, thấp giọng nói: “Vậy thì tìm chuyện mình thích nhất đi.”
Lục An An há miệng thở dốc, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Thịnh Hành im lặng vài giây, thấp giọng nói: “Vậy thì tìm chuyện mình thích nhất đi.”
Thịnh Hành nở nụ cười, rủ mắt xuống nhìn cô: “Em có chuyện mình thích làm không?”
“Có ạ.”
Lục Diên nhìn dáng vẻ không tim không phổi này của cô, hơi bĩu môi.
“Vậy sao không thử làm việc mà mình thích nhất kia đi?”
Lục Diên nhìn ánh sáng tỏa ra trong mắt cô liền biết ngay là cô đang nghĩ cái gì, anh hơi dừng lại, lạnh lùng nói: “Em bình tĩnh lại một chút đi.”
Lục An An á khẩu không trả lời được.
Cô yên tĩnh vài giây, mới nhỏ giọng nói: “Chủ yếu là vì. . . Hình như em có chút hứng thú với đóng phim ạ.”
“Vậy thì cứ đem đóng phim thành sở thích nghiệp dư đi.”
A a a, tại sao giọng nói của Thịnh Hành có thể nghe hay như vậy.
Thịnh Hành mỉm cười nói: “Có thể hiểu rõ, cũng có thể gia nhập, nhưng không có nghĩa là nhất định phải làm.”
Thấy cô đi qua, đạo diễn ghé mắt nhìn cô: “Lục An An?”
“. . . A.”
Lục An An trầm tư suy nghĩ, lắc đầu: “Không có gì, em định lát nữa trước khi về thì nói mấy câu với thầy Thịnh thôi.”
Lục An An nửa hiểu nửa không gật đầu, hình như có hơi hiểu được ý tứ trong câu nói này của Thịnh Hành.
Đạo diễn ngước mắt lên nhìn anh: “Tới xem một chút đoạn vừa rồi đi, tôi thấy cũng không tệ lắm.”
Khóe môi của cô cong lên, đôi mắt cong cong nhìn anh: “Cảm ơn thầy Thịnh.”
Lục Diên nhẹ nhàng liếc nhìn cô: “Cái vai diễn này em còn định đóng tới khi nào?”
Thịnh Hành “Ừ” một tiếng, đột nhiên hỏi: “Em thích gì nhất?”
“Làm thiết kế ạ.”
“Thiết kế gì?”
Lục An An có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Trang phục và trang sức em đều thích ạ.”
. . .
Chỉ có điều, đời trước cô chỉ kịp có chút ít tiếng tăm trong ngành thiết kế quần áo, chưa được bao lâu thì đã biến mất.
Đột nhiên, đôi mắt của Lục An An sáng ngời.
Lục An An trầm tư suy nghĩ, lắc đầu: “Không có gì, em định lát nữa trước khi về thì nói mấy câu với thầy Thịnh thôi.”
Đúng vậy, trước kia cô làm nhà thiết kế thời trang, khi đó đã học rất nhiều kiến thức trong ngành này, vậy bây giờ không chừng cô có thể thử một chút ngành thiết kế trang sức? !
Lục Diên đáp một tiếng: “Có, rồi sao?”
Lục An An vẫn chưa quên, ban đầu lúc cô lên đại học đã định chọn thiết kế trang sức, chỉ là sau đó bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau, mà cô lại có chút hiểu biết về thiết kế thời trang, thậm chí còn có chút tài năng trong ngành này, vì thế cô mới đổi nghề, cùng Úc Trúc chế tạo ra một nhãn hiệu trang phục riêng.
Thịnh Hành nhìn biến hóa nho nhỏ trong biểu cảm của cô, hạ mắt nở nụ cười: “Nghĩ gì vậy?”
Cô vừa định đứng dậy đi tìm Lục Diên, liền nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy nhân viên công tác cách đó không xa tiếng tới.
Lục An An nhìn về phía anh: “Thầy Thịnh, có lẽ em đã có quyết định rồi.”
“Cảm thấy sao?”
Thịnh Hành gật đầu: “Vậy thì làm đi.”
Lục An An nói: “Em cảm thấy mình có hứng thú, nhưng lại không quá yêu thích.”
Anh nhìn Lục An An, từng chữ từng chữ nói: “Em làm gì thầy Thịnh cũng ủng hộ.”
Nghe vậy, Lục An An cười: “Cảm ơn thầy Thịnh.”
Lục An An chớp mắt: “. . . Rất lợi hại ạ.”
Cô cảnh giác nhìn chung quanh một vòng, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên em không làm fans sai người.”
Lục Diên nhẹ nhàng liếc nhìn cô: “Cái vai diễn này em còn định đóng tới khi nào?”
Mi mắt Thịnh Hành hơi run run, nhìn thấy mắt của cô sáng rực rỡ, cười đáp một tiếng: “Ừm.”
Lục An An sau khi tìm thấy đáp án thì cả người vui vẻ hơn nhiều.
Cô vừa định đứng dậy đi tìm Lục Diên, liền nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy nhân viên công tác cách đó không xa tiếng tới.
“Trời đất ơi a!
“Trời đất ơi a! Lâm Nhược Tinh bị lộ ra có người yêu này?”
“Thiệt hay giả vậy?”
“Bạn trai của cô ấy là ai vậy?”
“Tôi cũng không biết nữa, không phải nói là bị lộ sao, tin là là do một tên paparazi chụp được ảnh cô ấy đi du lịch với một người đàn ông, các cậu mau đi xem hot search đi.”
. . .
Lục An An sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Hành.
Thịnh Hành nhướng mày: “Sao thế?”
Đạo diễn ngước mắt lên nhìn anh: “Tới xem một chút đoạn vừa rồi đi, tôi thấy cũng không tệ lắm.”
Lục An An mím môi, lắc lắc đầu: “Không có gì, em đi xem hot search một chút.”
Cái tên Lâm Nhược Tinh này, khi Lục An An nghe thấy luôn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô lại không nhớ ra cô có quen ai tên như vậy.
Du Nguyên cười: “Là thầy Thịnh của em bảo anh đi mua đó.”
Nghĩ nghĩ, trong lúc click mở Weibo cô lại liếc nhìn Thịnh Hành hỏi: “. . . Thầy Thịnh, thầy có quen Lâm Nhược Tinh không ạ?”
Lục An An vẫn chưa quên, ban đầu lúc cô lên đại học đã định chọn thiết kế trang sức, chỉ là sau đó bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau, mà cô lại có chút hiểu biết về thiết kế thời trang, thậm chí còn có chút tài năng trong ngành này, vì thế cô mới đổi nghề, cùng Úc Trúc chế tạo ra một nhãn hiệu trang phục riêng.
Ánh mắt Thịnh Hành lóe lên một chút ý cười.
Lục An An cảm thấy có chút mất mát, không quen vậy khẳng định là cái gì cũng không biết.
“Không quen.”
Lục An An á khẩu không trả lời được.
Lâm Nhược Tinh là nữ minh tinh tuyến một đang “hot”, hai năm qua liên tục nổi tiếng, khuôn mặt rất xinh đẹp, loại hình thuộc về phong cách yêu diễm quyến rũ.
“Cảm ơn thầy Thịnh.”
Khuôn mặt và dáng người đều là nữ thần trong lòng không ít đàn ông, trước đây Lục An An thực ra không chú ý tới cô ấy cho lắm, nhưng bây giờ không thể không quan tâm.
“. . . Trong phòng nghỉ có ạ, là em quên đeo.”
“Ồ.”
Lục An An cảm thấy có chút mất mát, không quen vậy khẳng định là cái gì cũng không biết.
Thô bạo đến mức Lục An An không thể không một lần nữa tỏ vẻ kính trọng khâm phục và yêu thích với Thịnh Hành.
Weibo bây giờ đã bùng nổ rồi, cô ấn mãi mà link không load xong.
Lục An An đang rối rắm có nên đi hỏi Lục Diên hay không thì lại thấy Lục Diên mặt lạnh đi tới, lúc anh nhìn thấy cô thì hơi khựng lại: “An An, lát nữa anh Tiền sẽ đưa em về, anh có việc đi trước.”
Lục An An: “. . .”
Cô trợn mắt há hốc mồm, cứ như thế nhìn Lục Diên rời khỏi trường quay phim.
____________
Hết chương 61