Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 169 ✨
Edit: Nukaly
____________
Ánh mắt của anh dừng một chút, bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Lão đại, làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì.”
Lục Diên thấp giọng hỏi: “Trước đây, em, có khổ hơn nơi này không?”
“Được rồi, vậy thầy Thịnh có việc gì thì nhất định phải gọi em đó.”
Lục An An ngẩn ra, không nghĩ tới Lục Diên sẽ hỏi như vậy.
Đọc tại https://nukali.com/
Thực ra trước đó Lục Diên rất kháng cự lại việc phải tiếp xúc với những chuyện mà em gái mình đã từng trải qua, anh không muốn Lục An An phải nhớ lại những năm tháng đóng, anh cũng không muốn nghe từ trong miệng Lục An An kể lại, anh sẽ không chịu nổi.
Cửa vừa mới đóng lại, Thịnh Hành liền ôm bụng: “Dương Dương, đưa thuốc cho anh.”
Nhưng bây giờ anh lại bằng lòng chủ động nói ra, đây có phải chăng đã nói lên, anh đang chầm chậm mở lòng đón nhận, mở cánh cửa nội tâm của mình ra.
Lục An An nghĩ thế, khóe môi hơi nhếch lên: “Có, nhưng thực ra cảnh vật chung quanh lại rất đẹp.”
Lục Diên nghe vậy, trong lòng vô cùng chua xót.
“Vậy sao?”
“Đương nhiên.”
“Được rồi, vậy thầy Thịnh có việc gì thì nhất định phải gọi em đó.”
Lục An An nói: “Anh, anh nhìn để ý đường đi đi, lần sau có thời gian em lại kể cho anh.”
“Được.”
*
Sau khi tới nơi, mọi người mới biết mình đặt chân tới một thôn trang đã có lịch sử tới mấy trăm năm. Nơi này cũng được choi như là một trấn cổ.
Có rất nhiều người qua đây hóng gió, phong cảnh nơi này thực ra rất tốt, có điều cuộc sống sinh hoạt ở chỗ này lại có có chút quê mùa.
“Được rồi, vậy thầy Thịnh có việc gì thì nhất định phải gọi em đó.”
Chính là sinh hoạt ở nông thôn.
Đọc tại https://nukali.com/
Lục An An cũng không chán ghét nơi như vậy, thậm chí, có thể là bởi vì nguyên chủ đã từng sống ở một nơi tương tự nên cô còn cảm thấy mình nhìn cái gì cũng thấy quen thuộc.
Đọc tại https://nukali.com/
Lục An An thậm chí còn nghi ngờ, bây giờ mình chỉ cần muốn làm, có khả năng chỉ cần dựa vào bản năng cũng làm được, căn bản không cần bất luận ai phải dạy việc.
Editor và Beta: Nukaly
Sau khi tất cả mọi người đã đến đông đủ thì tổ tiết mục cũng bắt đầu đưa ra quy tắc trò chơi hôm nay.
Chương trình này vẫn biến thái trước sau như một, bây giờ thậm chí còn càng quá đáng hơn, tổ tiết mục sẽ cung cấp chỗ ở, nhưng mọi người phải tham gia một trò chơi mới có thể quyết định xem ai nhận được căn nhà tốt hơn.
Lần này mọi người không còn được phát quỹ tiền trước gì nữa, chỉ còn được…cung cấp nhà mà thôi.
Lục An An vẫn như cũ có chút lo lắng, nhưng Thịnh Hành cũng đã nói như vậy rồi, cô cũng không tiện dừng lại lâu.
Sau khi nghe xong quy tắc trò chơi, mọi người đều rất bất đắc dĩ.
Cửa vừa mới đóng lại, Thịnh Hành liền ôm bụng: “Dương Dương, đưa thuốc cho anh.”
“Vừa vào tập hai đã hố người như vậy rồi sao?”
Cửa vừa mới đóng lại, Thịnh Hành liền ôm bụng: “Dương Dương, đưa thuốc cho anh.”
Nhân viên công tác: “Chỗ này cũng không có nơi nào để dùng tiền.”
Cửa vừa mới đóng lại, Thịnh Hành liền ôm bụng: “Dương Dương, đưa thuốc cho anh.”
“Chỗ này không phải cũng có mấy chỗ ngắm cảnh cần tiền sao.”
“Được rồi, vậy thầy Thịnh có việc gì thì nhất định phải gọi em đó.”
Nhân viên công tác: “Các bạn có thể tự mình kiếm tiền.”
Mọi người: “… …”
Nhân viên công tác cười nói: “Chúng ta bắt đầu luôn từ bây giờ nào, hôm nay chúng ta sẽ thi lột ngô, tổng cộng có mười bắp ngô, nhóm hoàn thành nhanh nhất sẽ có quyền lợi ưu tiên được chọn phòng.”
Editor và Beta: Nukaly
Tiếng nói vừa dứt, Hạ Uyển Nhiên đã lên tiếng hỏi: “Lột ngô như thế nào vậy?”
Nhân viên công tác ngừng một lát, ho khan một tiếng: “Sẽ có thôn dân địa phương dạy cho mọi người, mọi người cứ học một chút là sẽ biết thôi.”
Editor và Beta: Nukaly
Lục An An thấy thế thì mắt sáng rực lên.
Chuyện này đối với cô mà nói thật sự quá hời rồi.
Cô nhỏ giọng thầm thì với Lục Diên: “Em biết làm nha.”
Cô hỏi: “Như vậy có tính là em chiếm tiện nghi của mọi người không?”
Đọc tại https://nukali.com/
“Không tính.”
Editor và Beta: Nukaly
“Tại sao ạ?”
Lục Diên đàng hoàng trịnh trọng nói: “Đây là kinh nghiệm sống của em, những người khác không có cũng không thể tính là em chiếm tiện nghi của người ta.”
Cửa vừa mới đóng lại, Thịnh Hành liền ôm bụng: “Dương Dương, đưa thuốc cho anh.”
“Ồ.”
Đọc tại https://nukali.com/
Hai người đang trò chuyện, có mấy thôn dân địa phương ngồi chồm hỗm xuống bắt đầu dạy mọi người.
Đều là dùng tay lột.
Editor và Beta: Nukaly
Một hạt rồi lại một hạt, các bắp ngô đều đã được treo sẵn ở dưới mái hiên cho nên muốn lột cũng không quá khó khăn.
Quách Chính Thanh nói: “Trước kia lúc đóng phim anh cũng đã từng học qua, tôi biết làm.”
Lý Băng nhìn thấy thế thì không chịu đựng được nói: “Cái này, nhìn có vẻ rất đau tay phải không?”
Trần Nhuyễn: “Cũng chỉ có mười bắp ngô mà thôi, không khó quá đâu.”
Cửa vừa mới đóng lại, Thịnh Hành liền ôm bụng: “Dương Dương, đưa thuốc cho anh.”
Lý Băng nhìn về phía đạo diễn: “Đạo diễn, cái này không công bằng, hai người bọn em đều là con gái, cũng phải lột mười bắp ngô sao?”
Đạo diễn có nề có nếp trả lời: “Mọi người đều giống nhau.”
“Được rồi, vậy thầy Thịnh có việc gì thì nhất định phải gọi em đó.”
Lý Băng thở dài: “Nhưng bọn họ đều có đàn ông trong nhóm nha, các anh ấy đều có sức lực lớn, hai người bọn em đều là con gái, khẳng định sức lực sẽ nhỏ hơn một chút.”
Cửa vừa mới đóng lại, Thịnh Hành liền ôm bụng: “Dương Dương, đưa thuốc cho anh.”
Cô ta nói: “Như thế này không công bằng.”
Những người còn lại đều không lên tiếng.
Đạo diễn dừng một chút, nhìn về phía những người khác: “Vậy nếu không, giảm cho các cô ấy hai cái nhé?”
Cửa vừa mới đóng lại, Thịnh Hành liền ôm bụng: “Dương Dương, đưa thuốc cho anh.”
Mấy nam nghệ sĩ đều không lên tiếng, dù sao nếu tỏ ra quá hẹp hòi thì lúc chiếu ra nhất định sẽ bị mắng, bây giờ máy quay phim vẫn còn đang kè kè bên bọn họ đây.
Đọc tại https://nukali.com/
Nhưng Trần Nhuyễn lại lên tiếng: “Nhưng cũng có những nhiệm vụ mà con gái làm dễ hơn, vậy khi đó có phải nhóm của tôi, nhóm của An An, cùng với nhóm của thầy Quách và thầy Bạch đến lúc đó cũng sẽ được ưu tiên cho làm dễ hơn có phải không?”
Lục An An vẫn như cũ có chút lo lắng, nhưng Thịnh Hành cũng đã nói như vậy rồi, cô cũng không tiện dừng lại lâu.
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Lý Băng hơi đổi một chút.
Hạ Uyển Nhiên kéo quần áo của cô ta lại: “Không có chuyện gì đâu, chúng tôi cũng lột mười bắp ngô, không cần đối xử đặc biệt đối với bọn tôi đâu.”
Cửa vừa mới đóng lại, Thịnh Hành liền ôm bụng: “Dương Dương, đưa thuốc cho anh.”
Đạo diễn gật gật đầu: “Ừm, vậy mọi người học đi, năm phút sau bắt đầu.”
Editor và Beta: Nukaly
Trong nháy mắt, bốn nhóm khách mời đều tìm một vị trí riêng để bắt đầu học lột ngô.
Nhìn vào mười bắp ngô trước mặt, Lục An An thật sự có một cảm giác quen thuộc không nói ra được thành lời.
Lục Diên gõ gõ đầu của cô: “Tự nhiên đờ ra làm gì.”
Cửa vừa mới đóng lại, Thịnh Hành liền ôm bụng: “Dương Dương, đưa thuốc cho anh.”
“Xem bác gái lột ngô ạ.”
Bác gái trước mặt nhìn hai người cười cười: “Bác làm cho các cháu xem nhé, các cháu cứ tách như bác đây này, sau khi thấy một cái khe hở là được rồi.”
Lục An An vẫn như cũ có chút lo lắng, nhưng Thịnh Hành cũng đã nói như vậy rồi, cô cũng không tiện dừng lại lâu.
Lục An An gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn bác.”
Năm phút sau, thi đấu chính thức bắt đầu.
Nhân viên công tác đặt một cái giỏ ở vị trí chính giữa bốn nhóm khách mời, mọi người đều ngồi xổm xuống, mọi người luống cuống tay chân bắt đầu làm, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
Cửa vừa mới đóng lại, Thịnh Hành liền ôm bụng: “Dương Dương, đưa thuốc cho anh.”
“Làm cái này đau tay quá đi.”
Editor và Beta: Nukaly
“Sao mà làm khó thế chư?”
“Oa, thầy Bạch, nhóm của anh làm nhanh thế.”
“Cũng tạm cũng tạm.”
Toàn bộ quá trình này Lục An An đều không lên tiếng, kể từ sau khi tiếng hô ‘bắt đầu’ vang lên, các chuyên viên quay phim liền nhìn thấy ngô ở trong tay cô cứ như là ngựa hoang thoát cương vậy, động tác của cô vừa nhanh lại gọn, một bắp rồi lại một bắp hoàn thành.
Các chuyên viên quay phim trợn to mắt nhìn.
Đọc tại https://nukali.com/
Đến cuối cùng, Lục Diên lột được ba bắp ngô còn Lục An An thì thu phục được bảy bắp.
“Bọn em xong rồi.”
“Được rồi, vậy thầy Thịnh có việc gì thì nhất định phải gọi em đó.”
“Cái gì?”
Ba tổ còn lại đồng loạt quay đầu lại nhìn, ai nấy kinh ngạc không dứt.
Cửa vừa mới đóng lại, Thịnh Hành liền ôm bụng: “Dương Dương, đưa thuốc cho anh.”
Đạo diễn cũng không thể tin được nhìn Lục An An và Lục Diên: “… Các em, sao lại có thể nhanh như vậy?”
Lục An An cười: “Bởi vì muốn có nhà đẹp nha.”
“Được rồi, vậy thầy Thịnh có việc gì thì nhất định phải gọi em đó.”
Đạo diễn: “…”
Cái đáp án này thật không thể chê vào đâu được.
Đến cuối cùng, Quách Chính Thanh và Bạch Thiệu Quân đứng thứ hai, vợ chồng Trần Nhuyễn xếp thứ ba, Lý Băng Hạ Uyển Nhiên tất nhiên là xếp cuối
Đọc tại https://nukali.com/
Nhà mà hai người đó được ở khác biệt một trời một vực với nhà của Lục An An và Lục Diên.
Lục An An vẫn như cũ có chút lo lắng, nhưng Thịnh Hành cũng đã nói như vậy rồi, cô cũng không tiện dừng lại lâu.
Một bên là biệt thự cổ lớn, một bên là nhà nhỏ mái dột đất đầy tro bụi.
“Được rồi, vậy thầy Thịnh có việc gì thì nhất định phải gọi em đó.”
Lúc nhìn thấy cảnh này, Lục An An phải tự thừa nhận, cô có một cảm giác thoải mái không nói ra được thành lời.
____________
Hết chương 169