Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương 162✨

Edit: Nukaly

____________

Sau khi gửi tin nhắn xong, Lục An An thấp thỏm bất an chờ đợi Thịnh Hành trả lời.

Có thể là Thịnh Hành đang bận, không thể ngay lập tức trả lời tin nhắn.

Lúc Lục An An đang chăm chú nhìn được mấy phút thì nghe thấy tiếng gõ cửa của Lâm Nhược Tinh.

Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.

“An An, em có muốn đi dạo phố không?”

Đọc tại https://nukaly.net/ nha quý zị

Lục An An ngước mắt nhìn cô ấy: “Hai chị em mình ạ? Anh của em thì sao ạ?”

“Anh ấy còn có việc cần làm, chúng ta đi nhé?”

“Vâng ạ.”

… …

Lục An An nói: “Em không nhớ được.”

Thịnh Hành thật sự đang bận, sáng sớm hôm nay anh có một buổi chụp hình tạp chí, đợi đến lúc chụp xong một album ảnh Dương Dương mới đưa điện thoại di động cho anh.

Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.

“Anh, là tin nhắn của An An.”

Thịnh Hành ngẩn ra, lập tức mở điện thoại di động ra đọc.

Đến lúc nhìn thấy hai tin nhắn do cô gái nhỏ gửi tới, trong lúc nhất thời anh cũng không biết là nên giận hay là nên vui nữa.

Nhóc con này.

Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.

Nhóc con say rượu này.

Lục An An nói: “Chỉ là đèn led chỗ này sáng quá, lắc lư rung chuyển khiến em hoa cả mắt.”

Anh bất đắc dĩ nở nụ cười, đi qua một bên ngồi xuống.

Thịnh Hành: [ Không gây phiền toái gì. ]

Lục An An: [ Thật sao? ]

Thịnh Hành: [ Chỉ có lúc em uống nước làm đổ nước thôi, trong xe của tôi tất cả đều là nước. ]

Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.

Lục An An: [ … ]

Thịnh Hành nhìn mấy dấu chấm tròn của Lục An An, trầm thấp nở nụ cười.

Đọc tại https://nukaly.net/ nha quý zị

Vừa định nói tiếp lại có một người từ bên cạnh đi tới.

“Thầy Thịnh, hôm nay cậu sẽ ở chỗ này cả ngày sao?”

“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”

Thịnh Hành ngước mắt, nhìn về phía người phụ nữ đang đi tới phía mình, khẽ vuốt cằm: “Ừm.”

Hạ Uyển Nhiên nhìn anh, trong đôi mắt tràn đầy cười.

Đã rất lâu không gặp lại, Thịnh Hành bây giờ càng ngày càng có mị lực, hôm nay anh cần chụp ảnh bìa tạp chí, tạo hình tương đối đặc biệt, nhưng khuôn mặt này của anh hoàn toàn có thể hold lại, một chút cảm giác không ổn đều không có.

Đọc tại https://nukaly.net/ nha quý zị

Áo gió trên người khiến anh càng thêm lạnh lùng rắn rỏi, cũng vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.

Hạ Uyển Nhiên đã biết anh từ thời cấp ba, cũng biết anh là loại người gì.

Bất kể là hồi trung học phổ thông hay là bây giờ, Thịnh Hành đều trước sau như một có thể hấp dẫn ánh mắt của cô ta.

Cô ta hạ tầm mắt xuống, rơi vào màn hình di động thượng của Thịnh Hành.

“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”

“Thầy Thịnh đang nói chuyện với người khác sao?”

“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”

Vẻ mặt Thịnh Hành nhàn nhạt: “Còn có việc?”

Nụ cười trên mặt Hạ Uyển Nhiên cứng đờ, đột nhiên nói: “Anh có biết hay không?”

Cô ta thấy Thịnh Hành không trả lời, tự hỏi tự đáp: “Lớp của chúng ta muốn mở một buổi hợp lớp, bọn họ nhờ tớ hỏi cậu xem cậu có thời gian hay không.”

Lục An An nói: “Chỉ là đèn led chỗ này sáng quá, lắc lư rung chuyển khiến em hoa cả mắt.”

Nghe vậy, Thịnh Hành mới nhìn cô ta: “Khi nào?”

Mắt Hạ Uyển Nhiên sáng rực lên, vui vẻ nói: “Chắc là vào tháng sau, cũng chưa xác định nữa, là lớp trưởng gọi cho tớ.”

Thịnh Hành nhàn nhạt đáp một tiếng: “Cứ bảo lớp trưởng gọi cho tôi là được.”

Hạ Uyển Nhiên: “…”

Cô ta cười gượng, nhỏ tiếng nói: “Đây còn không phải là vì mọi người đều không có tài khoản WeChat của cậu sao?”

“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”

Không chỉ mọi người trong lớp không có, đến cả cô ta cũng không có.

Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.

Hạ Uyển Nhiên có, nhưng chỉ là WeChat công việc của Thịnh Hành, cơ bản đều do Du Nguyên hoặc trợ lý quản lý, cô ta chưa bao giờ add được WeChat cá nhân của anh.

Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.

Thịnh Hành rất coi trọng riêng tư của mình, rất hiếm khi thêm WeChat những người không quá thân quen.

Thịnh Hành giả bộ nghe không ra ý tứ trong lời nói của cô ta, anh liếc nhìn Dương Dương: “Đến lúc đó cứ liên lạc với trợ lý của tôi là được, nếu như cô có số WeChat của lớp trưởng, có thể đưa cho cậu ấy số WeChat kia, Dương Dương sẽ nói chuyện với cậu ấy.”

“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”

Hạ Uyển Nhiên hiểu rõ, gật gật đầu: “Được rồi.”

Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.

Cô ta nhìn Thịnh Hành, cười cười nói: “Nếu như mọi người biết cậu sẽ tham gia thì nhất định sẽ vô cùng hưng phấn.”

“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”

Thịnh Hành lười biếng “Ừ” một tiếng: “Còn không chắc sẽ đi.”

“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”

Hạ Uyển Nhiên hoàn toàn không thể tiếp được lời này của Thịnh Hành, cô ta xấu hổ lúng túng nở nụ cười: “Được rồi, vậy tớ đi trước.”

Thịnh Hành gật đầu một cái.

Lục An An nói: “Chỉ là đèn led chỗ này sáng quá, lắc lư rung chuyển khiến em hoa cả mắt.”

Người đi rồi, Dương Dương mới liếc mắt nhìn Thịnh Hành: “Lão đại, cô ta vẫn còn đang nhìn anh kìa.”

Lục An An nói: “Chỉ là đèn led chỗ này sáng quá, lắc lư rung chuyển khiến em hoa cả mắt.”

Thịnh Hành nhìn Dương Dương: “Đợi lát nữa An An gửi tin nhắn tới thì nói với anh.”

“Tuân lệnh.”

*

Lục An An đọc tin nhắn Thịnh Hành gửi tới,  khiếp sợ đến đồng tử đều mở lớn.

Cô nuốt nước miếng, quả thực khó có thể tin.

“Làm sao vậy?”

“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”

Lục An An nhìn về phía Lâm Nhược Tinh, tủi thân nói: “… Thầy Thịnh nói, tối hôm qua em uống nước xong làm đổ hết ra xe của anh ấy.”

Lâm Nhược Tinh bị lời này làm nghẹn họng, cô ấy kinh ngạc quay đầu: “Có ý gì?”

Lục An An nói: “Chỉ là đèn led chỗ này sáng quá, lắc lư rung chuyển khiến em hoa cả mắt.”

“Em làm đổ nước sao?”

“Hình như là ý này.”

Lâm Nhược Tinh nhìn khuôn mặt vô tội của cô, không nhịn được bật cười: “Vậy không có chuyện gì đâu, dù sao thì Thịnh Hành cũng sẽ giải quyết được.”

Lục An An chớp chớp mắt, ngại ngùng nói: “Em thấy ngại lắm.”

Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.

“Không có chuyện gì đâu.”

Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.

Lâm Nhược Tinh an ủi cô: “Thầy Thịnh của em tự nguyện.”

Lục An An nói: “Em không nhớ được.”

“A?”

Khóe môi Lâm Nhược Tinh cong lên, vui vẻ bs: “Đừng sợ, chị nói đó là thầy Thịnh của em tự nguyện, anh ấy nhất định không để bụng đâu.”

Lục An An vẫn có chút xấu hổ.

Lâm Nhược Tinh suy nghĩ một chút, an ủi cô: “Không thì lát nữa đi dạo phố em mua món gì đó tặng thầy Thịnh của em để nhận tội đi?”

Đôi mắt của Lục An An sáng ngời: “Mua cái gì được ạ?”

Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.

Lâm Nhược Tinh cười thần bí: “Em tự chọn đi, đi thôi, chúng ta đi mua.”

“Vâng ạ.”

Lục An An suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra       gửi một tin nhắn cho Thịnh Hành.

Lục An An: [ Thầy Thịnh, anh có muốn mua cái gì hay không? Em và chị Nhược Tinh đang đi mua sắm. ]

Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.

Mặc dù lúc đi hai người đã rất kín đáo nhưng cũng bị không ít người qua đường nhận ra.

Cũng may nơi Lâm Nhược Tinh dắt Lục An An đi vào đều là các cửa hàng khá cao cấp, ở ngoài cửa ra vào còn có bảo vệ, hai người đi dạo phố vẫn tính là có thể an tâm.

Đang đi dạo, tin nhắn của Thịnh Hành liền tới: [ Muốn mua đồ cho thầy Thịnh sao? ]

Lục An An: [ Muốn nhận lỗi ạ. ]

Thịnh Hành: [ Không cần đâu. ]

Lục An An: [ Không được, thầy Thịnh nói mau đi, anh có cần gì không? ]

Thịnh Hành khẽ cười: [ Không cần tặng quà. ]

Lục An An: [? Vậy anh muốn cái gì? ]

Đọc tại https://nukaly.net/ nha quý zị

Thịnh Hành: [ Sau này sẽ nói cho em, tập trung tâm trí đi dạo phố đi, thời gian quay quảng cáo đã định ra rồi, buổi tối ngày mai sẽ bay, người đại diện đã nói cho em chưa? ]

Lục An An nói: “Em không nhớ được.”

Lục An An: [ Chưa ạ. ]

Thịnh Hành: [ Ừ, hôm nay và ngày mai nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó lại gặp. ]

Lục An An: [ Vâng ạ. ]

Lục An An nói: “Em không nhớ được.”

Lục An An nhìn đi nhìn lại đoạn đối thoại, trái tim có chút gia tốc.

Cô sắp được ra nước ngoài quay phim quảng cáo với Thịnh Hành nha.

—————— Tác giả có lời muốn nói:

Lục An An nói: “Em không nhớ được.”

Anh trai: Tôi sắp tức chết rồi.

Tác giả: Tôi sẽ sắp xếp sẽ sắp xếp.

Anh trai: ?

____________

Hết chương 162

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *