Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 161✨
Edit: Nukaly
____________
Đầu Lục An An đau đến muốn nổ tung.
Cô duỗi tay dụi dụi mắt, lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn có chút hoảng hốt.
Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.
Cô là ai.
“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”
Cô đang ở đâu.
Vì sao đầu của cô lại đau như vậy.
Cô nhắm mắt lại, tay vô lực thả xuống, sâu sắc thở dài.
“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”
Vừa mới dò xét xong một hơi, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một âm thanh: “Tỉnh rồi sao?”
Lục An An ngẩn ra, mở mắt ra nhìn người đang đi tới.
Lục An An nói: “Chỉ là đèn led chỗ này sáng quá, lắc lư rung chuyển khiến em hoa cả mắt.”
Mắt Lâm Nhược Tinh mang theo ý cười cúi đầu nhìn cô: “Đau đầu sao?”
Lâm Nguyên gật đầu: “Cũng hòm hòm rồi, nếu không hôm nay anh cũng không tới chỗ này.”
Lục An An chớp chớp mắt, lập tức từ trên giường ngồi dậy: “Chị Nhược Tinh, sao chị lại ở chỗ này?”
Lâm Nguyên gật đầu: “Cũng hòm hòm rồi, nếu không hôm nay anh cũng không tới chỗ này.”
Nói xong cô mới phản ứng lại: “Chắc chị đến gặp anh của em ha, hi hi.”
Lâm Nhược Tinh nhìn gương mặt đỏ bừng bừng của cô, không nhịn được cười: “Nghĩ gì thế.”
Cô ấy duỗi tay ra xoa xoa đầu Lục An An: “Trước uống cái này đi.”
Lục An An nói: “Em không nhớ được.”
“Cái gì vậy ạ?”
“Trà tỉnh rượu.”
“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”
Lục An An vươn tay ra ngừng một lát, ngước mắt nhìn về phía cô: “… Em về nhà như thế nào vậy ạ?”
Lâm Nhược Tinh trầm ngâm tự hỏi vài giây: “Trước tiên em uống trà tỉnh rượu đi đã, sau đó đi rửa mặt rồi tìm lão đại nhà em hỏi xem.”
“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”
“…”
Lâm Nguyên gật đầu: “Cũng hòm hòm rồi, nếu không hôm nay anh cũng không tới chỗ này.”
Thẳng đến lúc tiến vào toilet Lục An An còn có chút chưa tỉnh táo.
Cô trở về nhà như thế nào, vì sao một chút ấn tượng cũng không có?
“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”
Cô híp mắt lại hồi tưởng, tối hôm qua cô ở trong bữa tiệc nói mình khát nước… Sau đó hình như Thịnh Hành nói dẫn cô đi tìm nước uống.
“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”
Cuối cùng… …
Cô có uống được không nhỉ?
Đọc tại https://nukaly.net/ nha quý zị
Man mát lành lạnh, vị còn cực kỳ ngon.
Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.
Lục An An nhíu chặt lông mày suy nghĩ, sau đó thì sao nhỉ.
Cô về nhà như thế nào, vì sao một chút ký ức đều không có.
Cô ngước mắt lên nhìn mình ở trong gương, trừng lớn hai mắt —— tối hôm qua cô, sẽ không phải đã làm ra chuyện gì không được phép làm với Thịnh Hành đấy chứ?
Suy nghĩ một lát xong trái tim Lục An An nhảy lên, tâm trạng lo sợ bất an.
Lúc Lục An An từ trong phòng đi ra ngoài, Lục Diên đang ở trong bếp làm bữa sáng, Lâm Nhược Tinh đứng ở bên cạnh anh.
Sau khi cô nhìn thấy cảnh này, còn rất tự giác cảm thấy mình chính là một con kỳ đà cản mũi, vô cùng ngoan ngoãn ngồi đợi ở trong phòng khách.
Lục An An nói: “Chỉ là đèn led chỗ này sáng quá, lắc lư rung chuyển khiến em hoa cả mắt.”
Không dám động không dám động.
Lâm Nguyên gật đầu: “Cũng hòm hòm rồi, nếu không hôm nay anh cũng không tới chỗ này.”
Lỡ như vừa vào liền nhìn thấy chuyện gì đó không nên nhìn thì, Lục An An nhất định sẽ tự trách muốn chết.
Thế nhưng… Cô lại có chút tò mò không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Ngồi ở trên ghế salông, Lục An An vừa định thò đầu vào nhìn một chút liền thấy Lục Diên từ bên trong đi ra, vẻ mặt lạnh lùng… Nhìn qua sắc mặt còn không tốt cho lắm.
Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.
Lúc nhìn thấy Lục An An, Lục Diên chỉ lạnh lùng liếc mắt, không lên tiếng.
Trong nháy mắt, Lục An An càng cảm thấy khẩn trương.
Đọc tại https://nukaly.net/ nha quý zị
Chuyện gì thế này.
Cô thấp thỏm hô lên: “Anh, chào buổi sáng.”
Lục Diên liếc mắt nhìn cô: “Không còn sớm nữa rồi.”
Lục An An: “…”
Cô quay đầu lại liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ rưỡi.
Lục An An nói: “Em không nhớ được.”
Lục An An có chút ngượng ngùng vò đầu, mím môi: “Ồ.”
Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.
Đôi mắt của cô sáng lóng lánh nhìn Lục Diên: “Tối hôm qua em về như thế nào vậy?”
Lục An An nói: “Em không nhớ được.”
Cô còn chưa dứt lời, Lục Diên đã tức giận lên.
Vừa nghĩ tới cái hình ảnh mình nhìn thấy tối hôm qua, Lục Diên lại cảm thấy huyết áp của mình tăng vọt lên hơn một trăm, thật sự quá mức đáng giận.
Lâm Nguyên gật đầu: “Cũng hòm hòm rồi, nếu không hôm nay anh cũng không tới chỗ này.”
Anh hít sâu một hơi, nhàn nhạt nhìn cô: “Em không nhớ rõ?”
Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.
“…”
Lục An An chớp chớp mắt: “Nhớ chút chút, em nhớ thầy Thịnh đưa em lên xe nghỉ ngơi, hình như còn uống một chút nước nữa.”
Nghe vậy, Lục Diên cười lạnh: “Là uống một chút nước.”
Trong xe đầy nước, đây mà là uống một chút nước sao.
Lục An An cảm nhận được giọng điệu của Lục Diên có phần quái gở, cẩn thận từng li từng tí nhìn vẻ mặt của anh, không quá yên tâm hỏi: “Lão đại, tôi tối hôm qua chắc em không làm ra chuyện gì không thể tha thứ với thầy Thịnh chứ?”
Cô trợn to mắt: “Thực sự có sao?”
“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”
Lục Diên: “…Sao em lại lo lắng em làm ra chuyện gì với thầy Thịnh, sao không lo lắng thầy Thịnh của em làm gì với em hả?”
“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”
Nghe vậy, Lục An An không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên: “Em uống say mà, anh ấy không say.”
“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”
“…”
Lục Diên nghiến răng, liếc xéo cô: “Ăn cơm.”
Lục An An: “…”
Trên bàn cơm, ba người ngồi ăn, Lục An An ngồi đối diện hai người cúi đầu ăn, một câu cũng không dám nhiều lời.
Đọc tại https://nukaly.net/ nha quý zị
Lâm Nhược Tinh nhìn hai anh em, véo nhẹ cánh tay của Lục Diên, cho anh một ánh mắt.
Lâm Nguyên gật đầu: “Cũng hòm hòm rồi, nếu không hôm nay anh cũng không tới chỗ này.”
Lục Diên không nói gì: “Đầu em còn đau không?”
“Không đau ạ.”
“Hôm nay không có công việc nào đúng không?”
“Dạ.”
Hai người một hỏi một đáp, cực kỳ quy củ.
Lục An An len lén liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Lão đại, anh còn không nói cho em biết, tối hôm qua em về như thế nào vậy?”
Lục Diên: “Anh đưa em về.”
Lục An An nói: “Chỉ là đèn led chỗ này sáng quá, lắc lư rung chuyển khiến em hoa cả mắt.”
“Không có chuyện gì chứ?”
Lâm Nguyên gật đầu: “Cũng hòm hòm rồi, nếu không hôm nay anh cũng không tới chỗ này.”
Lục Diên cảm thấy trong lòng mình lại bị cắm mấy dao.
Anh lại nhớ lại hình ảnh tối hôm qua mình nhìn thấy, thật muốn trực tiếp truy sát Thịnh Hành.
Người này vậy mà lại tranh thủ lúc em gái mình uống rượu say, để cho con bé dựa vào trên vai mình sỗ sàng! ! ! Mặc dù chỉ là dựa vào nhau, nhưng Lục Diên cũng không muốn, ai mà biết được như mình đến muộn một bước, Thịnh Hành có thể làm ra cái chuyện điên khùng gì cơ chứ.
Hiểu rõ đàn ông nhất chính là đàn ông.
Hai người đàn ông không lên tiếng nhìn nhau một cái, Thịnh Hành nói: “Em ấy đang ngủ.”
Lục Diên liếc mắt nhìn người đang ngủ kia, vừa định tức giận lại bị Thịnh Hành nhắc nhở: “Đừng làm ồn, em ấy tỉnh bây giờ.”
Lúc đó không biết Lục Diên có bao nhiêu lời thô tục muốn nói ra.
Đến cuối cùng, anh thậm chí còn phải nhìn Thịnh Hành ôm Lục An An ngồi trên xe của mình.
“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”
Không có lí do gì khác, tay của Lục An An không hiểu sao cứ nắm chặt áo của Thịnh Hành không chịu buông ra, anh cũng không thể đi lên đẩy cô ra được, Lục Diên cảm thấy chính mình thật sự quá khó khăn.
… …
Lâm Nguyên gật đầu: “Cũng hòm hòm rồi, nếu không hôm nay anh cũng không tới chỗ này.”
Nghĩ xong, Lục Diên lại tức giận nhìn cô: “Em còn muốn xảy ra chuyện gì nữa?”
Lục An An nghe vậy , nhỏ giọng thầm thì: “Còn không phải là vì em mơ ước thầy Thịnh đã lâu nên mới lo lắng mình sẽ làm ra chuyện gì sai trái sao.”
Lục Diên: “Em nói cái gì?”
Lâm Nguyên gật đầu: “Cũng hòm hòm rồi, nếu không hôm nay anh cũng không tới chỗ này.”
Lâm Nhược Tinh không nhịn được nữa, ở bên cạnh mỉm cười nói: “An An, không có chuyện gì cả, lúc anh của em đưa em về chị cũng vừa tới bên này.”
Lục An An nói: “Chỉ là đèn led chỗ này sáng quá, lắc lư rung chuyển khiến em hoa cả mắt.”
Lục An An cười, đôi mắt cong cong nhìn cô ấy: “Cảm ơn chị Nhược Tinh.”
“Không có gì.”
Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, nhưng Lục An An cứ luôn cảm giác hình như mình đã lỡ quên mất chuyện gì rồi,
Lục An An nói: “Em không nhớ được.”
Cô liếm môi dưới, luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất không đúng. Nhưng lại không nói ra được là chỗ nào không đúng.
“Anh Lâm đã hết bận chưa ạ?”
Không xảy ra chuyện gì mới tốt, đợi lát nữa cô lại có thể quang minh chính đại tìm Thịnh Hành rồi.
*
Sau khi ăn cơm xong, Lục An An nhìn dáng vẻ hai người kia liếc mắt đưa tình liền yên lặng trở về phòng.
Lúc cô và Lục Diên nằm viện Lâm Nguyên cũng có tới thăm hai người, có điều khi đó anh còn đang bận việc, nghe nói có một hạng mục đang tiến hành cần anh phải sát sao nên anh chỉ tới một chút rồi lại vội vã rời đi.
Cô cầm di động lên liếc nhìn, không có tin nhắn mới của Thịnh Hành.
Lục An An nhìn giao diện nói chuyện của hai người, sau khi rối rắm vài giây vẫn không nhịn được chủ động gửi tin nhắn cho Thịnh Hành
Lục An An: [ Thầy Thịnh, hôm nay anh có bận không? ]
Lục An An: [ Tối hôm qua sau khi em say có gây ra phiền toái gì cho anh không ạ? ]
Lâm Nguyên gật đầu: “Cũng hòm hòm rồi, nếu không hôm nay anh cũng không tới chỗ này.”
Lục An An nói: “Em không nhớ được.”
____________
Hết chương 161