Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 113 ✨
Edit: Nukaly
____________
Sáng sớm hôm sau, Lục An An dậy sớm đến sân bay với anh Tiền.
Tối hôm trước Thịnh Hành có hỏi cô mấy giờ lên máy bay, cô còn cố ý nói lệch hai giờ, dựa theo sự hiểu biết của Lục An An đối với Thịnh Hành, có lẽ anh sẽ tới tiễn mình, Lục An An không muốn gây phiền toái thêm cho anh, cùng anh Tiền rời đi trước.
Lúc lên máy bay, di động của Lục An An reo lên.
“Lục An An.”
Thịnh Hành hiếm khi gọi tên đầy đủ của cô, chỉ khi nào ở trước mặt công chúng anh mới gọi cô như thế.
Lục An An đáp một tiếng: “Chào buổi sáng thầy Thịnh.”
Thịnh Hành không thể làm gì, chỉ thở dài: “Em có thể đừng hiểu chuyện như thế hay không?”
Lục An An bật cười, nhìn khuôn mặt mình ở trong gương: “Em không hiểu chuyện nha.”
Cô đưa tay sờ sờ dây chuyền trên cổ, nhẹ giọng nói: “Thầy Thịnh, cảm ơn anh.”
“Mai em sẽ trở về thành phố B ạ.”
Thịnh Hành nhéo nhéo xương lông mày: “Tới đâu rồi?”
Đôi mắt của Lục An An phát sáng nói: “Vâng ạ.”
“Sắp lên máy bay rồi ạ.”
Lục An An nói: “Thầy Thịnh, em cúp máy trước nha.”
Anh liếc nhìn: “Không có vấn đề gì, tôi đi tháo trang sức đây.”
“Ừm.” Thịnh Hành im lặng một lúc lâu, sau đó thấp giọng nói: “Thầy Thịnh chờ em nghỉ hè đến thăm ban.”
Con ngươi Lục An An nhấp nháy, cười yếu ớt đồng ý: “Được, em nhất định sẽ tới.”
Cô nói: “Em muốn làm fans của thầy Thịnh cả đời.”
“Được.”
Thịnh Hành đột nhiên có loại cảm giác bất an.
Sau khi cúp điện thoại, Lục An An đi theo anh Tiền lên máy bay.
Lúc trở lại thành phố B, Lục An An rất điệu thấp.
Đường Nghi tới sân bay đón cô, hỏi: “Vui không?”
Lục An An gật đầu: “Rất vui ạ, cảm ơn anh Tiền, cảm ơn chị Nghi.”
Đường Nghi nhàn nhạt cười: “Đi thôi, trước tiên đưa em về nhà.”
“Được.”
Sau khi về đến nhà, mẹ Lục và cha Lục đều tỏ vẻ hoan nghênh nồng nhiệt với việc con gái trở về, làm rất nhiều món ăn ngon cho Lục An An.
Lục An An ở nhà chơi một ngày, sáng sớm hôm sau cô mới trở về trường học tiếp tục lên lớp, bởi vì vừa tham gia một chương trình nên Lục An An ở trong trường học cũng bị không ít người chú ý, thỉnh thoảng lúc cô đi bộ ở trong trường học với Úy Sơ Hạ còn có thể được fans muốn chụp ảnh chung và xin chữ ký.
Một tuần lễ sau, kết quả của cuộc thi thiết kế cũng được công bố.
Lục An An sợ hãi, vội vàng nói: “A, cứ như vậy đi, anh trai ngủ ngon.”
Lúc nhận được điện thoại của Đường Nghi, cả người Lục An An đều chấn động:
Cô ngửa đầu lên nhìn bầu trời đêm tối như mực, bất đắc dĩ nói: “Anh à, anh đừng có gạt em như thế nha.”
“Cái gì?”
Cô bò dậy từ trên giường: “Em qua rồi sao?”
Bộ phim này của Thịnh Hành rất xuất sắc, trước kia Lục An An đã từng nhìn thấy ảnh được công bố ở trên mạng, đều là một số ảnh chụp mơ hồ không rõ, có rất nhiều người còn đặc biệt chờ mong bộ phim này của Thịnh Hành, chỉ có điều phim truyền hình ấy mà, thời gian quay phim đều rất dài, hơn nữa thời gian chỉnh sửa hậu kỳ cũng không ngắn, hậu kỳ biên tập cũng khá là phiền toái, cho nên kể cả mọi người có chờ mong như thế nào đi nữa, đoán chừng cũng phải nghỉ hè sang năm mới chiếu ra.
Đường Nghi nói: “Đạt giải sáng tạo nhất! Em nói xem.”
Rõ ràng anh gì cũng chưa nói, nhưng Dương Dương lại có thể đọc hiểu ánh mắt của Thịnh Hành, Thịnh Hành muốn cậu ấy chăm sóc Lục An An thật tốt.
Cô ấy còn không nhịn được kinh ngạc thốt lên một tiếng: “An An, em cũng thật lợi hại.”
Lục An An kinh ngạc vui mừng: “Cảm ơn chị Nghi, em cũng rất bất ngờ.”
Đường Nghi nói: “Chị vừa nhận được điện thoại thông báo, chị đoán email thông báo sẽ ngay lập tức gửi tới chỗ em.”
Lục Diên: “Em không biết nhà chúng ta giờ đóng cửa là tám giờ à?”
“Vâng, hình như đã gửi tới rồi chị ạ, em còn chưa kịp nhìn.”
“Mai em sẽ trở về thành phố B ạ.”
“Vậy em mau đi xem một chút đi.”
“. . . Ưm.”
“Vâng ạ.”
Lục An An bật máy tính lên, quả nhiên nhận được email mới, là email của ban tổ chức giải thi đấu nhà thiết kế trang sức.
Cô đoạt được giải thưởng sáng tạo nhất.
Đây là lần đầu tiên Lục An An nhận được giải thưởng này, đối với cô mà nói, ý nghĩa của nó đặc biệt không giống.
Lát sau, Úc Trúc cũng gọi điện thoại tới chúc mừng cô.
Lục An An đặc biệt vui vẻ.
Đang suy nghĩ, hệ thống lại thông báo nhiệm vụ mới.
Lúc Thịnh Hành đi ra ngoài, Lục An An đang quay lưng lại với anh, đang nói chuyện điện thoại với người khác. Là Lục Diên điện thoại tới.
—— “Nhiệm vụ hôm nay, thiết kế cho Lục Diên một món quà.”
Mỗi khi Thịnh Hành đóng phim đều rất nhập tâm, cô ở bên cạnh càng xem càng cảm thấy kinh ngạc.
Lục An An: “. . . A.”
Việc này cũng không khó.
“Không có vấn đề gì.”
Mỗi khi Thịnh Hành đóng phim đều rất nhập tâm, cô ở bên cạnh càng xem càng cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi cúp điện thoại, Lục An An liền hoạt động tay, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
*
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Vào ngày trước một ngày Lục An An bước sang tuổi hai mươi, cô nhận được một nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này là cô phải đi tham ban Lục Diên.
Thịnh Hành không có ý kiến gì, liếc nhìn Dương Dương một cái.
Lục An An đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì, sau khi thông báo cho cha Lục mẹ Lục liền mua vé máy bay bay thẳng tới đoàn làm phim của Lục Diên.
Lục An An nói: “Em đứng đây chờ là được rồi, có được không ạ?”
Lục Diên đang quay một bộ phim tiên hiệp, nơi quay chụp còn có chút xa.
Lục An An đã gọi điện thoại cho Lục Diên từ sớm, lúc đó Lục Diên còn cảm thấy rất bất ngờ: “Tại sao em lại tới?”
Lục An An lúc này vừa mới xuống máy bay: “Tới tham ban anh nha.”
Cô cười: “Lão đại, trước đó em chưa từng đi tham ban một mình anh, chẳng lẽ anh không muốn em tới sao?”
Lục Diên đau đầu: “An An, đừng có ẩu tả, cha mẹ đã cho phép em qua đây chưa?”
“. . .”
“Cho phép rồi nha.” Lục An An nói: “Bọn họ đã đồng ý rồi, em muốn trải qua sinh nhật cùng anh không được sao?”
Lục Diên cũng không biết vì sao, luôn có một dự cảm không tốt lắm.
“. . . Ưm.”
“Nhưng ngày mai là sinh nhật hai mươi tuổi của em.”
“Lão đại, em đã lớn đến ngần này rồi, mai qua hai mươi tuổi khẳng định cũng không có chuyện gì đâu.”
Thịnh Hành không có ý kiến gì, liếc nhìn Dương Dương một cái.
Lục Diên không hé răng.
Lục An An nói: “Em đã gọi xe luôn rồi, chắc anh sẽ không đến nỗi em đã tới rồi còn đuổi em về chứ?”
Lục Diên thở dài: “Gửi bảng số xe qua đây cho anh.”
“Vâng ạ”
Lục An An rất nghe lời.
“Đi thôi.”
Từ sân bay đi tới đoàn làm phim mất tới mấy tiếng đồng hồ.
Cô ngửa đầu lên nhìn bầu trời đêm tối như mực, bất đắc dĩ nói: “Anh à, anh đừng có gạt em như thế nha.”
Lục An An cũng không ngủ trên xem, cô ngồi lướt Weibo xem tin tức mới của Thịnh Hành.
Còn nhìn thấy không ít fans muốn làm tiếp ứng cho cô, ngày mai là sinh nhật của cô rồi, các fans đều muốn chuẩn bị cho cô một niềm vui bất ngờ.
Lục An An nhìn thấy, vô cùng cảm động.
Cô suy nghĩ một chút, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hệ thống, mày đưa ra nhiệm vụ này cho tao, có phải ngày mai sẽ có nhiệm vụ mới gì hay không?”
—— ” Ừ.”
“. . . Ưm.”
“Có thể nói luôn bây giờ hay không.”
———— “Không thể.”
Lục An An “Ồ “Một tiếng, có chút không thú vị.
Tâm trạng của Thịnh Hành có chút vui vẻ, hơn nữa còn rất rõ ràng.
Cô suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm avata WeChat của Thịnh Hành, suy nghĩ một hồi lâu vẫn nhịn xuống, không gửi tin nhắn cho Thịnh Hành.
Lúc Lục An An đến nơi Lục Diên quay phim trời đã có chút tối.
Mấy hôm nay suất diễn của Lục Diên khá quan trọng, hơn nữa trước đó anh còn xin nghỉ phép cả một tuần để tham gia chương trình của Lục An An nên đạo diễn bất kể như thế nào cũng không cho anh nghỉ phép, cho nên kể cả sinh nhật hai mươi tuổi của Lục An An, anh cũng vội vã quay phim không thể trở về.
Lúc Lục An An xuống xe, Lục Diên đã chờ ở cách đó không xa, vẻ mặt sốt ruột nhìn ngó. Đến khi thấy Lục An An anh mới thầm thở phào.
“Mai em sẽ trở về thành phố B ạ.”
“Bây giờ em càng ngày càng bướng bỉnh rồi nhỉ?”
Vẻ mặt Lục An An tủi thân: “Em đâu có bướng bỉnh đâu.”
Lục Diên trừng cô: “Tự em nói xem?”
Lục An An: “. . . Lão đại, lẽ nào ang không nhớ em sao?”
Thịnh Hành không có ý kiến gì, liếc nhìn Dương Dương một cái.
Cô nhẹ nhàng cười khanh khách nói: “Lão đại, em rất nhớ anh, thật đó.”
Lục Diên nhìn cô một lúc lâu, sau đó bất đắc dĩ thở dài: “Đi thôi.”
Ông ấy nói: “Có tiến bộ.”
“Giờ đi đâu ạ?”
“Khách sạn.”
Lục An An chớp chớp mắt: “Anh không cần đóng phim sao?”
“Anh bảo anh Tiền đưa em đi.”
“Không cần không cần.”
Lục An An nói: “Em muốn đi theo anh vào đoàn làm phim, em ở bên chờ anh.”
Lục An An cười: “Chính là rất tốt nha.”
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, Lục Diên trầm tư vài giây, gật gật đầu: “Được rồi, thế em vào cùng anh đi.”
Anh nhìn Lục An An: “Bây giờ em không sợ bại lộ quan hệ của em với anh sao?”
“Không sợ nha.”
Lục An An nói: “Anh nhất định đã giúp em lo hết rồi.”
“. . .”
Không thể không nói, Lục An An nói còn rất chuẩn, Lục Diên quả thực đã đề cập cho mọi người trước.
Cô bất mãn nói: “Mới mười giờ đã phải trở về khách sạn sao?”
Sau khi nhìn thấy Lục An An đi tới, các nhân viên công tác cũng không nói gì, thậm chí còn không cảm thấy có cái gì kinh ngạc.
Lục Diên khẽ cười, đưa tay xoa xoa đầu của cô nói: “An An.”
“Không cần đâu không cần đâu.”
“Dạ?”
“Bây giờ có còn trách anh trai không?”
Lục An An ngẩn ra, trong đầu đột nhiên xuất hiện cái gì đó, cô lắc đầu: “Không trách ạ.”
Cô nói: “Đã từ lâu không còn trách anh trai rồi.”
____________
Hết chương 113