Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 112 ✨
Edit: Nukaly
____________
Thịnh Hành đưa cô tới một nhà hàng.
Lúc một người đi vào, trong nhà hàng vẫn còn rất nhiều người.
Vừa mới dập máy, Lục An An quay người lại liền đụng phải khuôn mặt của Thịnh Hành.
Chỗ này cũng không tính là hẻo lánh, trên đường phố còn rất náo nhiệt.
Bối cảnh của bộ phim này Thịnh Hành đang đóng chọn một trấn nhỏ còn chưa khai phá, tuy thế khung cảnh rất đẹp, có không ít người đến du lịch.
Sau khi đi vào nhà hàng, Thịnh Hành liền gọi một phòng riêng.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Lục An An tháo khẩu trang xuống.
Thịnh Hành ngước mắt lên nhìn cô, hai người đều không lên tiếng.
Lục An An nói: “Em đứng đây chờ là được rồi, có được không ạ?”
Không hiểu vì sao, bầu không khí bên trong phòng nhỏ còn có chút kỳ quái.
Đến lúc Dương Dương chọn xong đồ ăn đi vào mới đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.
“Tiết mục của An An đã kết thúc rồi sao?”
“Vâng ạ”
Bộ phim này của Thịnh Hành rất xuất sắc, trước kia Lục An An đã từng nhìn thấy ảnh được công bố ở trên mạng, đều là một số ảnh chụp mơ hồ không rõ, có rất nhiều người còn đặc biệt chờ mong bộ phim này của Thịnh Hành, chỉ có điều phim truyền hình ấy mà, thời gian quay phim đều rất dài, hơn nữa thời gian chỉnh sửa hậu kỳ cũng không ngắn, hậu kỳ biên tập cũng khá là phiền toái, cho nên kể cả mọi người có chờ mong như thế nào đi nữa, đoán chừng cũng phải nghỉ hè sang năm mới chiếu ra.
Tuổi tác của Lục An An và Dương Dương không sai biệt lắm, hai người đều rất hoạt bát.
“Vậy kế tiếp em còn công việc gì không?”
Lục An An lắc đầu: “Tạm thời không có, em còn phải chuẩn bị thi cuối kỳ nữa.”
Nghe vậy, Thịnh Hành mỉm cười nói: “Không tệ.”
Lục An An có chút tiếc nuối: “Đến lúc đó cũng không thể tới thăm ban thầy Thịnh rồi.”
Tay Thịnh Hành ngừng một lát, rót cho cô một ly nước nóng: “Đến lúc đó thầy Thịnh sẽ tới thăm ban em.”
Lục An An nghe vậy, khóe môi hơi cong cong.
Dương Dương vội vã gật gật đầu.
“Cảm ơn thầy Thịnh.”
Sau khi Dương Dương rời đi, Lục An An nhìn chằm chằm Thịnh Hành biểu diễn không chớp mắt, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật thỏa mãn.
Mặc dù không biết có cơ hội này hay không.
Thịnh Hành nhìn chằm chằm cô: “Quy hình chương trình kia có vui không?”
“Rất vui vẻ ạ.”
Lục An An nói: “Chị Mộng Đình siêu cấp tốt.”
Dương Dương: “An An, quan hệ của em và Đồng Hướng hình như rất không tệ.”
Lục An An “A” một tiếng, cười nói: “Cũng được ạ, chủ yếu là vì bạn cùng phòng của em là fans của Đồng Hướng, cho nên em cũng biết không ít chuyện của anh ấy.”
Nhưng Dương Dương ở bên cạnh nghe lại cảm thấy kinh ngạc.
Lục An An và Dương Dương trò chuyện, không chú ý tới sắc mặt của Thịnh Hành càng lúc càng khó coi.
Sau đó Thịnh Hành nhận một cuộc điện thoại thì đề tài này mới chấm dứt.
Lục An An không ăn nhiều, sức ăn của Thịnh Hành cũng không coi là nhiều, người ăn nhiều nhất trái lại lại là Dương Dương.
Sau khi ăn xong ba người cùng nhau trở về khách sạn.
Anh Tiền đang đợi Lục An An ở khách sạn, sau khi nhìn thấy người trở lại cũng yên lòng.
Thịnh Hành không hiểu nhìn đạo diễn: “Cái gì?”
Anh ta nhìn Lục An An: “Cuối cùng cũng đã trở về.”
Lục Diên nghẹn lời: “Mười một giờ nhất định phải trở về khách sạn.”
Vẻ mặt Lục An An bất đắc dĩ: “Em chỉ là đi thăm ban thôi mà.”
Anh Tiền khoát khoát tay: “Em còn không hiểu ông anh kia của em nữa à.”
Lục An An cười: “Anh Tiền nhanh về phòng nghỉ ngơi đi.”
Dương Dương sắp xếp cho Lục An An xong mới đi lấy đồ của tôi tới.
“Được rồi.”
Chờ anh Tiền đi rồi, Lục An An mới lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thịnh Hành.
Dương Dương vội vã gật gật đầu.
Lục An An: [ Thầy Thịnh, anh ở phòng nào vậy? ]
Thịnh Hành: [ 801. ]
Năm phút sau, Thịnh Hành đi ra mở cửa.
Lục An An mang theo một cái túi nhỏ đứng ở cửa ra vào, tầm mắt hai người đụng vào nhau.
Hai người đi lên xe, Lục An An có chút bất an nhìn ra bên ngoài: “Thầy Thịnh, anh không sợ bị người chụp ảnh lại sao?”
Lục An An khanh khách cười: “Thầy Thịnh, đây là quà tặng cho anh.”
Thịnh Hành ngẩn ra, cúi đầu nhìn vật nhỏ trong tay: “Là gì vậy?”
“Bánh quy ạ.”
Cô cười nói: “Do em làm đó, thầy Thịnh ăn thử một chút xem.”
Thịnh Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô một lúc lâu, sau đó hầu kết di động hỏi: “Làm lúc ở trong tiết mục sao?”
“Không phải không phải.”
Lục An An lắc đầu nói: “Hôm nay em mới làm đó ạ, lúc tổ tiết mục cho bọn em nghỉ ngơi đi mua quà tặng em đã quay lại cửa hàng kia làm.”
Thịnh Hành nhàn nhạt cười: “Cảm ơn.”
Nói xong, cô có chút bất an nhìn Thịnh Hành.
Hai người đi lên xe, Lục An An có chút bất an nhìn ra bên ngoài: “Thầy Thịnh, anh không sợ bị người chụp ảnh lại sao?”
Thực ra Lục An An biết rõ Thịnh Hành không thích thứ này, nhưng lúc buổi trưa cô đi chọn quà, những người khác tặng đều là đồ dùng tiền mua về, thế nhưng Lục An An cảm thấy mấy thứ kia Thịnh Hành đều không thiếu cho nên không mua.
Dương Dương sắp xếp cho Lục An An xong mới đi lấy đồ của tôi tới.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy chỉ có thứ mình tự tay làm mới có ý nghĩa nhất, cho nên cô mới làm hai phần, một phần đưa cho Lục Diên, một phần cầm theo bên người, muốn đưa cho Thịnh Hành.
“Người đâu rôi?”
Cô chớp chớp mắt, nhìn động tác của Thịnh Hành, lo sợ bất an hỏi: “Thầy Thịnh, anh không thích sao?”
Lục Diên: “Em không biết nhà chúng ta giờ đóng cửa là tám giờ à?”
Thịnh Hành hoàn hồn, thấp giọng nói: “Không phải.”
Anh đưa tay ra nhận lấy, nhìn cô gái nhỏ trước mặt: “Có muốn đi vào ngồi một chút hay không?”
“Không cần đâu ạ.”
Lục An An vội vàng lắc đầu.
Nếu như đi vào, lỡ như gây thêm phiền toái cho Thịnh Hành thì làm sao bây giờ.
Cô bất mãn nói: “Mới mười giờ đã phải trở về khách sạn sao?”
Thịnh Hành: “. . .”
Anh nhìn Lục An An: “Cứ như thế không muốn vào xem một chút sao?”
Lục An An ngước mắt nhìn anh, có chút không hiểu được ý trong lời nói này của anh.
“A?”
Cô mím môi: “Đã muộn rồi ạ, em vào trong cũng không tốt lắm, thầy Thịnh, anh đi vào nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai anh còn phải đóng phim nữa đó.”
Thịnh Hành thấy không có biện pháp.
Thịnh Hành không hiểu nhìn đạo diễn: “Cái gì?”
“Không muốn vào trong xem một chút?”
Lục An An có chút động lòng, nhưng vẫn nhịn xuống: “Không cần ạ, thầy Thịnh, em đi về trước nha.”
Thịnh Hành nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Chờ đã.”
“Hả?”
Thịnh Hành đi vào phòng, lúc đi ra ngoài trong tay còn cầm theo một cái túi.
Lục An An nhìn anh chằm chằm, Thịnh Hành đưa cho cô: “Tiện tay mua.”
Thịnh Hành cúi đầu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới nói: “Còn hai cảnh nữa, em mới từ bên kia về?”
“. . .”
Thịnh Hành nhìn cô: “Đi thôi.”
“Đi đâu ạ?”
Bên trong giọng nói của cô tràn đầy kinh ngạc vui mừng: “Sao anh nhận ra em vậy?”
“Đưa em về.”
Lục An An dở khóc dở cười: “Không cần ạ không cần ạ.”
Cô khoát tay : “Em ở ngay tầng dưới thôi, không cần đưa em đi đâu ạ.”
Mặt Thịnh Hành không cảm xúc nhìn cô ta: “Đi thôi.”
Lục An An: “. . .”
“Anh Tiền ạ.”
Lục An An hoang mang được Thịnh Hành đưa về, sau khi trở lại phòng cô vẫn rất hoảng hốt.
Đây thật sự là một ngày đáng để kỷ niệm! ! !
Thịnh Hành đi rồi Lục An An mới dám mở quà tặng Thịnh Hành đưa cho mình ra.
Sau khi nhin thấy món quà kia, hai mắt của Lục An An trợn lớn.
Lục An An: [ Thầy Thịnh, thứ này, thực sự là tiện tay mua sao? ]
Thịnh Hành: [ Ừm. ]
Thịnh Hành gật đầu: “Chờ tôi một lúc nhé?”
Lục An An nhìn vật trong tay, vùi đầu ma sát ở trong chăn một lúc lâu, viền mắt đều ẩm ướt.
Lục An An: [ Cảm ơn thầy Thịnh. ]
Thịnh Hành: [ Đi ngủ sớm một chút. ]
Lục An An: [ Vâng ạ. ]
Lục An An nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền và điện thoại di động, không có chút buồn ngủ nào.
“Lục An An!”
Thịnh Hành đưa cho cô một khối ngọc, óng ánh long lanh, nhìn vào liền biết có giá trị không nhỏ. Hơn nữa còn là hình bình an, ngụ ý bên trong là cái gì không cần nói cũng biết.
Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, dụi dụi mắt, đeo dây chuyền lên trên cổ.
Sau khi đeo dây chuyền lên, giấc ngủ của Lục An An hình như cũng an ổn hơn rất nhiều so với lúc trước.
______________________
So với lần trước khi cô nhìn thấy anh cùng quay phim với Lục Diên, hình như kỹ thuật diễn của Thịnh Hành lại tiến bộ rồi.
Thịnh Hành liếc nhìn biểu cảm sợ hãi của cô, môi khẽ cong: “Vừa tới thôi, nói chuyện với người trong nhà sao?”
Hết chương 112