Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 109✨
Edit: Nukaly
____________
Sau khi nói ra, cả người Lục An An cũng thoải mái hơn nhiều.
Bùi Mạn Đông cười cười: “Không có chuyện gì.”
Cô biết chuyện mình làm có chút quá đáng, nhưng chính là… Cô không muốn nhìn thấy cảnh Lục Diên làm hộ người khác chuyện gì, chỉ trừ Lâm Nhược Tinh.
“Nghỉ sớm một chút.”
Có thể là vì cô có quan niệm vào trước là chủ, cũng có thể vì một nguyên nhân nào đó khác, cô cảm thấy Lục Diên không được có scandal với các nghệ sĩ nữ khác.
Cô sợ Lâm Nhược Tinh tức giận, cũng sợ chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người bọn họ.
Mặc dù hai người đều chưa công khai nói với cô rốt cuộc bọn họ là quan hệ gì, nhưng Lục An An có mắt nhìn, có thể cảm giác được tình cảm giữa hai người này.
Bùi Mạn Đông cười cười: “Không có chuyện gì.”
Lục An An “Vâng” một tiếng, vẫn là có chút ngượng ngùng: “Thực xin lỗi.”
Bùi Mạn Đông nhàn nhạt cười, nhìn cô: “An An, em và và Lục Diên thuộc cùng một công ty có đúng không?”
“Đúng ạ.”
“Em thấy Lục Diên là người như thế nào?”
Lục An An sửng sốt, suy nghĩ một chút, nói: “Rất tốt ạ.”
Liễu Mộng Đình tò mò: “Tốt như thế nào?”
Lục An An suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói: “Chính là rất tốt, so với những gì mà các fans biết càng tốt hơn nhiều, là một người rất dịu dàng, cũng rất biết suy nghĩ cho người khác.”
Vẻ mặt Thịnh Hành tự nhiên: “Ừm.”
Cô nhìn về máy quay phim cách đó không xa nói: “Là thần tượng mà em sẽ thích cả đời.”
Liễu Mộng Đình “Oa “Một tiếng: “Đánh giá thật cao quá đi.”
“Ừm.”
. . .
Bùi Mạn Đông nhìn cô thêm vài lần.
Các khán giả đang xem truyền hình trực tiếp mặc dù cảm thấy lời nói này của Lục An An có chút là lạ, nhưng cũng cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ cảm thấy đây chính là lòng sùng bái với thần tượng của fans hâm mộ, dù sao biểu hiện của Lục An An đối với Lục Diên tuy không phải rất thân mật, nhưng nếu nói không thân mật thực ra lại rất rõ ràng.
Có trong một chốc lát, mọi người đều không biết nên đánh giá như thế nào.
Sau khi đi loanh quanh hai vòng, Bùi Mạn Đông cảm thấy đồ ăn đã bị mình tiêu hóa hết liền kéo hai người khác về.
Anh hạ mí mắt, nhàn nhạt nói: “Cảnh quay vừa rồi có được không?”
Ngô Trạch Vũ đối với tình hữu nghị của các cô gái tỏ vẻ khâm phục, sao có thể đột nhiên quan hệ tốt như vậy? ?
Nhưng thực ra không phải là mối quan hệ của bọn họ tốt lên, chỉ là Lục An An không tiếp tục làm ra mấy chuyện kỳ kỳ quái quái nữa mà thôi.
Bùi Mạn Đông cũng không tiếp tục cố ý cái gì cũng tìm Lục Diên xin giúp đỡ, thực ra vẫn có một chút. Cô ta thích Lục Diên, dĩ nhiên muốn chuyện gì cũng kéo theo Lục Diên làm cùng rồi.
Đến buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Lục An An không cẩn thận lướt tới một bài post mới trên vòng bạn bè của Du Nguyên.
Lục An An có WeChat của Thịnh Hành và Du Nguyên.
Du Nguyên: Không hiểu sao tâm trạng nghệ sĩ nhà tui đột nhiên không tốt! Phải làm sao bây giờ? ! Online chờ, gấp gấp.
Lục An An bấm vào nhìn, ở dưới còn có bình luận của anh Tiền và Đường Nghi.
Anh Tiền: Hai vị đại gia thật quá khó quản lý!
Đường Nghi: Có thể là tới đợt một tháng một lần đi?
Lục An An nhìn thấy thế thì bật cười.
Suy nghĩ một chút, cô ấn mở WeChat của Du Nguyên, nhịn không được hỏi.
Vẻ mặt Thịnh Hành tự nhiên: “Ừm.”
Lục An An: [ Anh Du, bây giờ anh có bận gì không? ]
Du Nguyên vừa nghe xong Dương Dương cáo trạng, còn bị Thịnh Hành ghét bỏ một chút, còn đang rất rảnh rồi.
Lúc nhìn thấy tin nhắn của Lục An An, mắt Du Nguyên sáng rực lên.
Du Nguyên: [ Thoải mái, tiết mục của em đã quay xong rồi sao? ]
Lục An An: [ Còn chưa xong nhưng cũng sắp rồi, còn khoảng mấy ngày nữa thôi, tâm trạng của thầy Thịnh không tốt sao? ]
Lục An An nhìn lời nói không chút lưu tình này của Lục Diên, mọi suy nghĩ đều nát rồi.
Mỗi khi Thịnh Hành có chuyện gì Lục An An đều rất trực tiếp, luôn trực tiếp hỏi.
Coi như là có, cũng nước xa không cứu được lửa gần.
Du Nguyên: [ Chắc là có chút đi, cậu ấy đã nổi giận từ buổi chiều rồi, anh nghe Dương Dương kể cũng không hiểu ra sao. ]
Lục An An: [ A? Có phải là vì đóng phim không? ]
Đến buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Lục An An không cẩn thận lướt tới một bài post mới trên vòng bạn bè của Du Nguyên.
Du Nguyên: [ Cậu ấy không phải là người sẽ vì đóng phim mà tức giận. ]
Lục An An: [ Không có nguyên nhân sao? ]
Đạo diễn nhìn vào mắt anh: “Nghe nói tâm trạng của cậu không tốt?”
Du Nguyên: [ Nếu như biết nguyên nhân thì anh đã không phiền muộn như vậy rồi, có khi nào Thịnh Hành đang bước vào thời kỳ mãn kinh không nhỉ, tính tình càng ngày càng cổ quái. ]
Lục An An đọc tin nhắn của Du Nguyên, không còn gì để nói.
Thịnh Hành sao có thể có cái gì kỳ thời mãn kinh.
Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lát, Du Nguyên không nói nhiều với Lục An An được, Thịnh Hành ở một bên lại bắt đầu quay phim.
Lục An An nhìn điện thoại di động một hồi lâu, cũng không nghĩ ra biện pháp có thể làm cho Thịnh Hành vui vẻ.
Coi như là có, cũng nước xa không cứu được lửa gần.
Suy nghĩ một chút, cô ấn mở WeChat của Lục Diên.
Lục An An: [ Lão đại, anh đã ngủ chưa? ]
Cô sợ Lâm Nhược Tinh tức giận, cũng sợ chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người bọn họ.
Lục Diên: [ ? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao? ]
Lục An An: [ Không có, em chỉ muốn hỏi một chút. . . Bình thường anh sẽ vì chuyện gì mà không vui? ]
Lục Diên: [ Em không nghe lời. ]
Lục An An: [ .. . . Vậy lỡ như là một người không có em gái thì sao? ]
Lục An An: [ Lão đại, anh đã ngủ chưa? ]
Lục Diên không hổ là Lục Diên, trực tiếp hỏi: [ Em hỏi Thịnh Hành chứ gì? ]
Lục An An: [ Vâng. ]
Lục Diên: [ Anh ta không vui anh vui, đi ngủ sớm một chút đi, đừng hỏi mấy cái này nữa, anh không biết. ]
Lục An An nhìn lời nói không chút lưu tình này của Lục Diên, mọi suy nghĩ đều nát rồi.
Cô bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, yên lặng bĩu môi.
Suy nghĩ một chút, Lục An An nhìn sang phía bên cạnh: “Chị Mộng Đình, chị đã ngủ chưa?”
Bởi vì Ngô Duyệt đã rời đi cho nên hiện tại Lục An An là và Liễu Mộng Đình ngủ cùng một chỗ, còn một phòng đơn khác dành cho khách quý ngủ.
Liễu Mộng Đình lắc đầu: “Chưa, sao vậy?”
Lục An An: “Em bật đèn có được không?”
Dương Dương nhìn thấy anh như vậy, nuốt nước miếng nói: “. . . Là Lục An An.”
Liễu Mộng Đình: “Mở đi, em muốn làm gì? Có cần chị giúp không?”
“Không cần đâu ạ, em muốn vẽ mấy thứ thôi.”
Anh hạ mí mắt, nhàn nhạt nói: “Cảnh quay vừa rồi có được không?”
“Được.”
Liễu Mộng Đình lại quay về chơi game, hoàn toàn không có ý làm phiền Lục An An.
Lục An An mở máy vi tính ra một lúc lâu, sau khi trầm tư mấy giây mới bắt đầu ra tay.
. . .
Bùi Mạn Đông nhàn nhạt cười, nhìn cô: “An An, em và và Lục Diên thuộc cùng một công ty có đúng không?”
Hôm nay lúc suất diễn của Thịnh Hành kết thúc đã rạng sáng một giờ.
Thịnh Hành: [ Không sợ tôi sao? ]
Sắc mặt anh vẫn luôn không tốt lắm, lúc đóng phim thì vẫn như thường, nhưng cảnh quay vừa kết thúc mọi người đều có thể nhìn ra tâm tình của anh ta không tốt, các nhân viên công tác cũng không dám tiến lên nói chuyện với anh.
Đạo diễn nhìn vào mắt anh: “Nghe nói tâm trạng của cậu không tốt?”
Thịnh Hành: “Ai nói?”
Anh hạ mí mắt, nhàn nhạt nói: “Cảnh quay vừa rồi có được không?”
Đạo diễn nở nụ cười: “Cậu còn không tự tin với với chính mình sao?”
Thịnh Hành: “Có, nhưng vẫn không an tâm.”
Anh đi tới bên cạnh đạo diễn xem lại một lần, sau khi thoả mãn mới đứng dậy rời đi.
Lục Diên: [ ? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao? ]
“Tôi về trước.”
Sao đến cả fans nhỏ cũng không có tác dụng thế này.
“Nghỉ sớm một chút.”
“Ừm.”
Sau khi Thịnh Hành tẩy trang thay quần áo xong đi ra ngoài, Dương Dương mới đem điện thoại di động đưa cho anh: “Anh Hành, có người gửi tin nhắn cho anh ạ.”
Vẻ mặt Thịnh Hành tự nhiên: “Ừm.”
Dương Dương nhìn thấy anh như vậy, nuốt nước miếng nói: “. . . Là Lục An An.”
Thịnh Hành gật gật đầu, sắc mặt không thay đổi: “Biết rồi.”
Dương Dương: “. . .”
Lúc nhìn thấy tin nhắn của Lục An An, mắt Du Nguyên sáng rực lên.
Sao đến cả fans nhỏ cũng không có tác dụng thế này.
Cậu ấy gãi gãi đầu, cẩn thận từng li từng tí nhìn biểu cảm của Thịnh Hành, có chút ủ rũ.
Suy nghĩ một chút, cô ấn mở WeChat của Lục Diên.
*
Lục An An: “Em bật đèn có được không?”
Sau khi Thịnh Hành lên xe mới đọc tin nhắn, vừa click mở liền nhìn thấy mấy bức ảnh.
Anh click mở từng tấm từng tấm một, sau khi xem xong đáy mắt hiện lên một chút ý cười.
Thịnh Hành: [ Không sợ tôi sao? ]
Lục An An: [ Có sợ chứ. Thầy Thịnh đã vui vẻ hơn chưa? ]
Thịnh Hành nhìn mẩu truyện tranh nhỏ mình nhận được, khóe môi vô ý thức hơi nhếch lên. Chính bản thân anh cũng không nhận ra, tâm trạng nặng nề cả một buổi trưa cứ như thế nhờ có mấy bức tranh đơn giản của Lục An An xua tan, khiến cho anh cười lên vui vẻ.
____________
Hết chương 109