Menu Đóng
Posted in Toán học

LUẬN TẦM QUAN TRỌNG CỦA VIỆC HỌC GIỎI TOÁN HỌC

Tác giả: Mèo Himalaya

Editor:  nukaly


Phiên ngoại 1: Sau khi người về

 

Sắp tới kì thi đại học, Loan Tịch thân là trưởng quản bộ môn toán học so với thường ngày bận rộn hơn hẳn, sau khi tan việc thì trời cũng đã tối muộn.

Mấy nhóc con sắp sửa thi đại học vẫn không ngừng vây quanh anh đặt ra đủ loại câu hỏi, Loan Tịch kiên nhẫn trả lời trong chốc lát, đám học sinh vô cùng kính trọng anh, ngưỡng mộ xúc động nói: “Thầy Loan, thầy lợi hại quá.”

Loan Tịch nhẹ nhàng cười, nói: “Tối rồi, đừng học khuya quá, nhớ duy trì giữ tâm thái tốt.”

Loan Tịch vẫn không khác gì ngày trước, ít nói làm nhiều, dạy dỗ tỉ mỉ. Làm thầy giáo dạy toán, mỗi tiết học của anh đều vô cùng logic rõ ràng, mỗi một đề đề tư duy đều có thể đạt được một trăm điểm, bởi vậy anh được lãnh đạo sắp xếp dạy dỗ các em học sinh trong lớp thực nghiệm.

( Nguyên văn là “lớp thực nghiệm”, theo như Baidu giải thích là một lớp lập ra nhằm mục đích đào tạo nhân tài. Ví dụ như thời gian học cấp hai là ba năm thì sẽ dùng hai năm để học hết tất cả kiến thức của cấp hai, một năm còn lại thì sẽ dùng để ôn thi vào cấp ba. Mình thấy để nguyên văn thì nó giống lớp thí nghiệm quá nên mình chuyển lại thành lớp nâng cao cho nó dễ hiểu. )

Trong tiết học của anh, chỉ cần bỏ lỡ không nghe năm phút đồng hồ cũng có thể rớt mất ba điểm thi, bài tập về nhà cũng cực kỳ khó, nhưng đối với các học sinh có mong muốn thi đỗ một ngôi trường có tiếng thì tính thực dụng lại vô cùng cao.

Cho dù mỗi ngày đều có bài tập toán học khó đến phát khóc thì đám nhóc con này vẫn rất thích anh.

Đôi mắt của bọn nhỏ đứa nào đứa nấy đều sáng như tuyết, y như cách Văn Phỉ nhìn anh năm đó, có thể xuyên thấu qua biểu tình lạnh nhạt của Loan Tịch mà nhìn thấy trái tim dịu dàng của anh, Loan Tịch là vị thầy giáo dạy toán nhẫn nại nhất, có chỉ cần bạn nghiêm túc làm theo hướng dẫn của anh thì muốn đạt được điểm kiểm tra cao sẽ rất dễ dàng.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều alpha xuyên thấu qua cặp kính viền vàng đặt trên mũi anh mà nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ bên dưới, cho nên cho dù anh suốt ngày chỉ mặc Âu phục giày da, biểu tình lạnh nhạt, nhưng diễn đàn trường học vẫn thường xuyên xuất hiện anh của anh do học sinh trộm chụp lại. Thậm chí ảnh của Loan Tịch còn bị bọn nhóc đó tạo hẳn một topic riêng.

Sau đó, topic này bị Văn Phỉ kéo rớt, Văn Phỉ thế mà lại đi ghen tuông với mấy đứa trẻ con, theo như lời hắn nói thì, có cái gì hay mà nhìn chứ, Loan Tịch đã có chồng rồi, không cho anh nhìn anh hết!

“Thầy Loan ơi, chú sẽ tới đón thầy ạ?”

Một học sinh alpha đánh bạo bắt chuyện: “…À, em không có ý gì đâu ạ, em chỉ hơi tò mò thôi. . .”

“Tò mò sao?”

“Vâng ạ, bọn em đều rất tò mò người thầy lấy sẽ như thế nào, chắc là chú ấy cũng là người trong ngành giáo chứ ạ?”

Loan Tịch cười cười, nói: “Không phải.”

Loan Tịch không nói nhiều, cũng không hề biết trong âm thầm đám nhỏ kia đã truyền cho nhau một tin tức ngầm, nói chồng của Loan Tịch đã qua đời lâu rồi, bây giờ anh đang một mình nuôi hai đứa nhỏ.

Sau khi lên xe, anh thắt chặt dây an toàn, gọi điện thoại cho Viên Viên trước.

Viên Viên nói bé con đã về đến nhà, bây giờ đang đói bụng gặm đồ ăn vặt, em trai đang chơi xếp hình, còn dì đang nấu cơm.

Loan Tịch ừ một tiếng, cúp điện thoại, Văn Phỉ vừa vặn gọi tới, vừa bắt máy anh đã nghe thấy một giọng nói sến đến buồn nôn: “Vợ ơi ~~~ Sao bây giờ anh mới nhận điện thoại của em.~~~” Khiến cho Loan Tịch trầm mặc mất ba giây, ba giây sau anh mới nói: “Anh vừa mới tan ca.”

“Anh tan muộn thế!”

“Còn không phải vì sắp sửa thi tốt nghiệp trung học sao, còn em thì sao, em đã tan làm chưa?”

“Tối nay em không về nhà ăn cơm được rồi, em phải đi bàn công chuyện, chắc tầm mười giờ mới về tới nhà. Anh cứ ăn với các con trước đi nhé, nhớ phải ăn nhiều một chút đó.” Văn Phỉ tiếc nuối vạn phần nói: “Vợ ơi, làm nhân viên quèn khổ quá điiii, cuộc sống thật là khó khăn quá đi mớttt, em muốn được về nhà ăn cơm!”

Loan Tịch: “. . . Em mà gọi là nhân viên quèn thì anh đây là cái gì.”

“Em muốn ăn cơm anh nấu quá điiiiii!” Văn Phỉ nói: “Haizz, vợ ơi, hôn hôn em đi.”

“Dạo này đồ ăn vẫn luôn do dì làm, em… Em muốn ăn gì?”

“Em muốn ăn vợ nha, vợ ơi, anh mau hôn em đi, nếu không em sẽ thơm anh nhá, muoa~ Tịch Tịch ~~~ “

Loan Tịch cúp điện thoại, khóe miệng lại hơi hơi giương lên, đối với Văn Phỉ, anh vừa không chịu được lại vừa rất hưởng thụ.

Sau khi ăn cơm tối xong, anh chơi đùa với hai nhóc con một lát, còn phụ đạo Viên Viên làm bài tập, xong xuôi mới buồn bực ngán ngẩm đi về phòng ngủ xem giáo trình, kiểm tra xong xuôi thì đi xem phim một chút.

Vẫn là có Văn Phỉ ở nhà thì thú vị hơn một chút, Văn Phỉ rất biết dỗ cho người ta vui vẻ.

Có xem phim điện ảnh cũng có thể xem ra hiệu quả phim con heo.

Ăn một bữa cơm cũng có thể ăn ra một trận cười vui vẻ.

Ngủ một giấc… Cũng có thể, mặt Loan Tịch đỏ lên, không tiếp tục nhớ cái tên đáng ghét (yêu) đó nữa.

Hơn mười giờ tối, Loan Tịch tắm xong, Viên Viên mặc bộ đồ ngủ siêu đáng yêu nhào tới, cười híp mắt nói: “Ba ba ngủ ngon.”

“Trước khi ngủ không được phép chơi game, không được phép ăn kẹo, nghe chưa.”

Loan Tịch ôm Viên Viên đáng yêu vào lòng, thơm lên má bé rồi nói.

Viên Viên vâng dạ, anh lại đi đắp chăn cẩn thận cho Trùy Trùy, đến lúc về phòng lại ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, mấy năm qua Văn Phỉ rất ít khi về trễ, anh đã quen chuyện đợi cái lò sưởi hình người lớn kia rồi, bây giờ không có người ở bên anh ngủ không ngon.

.

____________

Hết PN 1

Chương trước ❤ Chương sau

1 Comments

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *