Menu Đóng
Posted in Tận thế đệ nhất công hội
nwdn_file_temp_1606768072543Tận thế đệ nhất công hội

Tác giả: Khinh Vân Đạm

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Tương lai , HE , Khoa học viễn tưởng , Mạt thế , Dị năng , Trọng sinh , Cường cường , Sảng văn , Nhẹ nhàng , Nữ cường , Chủ phó , 1v1 , Nữ chủ

Tình trạng gốc: Hoàn | Tình trạng edit: Hoàn 


✨ Chương 57: Công hội cấp B ✨

____________

“Gần đây thường xuyên xảy ra trộm cắp. Tôi muốn nhờ cô bói toán ước đoán vận may tương lai của Công hội Vĩnh Hằng.” Vân Lan hờ hững không chút để ý đề cập.

Thợ săn hệ bói toán cấp A Hiểu Sương nâng Cầu Thủy Tinh không nhúc nhích: “Trong bóng tối mênh mang, công hội Vĩnh Hằng là ánh rạng đông duy nhất, đây chính là nguyên nhân tôi gia nhập công hội.”

Trong lòng Vân Lan khẽ nhúc nhích: “Cô đã sớm tính qua?”

“Đúng vậy.” Hiểu Sương nhìn quả cầu thủy tinh ánh mắt thâm trầm: “Mặt đất bị bóng tối cực hạn bao trùm, cảm xúc tuyệt vọng không ngừng lan tràn, tất cả. . . Phảng phất như tận thế thế giới đã giáng lâm.”

Tay phải của Vân Lan siết chặt: “Cô tiên đoán được bao lâu nữa sẽ xảy ra chuyện không?”

Hiểu Sương trả lời: “Nhanh thì một năm, chậm thì ba năm.”

Trước mắt đang là năm thứ 3 của thế kỷ tận thế, năm gặp chuyện không may năm thứ 5 của thế kỷ tận thế, vừa lúc cũng đúng trong phạm vi mình biết. Không nghĩ tới người này cũng có chút bản lãnh, tính toán rất chuẩn.

“Nếu như ngài không cảm thấy tôi đang khơi gợi lên sự hoảng sợ của mọi người, xin hãy cho phép tôi được nói cho mọi người trong công hội biết kết quả kiểm tra.” Thái độ Hiểu Sương thành khẩn: “Tôi cho rằng, cần phải thông báo cho mọi người để họ cảnh giác hơn.”

“Có thể.” Vân Lan đồng ý.

Ellen hơi suy nghĩ: “Năng lực bói toán của cô không kém, cô có thể đoán được lần sau sẽ xảy ra trộm ở đâu không?”

 Hiểu Sương ngước mắt, thẳng thắn : “Mười ngày nữa tên tội phạm sẽ xuất hiện ở ngoại ô phía Tây. Còn cụ thể là chỗ nào thì tôi không nhìn được.”

Vân Lan: Quả cầu thủy tinh coi không ra, giấc mơ báo trước tương lai có thể. Mười ngày sau nhà chính nhà họ Tống sẽ bị tàn sát. Kẻ địch chính thức từ ăn cắp biến thành vào nhà cướp bóc, còn định bắt người làm con tin, vơ vét tiền chuộc.

“Có những tin tức này là đủ rồi.” Vân Lan nói: “Sau đó tôi sẽ an bài nhân thủ đuổi bắt vây quét.”

“Được.”  Sắc mặt của Hiểu Sương đỡ hơn.

Trong suy nghĩ của cô, có hội trưởng Vân Lan nhúng tay, chuyện nói không chừng sẽ xuất hiện bước ngoặt.

Nhanh chóng bắt được phạm nhân về quy án, dân chúng bình thường mới không cần ngày ngày thấp thỏm lo âu.

**

[ Không cần phải bởi vì chuyện trộm cướp mà khổ não, tương lai sẽ xảy ra chuyện càng bết bát hơn. ]

[ Cả thành phố đang gặp nguy hiểm, chỉ có công hội Vĩnh Hằng mới có thể khiến mọi người yên tâm. ]

[ Nếu bạn trân quý sinh mệnh, sau khi gia nhập công hội Vĩnh Hằng xin hãy vào ở ký túc xá của nhân viên. ]

Các thành viên của công hội: ” .. . .”

Người này đang nói nghiêm túc hay là đang nói đùa vậy?

Chuyện cô nói sao nghe vào chẳng đáng tin chút nào vậy!

Mặc dù hội trưởng Vân Lan quả thật rất lợi hại, mặc dù công hội Vĩnh Hằng quả thật phát triển cực nhanh, càng ngày càng tuyệt vời, thế nhưng mà. . . Vẫn khoa trương quá đi.

“Có tin hay không tùy mọi người.” Biểu tình Hiểu Sương hờ hững: “Tôi chỉ nhắc nhở mấy người một chuyện, không cần lấy tính mạng người nhà ra đùa giỡn.”

Nói xong, cô ấy xoay người đi về phía ký túc xá của nhân viên.

Các thành viên của công hội tôi nhìn anh một cái anh nhìn tôi một chút, nhỏ giọng bàn bạc với nhau: “Thực ra thợ săn Hiểu Sương nói cũng có lý. Ký túc xá của nhân viên nằm cạnh công hội, các thợ săn đều ở xung quanh, dù sao cũng an toàn hơn là ở khu chung cư bình thường.”

“Chúng ta đều có dị năng, không lo lắng gặp phải nguy hiểm, nhưng người nhà phải làm sao bây giờ? Ở cùng một chỗ cũng tiện cho mọi người có thể quan tâm chăm sóc nhau.”

“Tôi vô cùng nghi ngờ thợ săn Hiểu Sương đã nhận lệnh của hội trưởng nên mới có thể nói ra lời nói vừa rồi kia. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng lắm. Hệ bói toán cũng coi như một loại của hệ hỗ trợ, thợ săn Hiểu Sương làm gì có chuyện lấy tính mạng và sự an toàn của mình ra đùa giỡn. Rất có khả năng từ trong lòng cô ấy đã nhận định ký túc xá của nhân viên là nơi an toàn nhất nên mới đề nghị như vậy.”

Đinh Vũ xa xôi nói: “Nếu như đây là kiến nghị của thợ săn Hiểu Sương tôi nghĩ mọi người nên nghe theo. Dù sao cô ấy cũng là thợ săn hệ bói toán cấp A, năng lực đoán được xu cát tị hung mạnh hơn tuyệt đại đa số người ở đâ.”

“Nếu như là do hội trưởng sai khiến thì chẳng phải càng nên nghe theo sao?”

“Hội trưởng đã bây giờ hại mọi người chưa? Cô ấy chỉ thị như thế khẳng định là có nguyên nhân.”

Cho nên, mọi người kết luận là, mặc kệ ai nói, nghe theo là được.

Các thành viên của công hội: ” .. . .”

Không hổ là thợ săn cấp S, phân tích thật sự có lý.

Hàn Nhất Bình nhìn lướt qua những người khác, không tiếng động mỉm cười: “Coi như mấy câu nói vừa nãy là của Hiểu Sương, là ý kiến cá nhân của cô ấy, lại không bị hội trưởng ngăn lại cũng có nghĩa đa được ngầm đồng ý. Nói cho cùng, mấy người vẫn nên tin cô ấy đi.”

Đinh Vũ nghĩ thầm, đó là đương nhiên. Hội trưởng đã cứu cậu từ phòng nghiên cứu dưới lòng đất lên, cô ấy vừa là ân nhân của cậu, vừa là thần tượng của cậu.

Hội trưởng làm cái gì đều đúng!

Vẻ mặt Đinh Vũ sùng bái mù quáng, biểu tình vô cùng dễ hiều.

Hàn Nhất Bình chẳng những không ngăn cản mà còn nghiêm trang phụ họa nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Hội trưởng làm gì cũng có thâm ý của cô ấy. Không hiểu cũng không sao, quan trọng là phải ngoan ngoãn, nghe lời làm việc.”

Đinh Vũ nghĩ thầm, Hàn Nhất Bình vẫn còn có chỗ tốt, tối thiểu ánh mắt nhìn người không tệ.

**

Năm ngày sau, công hội Vĩnh Hằng chính thức lên thành công hội cấp B.

Cùng lúc đó, những tin tức mới nhất về vụ trộm cướp liên tục xuất hiện.

 Phòng nghiên cứu của nhà họ Chu bị mất trộm, rất nhiều vật liệu bị lấy đi.

Nhà lớn của nhà họ Trương bị trộm, két sắt trong nhà bị cạy ra.

Tiệm vàng nhà họ Vương gặp nạn, trang sức bằng vàng và ngọc đều bị bọn trộm quét sạch.

. . .

Theo thời gian dần trôi, mọi người phát hiện, những người càng có tiền càng dễ bị nhìn vào chằm chằm.

Thế nhưng viện bảo tàng mỹ thuật, cửa hàng châu báu, tiệm vàng, đồ cổ, nơi bán đấu giá… Thì không phải một nơi hai nơi mà hàng chục, hàng trăm nơi.

Số lượng thợ săn cao cấp khan hiếm, không có khả năng bảo vệ tất cả những chỗ này được. Vì thế đến cuối cùng, những người giàu có chỉ có thể tự cầu phúc.

Nhà họ Lục.

Lục Thanh Trần dặn dò người nhà, gần đây nên bớt ra ngoài. Sau đó anh và năm thợ săn cấp B khác luân phiên thủ ở đại sảnh, thời thời khắc khắc canh gác, ngăn ngừa bọn đạo chích xâm nhập vào.

 Bất thình lình, chuông điện thoại di động vang lên.

Lục Thanh Trần nhận điện thoại, sau khi nói chuyện một chút liền mỉm cười.

____________

Hết chương 57

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *