Tác giả: Khinh Vân Đạm
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Tương lai , HE , Khoa học viễn tưởng , Mạt thế , Dị năng , Trọng sinh , Cường cường , Sảng văn , Nhẹ nhàng , Nữ cường , Chủ phó , 1v1 , Nữ chủ
Tình trạng gốc: Hoàn | Tình trạng edit: Hoàn
✨ Chương 32: Bắt người✨
____________
Trong phòng họp.
Vân Lan thưởng thức một lọ thuốc màu đỏ như máu: “Đây chính là thành phẩm do công hội Thần Quyến làm ra?”
“Đúng vậy.” Mạnh Thành gật đầu: ” Tôi đã nhờ bạn tranh mua, sau đó lấy một số lượng thuốc hồi phục bằng nhau đổi trả lại cho cậu ấy.”
“Dù sao cũng đều là cấp bậc ‘Hoàn mỹ’, cậu ta cũng không ngại trao đổi.”
“Làm tốt lắm.” Vân Lan vừa nói vừa mở ống nghiệm ra, dùng ngón tay trỏ dính chút thuốc để nếm thử.
Mạnh Thành: “Thế nào?”
Động tác của Vân Lan hơi ngừng lại: “Thuốc này không có vấn đề gì, là thuốc có cấp bậc ‘Hoàn mỹ’.”
Mạnh Thành nói không nên lời thất vọng: “Hai công hội đều có thể làm ra được thuốc hồi phục phẩm chất cao, các thợ săn cao cấp khẳng định sẽ ưu tiên nghĩ tới gia nhập công hội Thần Quyến.”
“Có chút lạ.” Vân Lan nhíu mày: “Số lượng thuốc công hội Thần Quyến tiêu thụ mỗi ngày quá nhiều, đây không phải là số lượng một công hội bình thường có thể làm ra được.”
Mạnh Thành suy đoán: “Có khi nào là do vật liệu sung túc đầy đủ không?”
“Vật liệu có nhiều hơn nữa cũng không thể điều chế ra nhiều thuốc phẩm chất cao như vậy.” Vân Lan gằn từng chữ: “Trừ phi công hội Thần Quyến có ẩn giấu một thợ săn cấp S, hơn nữa cũng thức tỉnh dị năng dung hợp giống như tôi.”
Mạnh Thành câm lặng.
Với anh ta mà nói, cấp S là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
“Việc tôi đã giao anh làm rất tốt.” Vân Lan thay đổi đề tài: “Tặng anh năm mươi điểm cống hiến, đi qua bên nhà kho nhận ba bình thuốc hồi phục đi.”
Mạnh Thành vô cùng vui mừng: “Cảm ơn hội trưởng!”
Phần thuởng này thật sự đủ phong phú, hẳn anh ta và đoàn đội của mình sẽ rất nhanh vào được phó bản cấp C năm lần.
Vân Lan: “Cố gắng làm việc, công hội sẽ không bạc đãi công thần.”
“Vâng.” Mạnh Thành hứng thú bừng bừng đáp lại.
“Đi ra ngoài đi.”
Sau khi cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ có hai người.
“Quá kì quái.” Vân Lan nghĩ: “Cấp S, lại có thể sản xuất được số lượng lơn thuốc hồi phục phẩm chất ‘Hoàn mỹ’ như vậy. Nhân vật này sao (đời trước) mình chưa bao giờ nghe nói tới.”
Ellen yên tĩnh đứng ở một bên. Thấy Vân Lan lộ ra vẻ khổ não con ngươi của anh sắc lạnh, đáy mắt xuất hiện một đạo hàn quang.
**
Ngày hôm sau.
Vân Lan tiếp đón khách tới thăm, vùi đầu tạo ra thuốc hồi phục.
Ellen đóng cửa lại, cầm theo danh thiếp, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.
Dựa vào địa chỉ trên danh thiếp, anh nhanh chóng tìm thấy công hội Thần Quyến.
Lúc đang muốn đi vào lại thấy Đoạn Cửu Thắng nhanh chân đi ra ngoài, trên tay xách một chiếc vali đen.
Ellen giật mình, lặng lẽ đuổi theo.
Đoạn Cửu Thắng là thợ săn cấp A có dị năng ám sát, một đường bôn ba, nhiều lần thay đổi đường đi, thân hình giống như quỷ mỵ, gần như có thể bỏ lại tất cả những người bám đuôi.
Đáng tiếc Ellen lại nắm giữ ám sát cấp S, anh vẫn trước sau không nhanh không chậm đi theo ở đằng sau.
Nửa giờ sau.
Đoạn Cửu Thắng dừng bước lại ở vùng ngoại ô thành phố, dừng trước màn hình theo dõi một đoạn, cửa lớn dưới lòng đất tự động mở ra.
Là một nơi được làm ngầm bên dưới lòng đất.
Phó hội trưởng công hội này hành tung quá quỷ quyệt.
Cần phải theo dõi chặt chẽ.
Rốt cuộc công hội Thần Quyến đang giấu giếm bí mật gì?
Ellen thoát được máy theo dõi, canh giữ ở gần đó nhẫn nại chờ đợi.
Một tiếng đồng hồ đi qua.
Đoạn Cửu Thắng không ra ngoài, cách đó không xa lại có người tới gần.
Là một thợ săn hệ ám sát cấp B, trên vai gã còn khiêng một người, đưa mặt tới trước thiết bị giám sát.
Một giây sau, cửa lớn dưới lòng đất lần thứ hai mở ra.
Thợ săn cấp B khiêng người, tốn sức đi vào bên trong.
Trong lúc vô tình Ellen liếc mắt một cái, biểu tình nhất thời đọng lại.
Trước khi cánh cửa kia đóng lại, anh ỷ vào tốc độ của mình quá nhanh, người bình thường không thể nào nắm giữ được tung tích của anh, cấp tốc theo vào.
**
Dưới lòng đất.
Đây là một căn phòng phòng thí nghiệm, ánh đèn sáng trưng, các thiết bị được trang bị đầy đủ, trong tủ được xếp vô số vật liệu.
Vân Lan chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt hơi mờ, cả người như là không còn sức lực.
“Cô tỉnh rồi?” Bên cạnh vang lên một tiếng hỏi thăm rụt rè.
Vân Lan quay đầu: “Anh là?”
“Tôi tên Đinh Vũ, cũng bị bọn họ bắt tới.” Người nói chuyện với cô là một cậu chàng mười lăm mười sáu tuổi, làn da trắng nõn không bình thường, có vẻ đã không được nhìn thấy ánh sáng.
Vân Lan: Cái chữ “cũng” kia dùng rất huyền diệu.
“Bọn họ bắt cậu tới làm gì thế?”
Đinh Vũ mím môi: “Tôi là thợ săn hệ hỗ trợ. Bọn họ cung cấp một ngày ba bữa, ép buộc tôi làm việc, còn không cho tôi đi ra ngoài.”
Vân Lan lại hỏi: “Cụ thể là làm gì?”
Đinh Vũ cúi đầu xuống: “Dị năng của tôi là sao chép.
Trước đây bọn họ để tôi sao chép các vật liệu cao cấp, dạo gần đây bọn họ mang tới rất nhiều nước thuốc màu đỏ, mỗi ngày bắt tôi phải sao chép mấy trăm bình.”
Sao chép nước thuốc. . . Mấy trăm bình. . .
Vân Lan: Thuốc hồi phục đẳng cấp “Hoàn mỹ” của công hội Thần Quyến từ đâu tới, án này đã được giải quyết.
“Hội trưởng Vân Lan, chào mừng cô đã tới.” Đoạn Cửu Thắng bước vào phòng.
Vân Lan: “Anh là?”
Đoạn Cửu Thắng: “Đoạn Cửu Thắng phó hội trưởng công hội Thần Quyến cấp A.”
Vân Lan: “Tùy ý giam cầm thợ săn cấp S, lá gan thật lớn.”
Thái độ của Đoạn Cửu Thắng vô cùng càn rỡ: “Nếu đúng thì thế nào? Cô có thể chạy thoát được sao? Có biện pháp cầu cứu sao? Thợ săn hệ hỗ trợ chính là yếu ớt như thế!”
Vân Lan nhìn chung quanh một chút, xung quanh có hàng rào sắt hàng rào sắt, lại nhìn Đinh Vũ một chút.
“Vô dụng thôi, không trốn được.” Đinh Vũ nói không nên lời uể oải: “Tôi đã bị giam ở đây nửa năm rồi.”
thợ săn hệ ám sát cấp B đưa Vân Lan vào c ban nãy thêm mắm dặm muối làm báo cáo: “Tôi giả bộ làm khách hàng muốn nhờ hội trưởng Vân Lan giúp tạo ra 20 bình thuốc hồi phục. Cô ta thế mà lại không hề phòng bị một chút nào, ngồi lại một mình với tôi không để lại một ai canh chừng!”
“Nhân lúc cô ta không chú ý, tôi đã dùng dao đánh bất tỉnh cô ta, sau đó khiêng cô ta chạy một đường tới đây, toàn bộ quá trình đều là thần không biết quỷ không hay.”
“Bây giờ những người khác của công hội Vĩnh Hằng có khi còn chưa phát hiện hội trưởng của mình đã mất tích.”
Đoạn Cửu Thắng: “Cô ta có ngu xuẩn như vậy phiền toái của chúng ta mới có thể ít đi một chút.”
Vân Lan: Bắt cô về mà còn muốn ít phiền toái á? Nằm mơ à?
____________
Hết chương 32