Menu Đóng
Posted in Review Edit, Review Edit đam

Chấm điểm: 9/10

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc – 风流书呆

Đọc tại: wordpress ( nhà edit rất hay )

Thể loại: Chủ thụ, 1×1, oan gia gặp gỡ, giới giải trí, niên thượng, chậm nhiệt, trước một người thầm mến, sau hai người thầm mến.

Nhân vật chính: Tiếu Gia Thụ

Nhân vật phụ: Quý Miện, Lâm Nhạc Dương, Phương Khôn, Tiết Miểu

Văn án:

Văn án hoa hòe:

Có người mới gặp lần đầu đã ghét, nhưng càng ở chung lại càng thích người ta.

Có người lúc đầu rất yêu người ta, nhưng càng ngày lại càng miễn cưỡng.

Văn án bình thường: Tiếu thiếu gia bối cảnh hùng hậu, hận trời hận đất; Tiếu thiếu gia nhân duyên kém, miệng độc; Tiếu thiếu gia phong sát nghệ sĩ, thích xài hàng hiệu; cả người Tiếu thiếu gia đều là vết nhơ. Nhưng Quý đại ảnh đế ngẫu nhiên có được năng lực đặc biệt lại từng chút từng chút nhận ra – dường như Tiếu thiếu gia là người đáng yêu nhất trần đời.

Văn án đơn giản: Công thụ cùng nhau đóng phim, sau đó em thầm mến anh cho rằng anh không biết, anh biết em thầm mến nhưng anh giả vờ không biết còn chuẩn bị xa lánh em; bỗng nhiên có một ngày nhận ra, trời ơi, sao em không thầm mến anh, không được, anh thầm mến em rồi, đừng đi, chúng ta yêu nhau nhé!

Chính văn:

Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 – Chương 5 ….

_______________________________________________

REVIEW chủ nhà:

Truyện hay, các nhân vật đều có cá tính riêng, mình thích tác này, truyện đọc có đọng lại lâu, có thăng trầm và có kẻ tốt người xấu, có cả người không quá xấu. Thụ không quá cường nhưng không tiểu bạch thỏ, công ban đầu không đáng yêu lắm nhưng sau đó rất dứt khoát vs người cũ.

Mình thích cả mẹ của thụ nữa hihi.

REVIEW của tsugaki:

Đi dạo nhìn bộ này không hiểu sao bị nhiều người chê dã man quá cảm thấy hơi oan, với mình thì đây là bộ thứ 2 mình siêu thích của Phong Lưu sau Đả Kiểm, có sự thay đổi trong phong cách, nhẵn nhụi hơn so với Hữu Xu và Thần Tạo. Vậy nên rất lâu rồi, vào một ngày nghỉ phép có thời gian và xúc động, mình không nhịn được phải viết review.

[Spoiler Alert]

Đầu tiên là tiểu thụ, Tiêu Gia Thụ aka Tiểu Thụ Miêu đi. Em ấy siêu đáng yêu, có chút biệt nữu, nội tâm phong phú, tưng tửng như husky, tốt bụng, ngay thẳng. Mọi người cảm thấy em ấy chẳng thay đổi gì, cái gì cũng chờ người xung quanh giải quyết. Nhưng mình cảm thấy đấy cũng chính là cái Phong Lưu muốn viết. Tiểu Thụ Miêu là tiểu vương tử, ngậm thìa vàng sinh ra, nên được ngàn vạn sủng ái, không cần thay đổi, không nên khổ sở. Đó là mệnh, có người sinh ra đã khiến người ta muốn yêu thương như thế. Em ấy là phú nhị đại, trong cái giới nói chuyện bằng bối cảnh, dùng bối cảnh đánh mặt có gì không bình thường đâu. Dù viết em ấy siêu đẳng thế nào, nhưng nhìn lại vẫn mới chỉ là 1 thiếu niên chớm bước thanh niên, vừa vào xã hội mà thôi, vẫn còn ngây ngô, nhiệt huyết và chính trực, không có kinh nghiệm sống, còn trạch nam.

Hơn nữa em ấy đã trải qua những đau khổ không tưởng. Năm 10 tuổi bị bắt cóc, nhốt trong phòng tối, đánh đập, thậm chí rút hết móng chân gửi về tống tiền, di chứng là hàng loạt những nỗi ám ảnh sợ giam cầm, sợ bóng tối. Tiểu công nói, 20 năm trước em đã chịu đau khổ, vậy tương lai về sau anh sẽ dắt em đi trên con đường ngập ánh mặt trời, chỉ cần vô ưu vô lự mà sống, tất cả có anh che chở. Em ấy chỉ cần giữ vững sự trong sáng, tín niệm của mình, không bị thế giới này nhiễm bẩn, bị những thứ xấu xa cám dỗ. Thế nhưng những điều này để làm được nào đâu có dễ. Em ấy cũng không chỉ là phú nhị đại chỉ biết ích kỷ, với người mình yêu quý em ấy có thể dùng 120% sức quan sát, hi sinh bản thân, vượt qua chính mình vì họ. Ở trong môi trường lãnh bạo lực như thế, 10 tuổi đã nhận đầy tổn thương, ám ảnh như thế, nhưng vì mẹ em ấy vẫn có thể vượt qua, phải vượt qua. Nhân thiết của thụ được xây dựng rất tốt, ngoan ngoãn lắm, khiến người ta muốn nâng niu muốn bảo vệ. “Kẻ nào làm em ấy phải chịu đau khổ, quả thật là đồ khốn nạn”.

Lần đầu tiên đánh mặt lũ xấu tính, lộ ra bối cảnh cứng như kim cương của em thụ, quả thật sảng phê người. Nhưng cũng không phải chỉ có cảm giác ôi thật quá cool, mà mình còn cảm nhận được sự yêu thương của những người xung quanh cho em ấy. Mà những yêu thương này nếu không phải nhờ tính cách đáng yêu, sự thuần tuý không tạp chất của em ấy, chưa chắc đã có thể đạt được. Tất cả không phải tự nhiên mà có. Cái đẹp nhất, đáng quý nhất ở Tiểu Thụ Miêu mà mình cảm nhận được là sự lạc quan, sự tích cực trong cách sống, dù gặp chuyện buồn em ấy vẫn có thể xoay nó theo chiều hướng tốt hơn.

Trước khi gặp công, em ấy cảm thấy tương lai mịt mờ, mà sau khi gặp công mỗi bước chân trong tương lai đều kiên định. Đây là ngọt văn mà, tình cảm đôi khi đâu cần quá phức tạp, quá áp đặt logic, hiện thực. Em ấy ngây ngô, nên tình cảm cũng cháy bỏng mà ngây thơ không đổi. Em ấy giỏi chuyên môn thế rồi, mọi người còn muốn ẻm siêu phàm, sành sỏi cỡ nào nữa 😂 Phong Lưu cũng không hề để cho em ấy quá mức ngây thơ thành đồ ngu, thánh mẫu, mà chỉ là trực lai trực vãng, chưa hề có ý thức bảo vệ bản thân, chưa quá hiểu xã hội. Những điều này về sau em ấy cũng dần học được rồi. Rồi dần dần về sau, em ấy càng học thêm được cách quan tâm, chăm sóc người mình yêu trong cuộc sống hàng ngày. Mình rất thích những thay đổi nho nhỏ như thế, không cần đao to búa lớn, vẫn rất manh, rất sảng và cảm động.

Tiếp đến tiểu công, Quý Miện, Quý ca. Có đôi khi mình thấy công có hi vọng vào tương lai, có hướng tới, mong muốn có một gia đình êm ấm, giản dị, nhưng có lúc mình cũng cảm thấy nó giống như chỉ là lớp vỏ bên ngoài. Cảm giác như là anh cho rằng, mình nên như thế. Anh không quá biết mình thật sự muốn gì, nên anh tự quy hoạch những thứ một cuộc đời tiếp theo hẳn nên có. Lâm Nhạc Dương tại thời điểm anh cảm thấy hẳn cần một người ổn định, xuất hiện trước mắt anh với những trải nghiệm có chút tương tự quá khứ của anh. Anh trút tình cảm vào đó, trả giá vào đó, dần nó như một thói quen, anh kiểm soát, bá đạo, cho như thế là hạnh phúc, cũng cảm thấy vui vẻ, mềm mại. Anh thuyết phục mình, đó là cả đời. Cái suy nghĩ có người làm bạn cả đời khiến anh hạnh phúc, mà không phải Lâm Nhạc Dương. Anh nghĩ mình nhìn thấu, nhưng không hề, anh không rõ chính bản thân mình. Anh đã rất cường đại, nên có nhiều chuyện anh không cần nhìn quá sâu xa. Anh muốn người khác ỷ lại, nên anh không quá để ý Lâm Nhạc Dương cần phải có hành động thiết thực quan tâm đến anh, mà chỉ cần mềm mỏng nói yêu, nghe lời anh thôi, lúc ấy anh cảm thấy vậy đủ rồi. Quá cường đại, nhiều chuyện bỗng trở thành đương nhiên, không cần người khác quan tâm, chính anh cũng vậy, chưa từng được quan tâm nên cũng đã quên mất cảm giác ấy như thế nào. Mọi người cho rằng anh hoàn mỹ nên anh không được phạm sai lầm, không thể nhìn nhầm người. Nhưng anh đâu phải là thần, mà thần cũng có phút sai. Đã là người mình có ý định đi cả đời, thì phải có sự tin tưởng không phải sao. Anh tin nên có những trực giác nhạt đi, không còn sắc bén nữa, không nhận thấy được mối quan hệ này lệch lạc như thế nào. Vả lại, diễn xuất của Lâm Nhạc Dương không hề kém. 

Anh không còn cảm nhận được làm diễn viên là ước mơ, diễn xuất là nhiệt huyết, không còn ai, thứ gì có thể hút anh vào đó. Anh cũng chưa bỏ đi được nỗi ám ảnh gia đình trong quá khứ. Anh đã vượt qua nó, phải vượt qua, nhưng giống như Tiểu Thụ Miêu, anh chưa “vượt qua”, chỉ là dằn nó xuống nơi sâu nhất đáy lòng. Trong anh, trái tim vẫn chết lặng, thế giới vẫn là màu xám mịt mờ. Có rất nhiều trói buộc cuốn lấy thân anh, giữ chặt anh trong vũng bùn quá khứ, mà anh chỉ đang vô định lê bước về phía trước. Cho tới khi Tiểu Thụ Miêu xuất hiện, như một mặt trời nhỏ chiếu sáng cả thế giới. Có Lâm Nhạc Dương tồn tại, vậy có sự so sánh, làm nền, nổi bật tình cảm, trả giá của thụ dành cho công. Nhưng nếu không có, thì anh cũng vẫn sẽ yêu Tiểu Thụ Miêu nhiệt liệt, sống lại cả trái tim, ước mơ. Anh có so sánh tính cách của 2 người, nhưng chưa bao giờ đặt tình cảm lên bàn cân cả. Anh từng thích sự dương quang của Lâm Nhạc Dương, nhưng anh chỉ yêu Tiểu Thụ Miêu.

Có khả năng đọc suy nghĩ, mọi chuyện đến nhanh hơn, mang đến một lối tắt hơn tới hạnh phúc. Anh cũng nói, nếu không có nó, có lẽ anh và Lâm Nhạc Dương vẫn dằn vặt nhau mà không tự biết, và sẽ bỏ qua mất Tiểu Thụ Miêu đáng yêu, trở thành hối hận cả đời. Nhưng dù không có nó, nói thật anh và Lâm Nhạc Dương vẫn sẽ chia tay, những mâu thuẫn luôn tiềm ẩn ở đó, giấu nữa chẳng thể giấu mãi, chỉ là xuất hiện chậm hơn mà thôi. Rõ ràng khi anh biết vấn đề, anh đã cố gắng xây đắp mối quan hệ, nhưng không có kết quả. Không có năng lực đọc suy nghĩ xuất hiện, kết quả không thay đổi, chỉ là anh sẽ bỏ lỡ càng nhiều năm tháng, chân ái hơn. Anh sẽ đi ngang qua mất người anh yêu, nửa kia của anh, lại cũng có lẽ duyên phận hai người sẽ tới theo một cách khác. Anh ghét năng lực này, sợ hãi nó, nó là gánh nặng trên từng dây thần kinh của anh, nhưng đồng thời mỗi khi ở bên người anh yêu, anh lại cảm tạ nó, khiến anh luôn được đắm chìm trong nắng ấm, hạnh phúc giản đơn anh mong mỏi, những cảm động nho nhỏ như cậu ấy biết món ăn anh thích, giúp anh có thể bảo vệ tiểu bảo bối của anh khỏi tất cả những thứ xấu xa. Anh cảm nhận được ôn nhu, cũng học được ôn nhu. Kiếp trước có khi ảnh cứu vớt cả dải ngân hà thiệt, nên người ngoài hành tinh mới tặng cho năng lực đó, là thiên thượng ban ơn.

…. ( Vào nhà bạn ấy để đọc thêm nha: tsugaki)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *