Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương 174 ✨

____________

Mấy người xung quanh: . . .

 

Các chuyên viên quay phim cũng không biết có phải là do mình đã cả nghĩ quá rồi hay không, chỉ là họ cứ cảm thấy có chút là lạ.

Sau khi trò chơi cắt giấy kết thúc, lúc các chuyên viên quay phim đổi người, mấy người ban nãy phụ trách quay chụp cho Hạ Uyển Nhiên mới nói chuyện với nhau: “Sao tớ cứ thấy An An và thầy Thịnh cứ thân thiết như thế nào ấy nhỉ?”

“Thân thiết lắm sao?”

Anh quay phim kia nói: “Thịnh Hành có bệnh thích sạch sẽ, không cho phép người ta tới gần mình đâu.”

“A?”

Người kia lại nói: “Cậu không biết đấy thôi, lúc tớ đi theo cô Hạ ấy, mỗi lần cô ấy đi theo muốn nói chuyện với Thịnh Hành anh ấy đều lại cách xa nửa mét, hơn nữa trước kia tớ cũng từng nghe người ta nói qua, Thịnh Hành không thích tiếp xúc quá gần với phái nữ.”

Anh ta còn nói có sách mách có chứng: “Cũng bởi vì như vậy cho nên Thịnh Hành mới bị rất nhiều người kéo qua làm cp với Lục Diên mà.”

Các chuyên viên quay phim khác: “! ! !”

Còn có chuyện như vậy ư? !

Anh chàng quay phim vừa tới lại nghĩ về khung cảnh ban nãy của Lục An An và Thịnh Hành, sao ban nãy anh nhìn mãi không ra Thịnh Hành có chỗ nào không thích nha.

Thậm chí anh ta còn cảm thấy, Thịnh Hành còn rất hưởng thụ nữa.

Một buổi sáng qua đi, mọi người cũng hoàn thành nhiệm vụ cắt giấy.

Bởi vì năng lực của Lục An An quá xuất chúng, một người cắt bằng hiệu suất của ba người nên nhóm của cô là nhóm thu được thắng lợi cuối cùng.

Có điều đây mới chỉ là nhiệm vụ đầu tiên nên mọi người cũng không quá vội vàng.

Bừa trưa hôm nay được tổ tiết mục chuẩn bị.

Mọi người tụ lại cùng một chỗ, bên trái Lục An An là Thịnh Hành, bên phải là Lục Diên, quả thực là người chiến thắng trong cuộc sống.

Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên ngồi ở đối diện bọn họ, đột nhiên hỏi một tiếng: “Thầy Thịnh, có phải là dạo này cậu đang chuẩn bị cho concert không?”

“Ừm.”

Hạ Uyển Nhiên nhìn về phía anh: “Hình như chỉ còn mấy ngày nữa thôi nhỉ?”

Thịnh Hành gật đầu: “Sắp rồi.”

Trần Nhuyễn nói: “Bao giờ thì tổ chức vậy, hôm đó bọn tôi nhất định sẽ tới ủng hộ cho thầy Thịnh.”

Nghe vậy, Thịnh Hành nhàn nhạt cười: “Cảm ơn cô Trần.”

Anh nói tiếp: “Một tuần sau.”

Hạ Uyển Nhiên nói: “Vậy cũng không sai biệt lắm với cuộc họp mặt bạn cũ của chúng ta nhỉ?”

Cô ta nói như vậy, mấy người xung quanh đều hơi sửng sốt.

“Hai người chuẩn bị đi họp mặt lớp cũ à?”

Lý Băng nói: “Đúng vậy, Uyển Nhiên và thầy Thịnh là bạn học hồi trung học phổ thông đó, hòn nữa còn là bạn học bàn trước bàn sau nữa có đúng không?”

Lúc cô ta nói mấy lời này, trên mặt còn vô cùng đắc ý.

Lục An An nghe vậy thì chỉ yên lặng nhai cơm, còn cắn một miếng ớt xanh.

Cô ghét nhất ăn ớt xanh.

Thịnh Hành liếc mắt, nhàn nhạt nói: “Tôi không nhớ lắm.”

Lý Băng sửng sốt, “Hả?”

Cô ta không chú ý tới sắc mặt của Hạ Uyển Nhiên lúc này đã có chút không dễ nhìn.

Thịnh Hành nhấp một ngụm nước, lơ đãng nhìn qua đống đồ ăn trên bàn, đẩy đĩa thịt xào ớt xanh tránh xa tầm với của Lục An An, sau đó mới trả lời: “Chuyện từ hồi trung học phổ thông tôi đã không còn nhớ lắm rồi.”

Lúc này Lý Băng mới hậu tri hậu giác phản ứng được có gì đó không đúng.

Hạ Uyển Nhiên lại cười nói: “Thầy Thịnh nhiều chuyện, hay quên cũng là việc bình thường.”

Lý Băng còn muốn nói cái gì Lục Diên đã mở miệng.

“Trường trung học phổ thông mà hai người học là trường nào thế?”

Hạ Uyển Nhiên nói ra một cái tên.

Nghe vậy, Lục Diên nói: “Trường tốt, lúc nào thì họp mặt bạn học?”

Hạ Uyển Nhiên nói: “Sau concert của thầy Thịnh một ngày.”

“Thầy Thịnh rảnh sao?”

Thịnh Hành: “Không chắc nữa.”

Trong nháy mắt, toàn bộ khuôn mặt của Hạ Uyển Nhiên đều trắng.

Cô ta theo bản năng       liếc nhìn Lục An An, đột nhiên nghĩ đến mấy câu mà mình từng nói với Lý Băng lúc trên máy bay.

Nếu như cô ta nhớ không lầm thì, lúc đó hai người nói chuyện còn có chút lớn, Lục An An và Lục Diên nhất định có thể nghe thấy.

Quả nhiên, một giây sau, Lục Diên liền nói: “Sao hôm trước tôi lại nghe được là thầy Thịnh nhất định sẽ tham dự nhỉ?”

Thịnh Hành hoảng hốt một lát, mỉm cười nói: “Không nghĩ tới thầy Lục cũng xem mấy loại tin đồn linh tinh trên mạng đó.”

Anh bổ sung: “Không có chuyện đó đâu, chỗ của tôi còn kha khá việc, cũng chưa chắc có thể đi được.”

Lục Diên hơi bĩu môi.

Nếu không phải là vì em gái của anh, anh mới chẳng muốn hỏi nhiều đâu.

Lục Diên liếc mắt nhìn người bên cạnh, rất tốt, tốc độ ăn cơm đã nhanh hơn rồi.

Anh bất đắc dĩ thở dài, vỗ đầu Lục An An: “Em phải ăn nhiều một chút.”

“Ừm.”

Một bữa cơm trưa, trong lúc mấy ‘khán giả bất đắc dĩ ‘ đang ngây người ăn cơm thì ai nấy đã có thể nhìn ra được ánh lửa bắn tóe tung trên bàn cơm.

Bầu không khí có chút xấu hổ lúng túng.

Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người có hai giờ để nghỉ ngơi.

Dù sao thì đây cũng là gameshow du lịch mà,

Ngoại trừ ngắm ngía các cảnh đẹp và làm nhiệm vụ ra thì mọi người cũng phải được nghỉ ngơi đầy đủ mới được.

Có điều cũng chính vì vậy nên chuyện Thịnh Hành sẽ nghỉ ngơi ở đâu liền trở thành một vấn đề lớn.

“Thịnh Hành, anh sẽ nghỉ ở đâu vậy?”

Hạ Uyển Nhiên đi tới bên cạnh anh: “Có cần tớ giúp gì hay không?”

“Không cần.”

Thịnh Hành nhìn người cách đó không xa đang định đi: “An An, tới đây.”

Lục An An nhìn hai người, cố ý hỏi: “… Có chuyện gì vậy ạ?”

Thịnh Hành cười mà như không cười nhìn cô : “Qua giúp thầy Thịnh một chuyện.”

“Chuyện gì ạ?”

Thịnh Hành nói: “Thầy Thịnh không có phòng, em kiếm cho thầy Thịnh một căn có được không?”

Anh đúng lý hợp tình nói: “Căn trạch viện lớn là em và Lục Diên rút thăm được à?”

“Bọn em thắng được ạ.”

Thịnh Hành cười: “Lợi hại như vậy sao?”

“Đó là đương nhiên.”

Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười, bước đến chỗ Lục An An.

“Nếu đã vậy thì em không ngại giới thiệu nội thất của căn trạch viện này cho thầy Thịnh chứ?”

“Được ạ.”

Hạ Uyển Nhiên nhìn bóng lưng hai người rời đi, dưới đáy mắt xuất hiện một chút âm trầm.

Chờ tới khi Hạ Uyển Nhiên biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, Lục An An mới nhìn về phía Thịnh Hành, tắt micro, cố ý hỏi: “Thầy Thịnh, anh làm như vậy có vẻ không để ý tới mặt mũi của cô Hạ lắm nha.”

Cô có chút lớn mật hỏi thẳng: “Tốt xấu gì hai người cũng là bạn học cũ từ hồi trung học phổ thông mà.”

Nghe vậy, Thịnh Hành giả vờ trầm tư nói: “Nói như vậy có nghĩ là —— “

“A?”

“Em vì chuyện này nên mới gửi cho thầy Thịnh một cây đao sao?”

Lục An An: “…”

Cô không nghĩ tới Thịnh Hành lại nhắc tới chuyện này, dù sao đề tài này hình như có chút khó nói. Cô hơi nghẹn họng, đang nghĩ xem có nên nói với anh cái icon đó là do Lục Diên gửi tới hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy hình nwh mình thật sự cũng có chút khó chịu.

“Không được sao.”

Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười, nhìn dáng vẻ ngạo kiều của cô

( Ngạo kiều : tính từ dạng thuộc tình ám chỉ chỉ ng bên ngoài lạnh lùng kiêu ngạo bên trong lại ngại ngùng xấu hổ và ôn nhu – nghĩ một đằng sẽ nói một nẻo, trong bụng rất thích nhưng ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng không thích. Thường ám chỉ người có cách hành xử để che giấu sự ngượng ngùng mà cố ý tỏ ra kiêu ngạo, trong ngoài bất nhất. Thuộc tính cách dễ thương )

Anh cưng chiều nói: “Em gửi cho tôi cái gì cũng được, em không giận là được.”

“…”

____________

Hết chương 174

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *