Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương  173 ✨

____________

Ông liếc nhìn Thịnh Hành: “Đúng vậy, hôm nay mọi người có ba nhiệm vụ, ai xếp hạng đầu tiên sẽ có thể đem thầy Thịnh về nhà.”

Trong nháy mắt nghe thấy vậy, Hạ Uyển Nhiên nở nụ cười.

“Vậy sao, vậy nhiệm vụ hôm nay là gì thê?”

“Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người chín giờ tập hợp.”

Lục An An nghe được đoạn đối thoại của đạo diễn và Lý Băng, cô nhìn Thịnh Hành: “Thầy Thịnh.”

“Làm sao vậy?”

Thịnh Hành nhìn cô: “Ăn trước đi, của tôi cũng sắp được rồi.”

“Em chờ anh rồi cùng ăn ạ.”

Thịnh Hành mỉm cười: “Được.”

Trên bàn ăn dài, Lục An An ngồi bên cạnh Lục Diên, bên còn lại là Thịnh Hành, bên cạnh Thịnh Hành là Hạ Uyển Nhiên, cuối cùng là Lý Băng.

 

Ba người Lục An An được ăn mì do Thịnh Hành làm, bên trên còn có một quả trứng ốp lếp vàng rực rỡ, thoạt nhìn mỹ vị mười phần.

So sánh với đống mì sợi hỗn độn của Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên, bọn họ bên này quả thực là mỹ vị nhân gian.

Mặc dù như vậy rất quá đáng, nhưng Lục An An vẫn cảm thấy rất thoải mái.

Có so sánh mới có đau thương.

*

Sau khi ăn sáng xong, tất cả mọi người đều biết Thịnh Hành đã đến.

Sau khi chào hỏi với Thịnh Hành xong, biết được Thịnh Hành là cô tấm của Lục An An và Lục Diên thì mấy người đều hối hận không kịp.

“Trời ạ, thầy Thịnh còn có thể làm bữa sáng nữa sao?”

“Ừ.”

Trần Nhuyễn kêu rên một tiếng: “Đáng ra tối hôm qua tui phải cố gắng hơn mới đúng, nếu thế chúng tôi cũng sẽ có cô tấm rồi.”

Hoắc Chính chua xót nói: “Em còn muốn cả thầy Thịnh nữa à? Một mình anh còn chưa đủ sao?”

Lời này khiến cho tất cả mọi người đều cười lên.

Trong nháy mắt, bầu không khí căng thẳng cũng nguôi ngoai.

Nhiệm vụ ngày hôm nay đã được tổ tiết mục thiết trí tốt từ sớm.

Bên tổ tiết mục chuẩn bị cho mọi người rất nhiều sân nhỏ, nhiệm vụ của bọn họ đều giống nhau, ai hoàn thành như vậy trước tiên thì coi như thắng.

Chỉ có điều Lục An An không nghĩ tới, tổ tiết mục lại có thể quá tươi mát thoát tục, giao cho bọn họ loại như vậy.

“Chẻ củi?”

Mọi người sững sờ: “Chẻ củi như thế nào?”

Đạo diễn: “Sẽ có người dạy các bạn, nhiệm vụ ngày hôm nay không khó, chỉ có điều trước kia có khả năng mọi người đều chưa bây giờ làm, chẻ củi là một nhiệm vụ, nhóm nào hoàn thành trước tiên thì thắng.”

“Nhiệm vụ thứ hai là cắt giấy, đây là điểm đặc sắc của nơi này, nhiệm vụ thứ ba tạm thời bảo mật, mọi người trước đi cắt giấy đi, tôi sợ nếu để mọi người đi chẻ củi trước thì có khi lát nữa sẽ không cầm nổi kéo nữa.”

Mọi người: “…”

Nghe đi nghe đi, đây còn là tiếng người sao.

Cắt giấy, chuyện này với phái nữ còn khá dễ.

Đồ đạc đã được dọn sẵn, mọi người đều tìm một vị trí thích hợp nhất ngồi xuống.

Nhóm của Lục An An bên này có ba người, trong nháy mắt lại có chút không công bằng.

“Đạo diễn, ba người bọn họ đều cắt sao?”

Lý Băng hỏi: “Chuyện này không phải là có một chút không công bằng với ba nhóm còn lại ạ?”

Trần Nhuyễn: “Có gì không công bằng chứ, đó là cô tấm và nhóm An An thắng được.”

Lý Băng nghẹn lại, đang muốn nói cái gì, đạo diễn liền nói: “Các cô đều là phái nữ khéo tay, nhất định phải nhanh một chút, cố lên nhé.”

Lục An An không để ý tới lời Lý Băng nói, cô xem như dã có thể cảm nhận được địch ý rõ ràng từ cô ta.

Bởi vì chương trình này là kiểu quay sẵn phát lại cho nên Lý Băng mới không chút có kỵ nào cứ bày hết các khuyết điểm của mình ra ngoài như vậy.

Có thể là cô ta cảm thấy sau khi tổ tiết mục biên tập lại sẽ không chiếu mấy cảnh này ra ngoài, cho nên mới tận hết sức lực biểu hiện ra khuyết điểm và bất mãn của mình.

Thực ra Lục An An đang nghĩ, Lý Băng này có EQ như thế, sao lại có thể làm MC được nhỉ.

Có điều trên mạng quả thực cũng có lời đồn, nói EQ của Lý Băng không cao cho lắm.

Lục An An không để ý tới cô ta, tổ ba người đưa mắt nhìn thoáng qua nhau rồi bắt tay vào công việc.

“Ở chỗ này chỉ có hai cây kéo.”

Lục An An cười tủm tỉm nhìn Lục Diên: “Lão đại, anh đi nghỉ ngơi đi, cứ để em làm với thầy Thịnh là được rồi.”

Lục Diên: “…”

Anh ấy không còn gì để nói: “Không cần, em đi nghỉ ngơi đi, để anh và Thịnh Hành làm.”

“Không được đâu.”

Lục An An nói: “Anh không biết chứ, em phối hợp với thầy Thịnh khá tốt đó.”

Lục Diên: “Em không làm được đâu.”

Thịnh Hành ở bên cạnh nghe cuộc thoại của hai người, không nhịn được cười: “Thầy Lục, An An rất khéo tay, để em ấy qua đây với tôi đi.”

Lục Diên: “Thầy Thịnh đi nghỉ ngơi, tôi và An An làm là được.”

Thịnh Hành: “…”

Lục Diên lạnh như băng nhìn anh: “Thầy Thịnh, cậu còn chưa được nghỉ ngơi gì đâu nhỉ, chờ nay này tập này chiếu ra có khi mọi người sẽ mắng tôi và An An ngược đãi cậu mất.”

Thịnh Hành không nói được gì.

Anh khựng lại: “Không có đâu, fans của tôi đều rất hiểu ý, bọn họ biết rõ đây chỉ là một gameshow thôi.” Lục Diên không nói lời nào, cứ như thế nhìn anh.

Thịnh Hành vừa định nói chuyện, Lục An An đột nhiên nói: “Lão đại, vậy anh và thầy Thịnh cùng làm đi nhé, em qua bên cạnh ngồi chơi.”

Hai người: “…”

Đến cuối cùng, Thịnh Hành và Lục Diên chỉ có thể cùng nhau ngốc ngốc ngồi cắt giấy, kể cả khi ở bên cạnh có một người kè kè dạy dỗ những giấy hai người cắt ra cũng rất buồn cười.

Thao tác của bọn họ vô cùng rụt rè lo lắng, chỉ sợ quá tay cắt hỏng mất.

Lục An An tìm nhân viên công tác mượn một cây kéo, một mình ngồi ở bên cạnh chơi.

Cô không tham gia thi đấu.

Cô nghịch rất nghiêm túc, cũng không hề chú ý nghe người đứng dạy mấy người khác bên cạnh, nhưng trong khi mấy người kia còn chưa cắt xong được một cái thì Lục An An bên này đã tự mình lăn lộn cắt ra một sản phẩm sắp hoàn chính.

Các chuyên viên quay phim nhìn thấy thế thì đều có chút ngoài ý muốn.

“An An, đây là gì vậy?”

Lục An An cười: “Anh đoán xem.”

Chuyên viên quay phim: “Đoán không ra mà.”

Lục An An cười nói: “Đợi lát nữa liền biết thôi.”

Chuyên viên quay phim nhìn nhìn, lại ngoài ý muốn nói: “An An, trước kia em đã từng học làm cái này sao?”

“Cũng có tìm hiểu một chút ạ.”

Lục An An bình tĩnh nói: “Nhóm của anh em như thế nào rồi ạ?”

Chuyên viên quay phim liếc nhìn: “Còn đang đau khổ học kìa.”

Lục An An bật cười: “Chờ em làm xong rồi qua xem vậy.”

Cô vừa dứt lời, các ngón tay liền thoăn thoắt cắt cắt.

Mười mấy phút sau, Lục An An đã làm xong hai món đồ chơi nhỏ, không chờ các chuyên viên quay phim nhìn rõ đó là cái gì, Lục An An đã cầm lên chạy chậm qua chỗ Lục Diên và Thịnh Hành bên kia.

“Sao em lại qua đây?”

“Các anh chậm quá đi.”

Cô đưa cho Lục Diên một hình cắt mà cô vừa cắt ra: “Lão đại, đây là tuổi của anh, anh cầm đi.”

Lục Diên kinh ngạc nhìn cô.

“Em mua à?”

“Em cắt đó.”

Lục An An nói: “Để em làm cho, anh qua kia chụp ảnh lại gửi cho bố mẹ đi.”

Lục Diên: “…”

Chờ sau khi Lục Diên đi được một đoạn mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng lại.

A, em gái ngoan của anh thế mà dám vội vã đuổi anh qua một bên để tụ tập cùng một chỗ với Thịnh Hành, anh nhỏ giọng lầu bầu.

Lục Diên nghĩ tới một màn này, trái tim nhỏ máu.

Cái con nhóc nhẫn tâm này!

Lục An An thấy Lục Diên đẫ đi được một đoạn mới ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hành.

“Thầy Thịnh, anh đã học xong chưa ạ?”

Thịnh Hành mỉm cười nhìn cô: “Còn chưa nữa, em dạy tôi nhé?”

“Được ạ.”

Lục An An không sốt ruột một chút nào, vừa định nhận tờ giấy đang cắt dở trong tay Thịnh Hành, anh lại nói: “Không cần cầm đi đâu, em cứ dạy luôn đi, em tự cắt thì tôi nhìn cũng không học được.”

“…”

Lục An An sửng sốt một chút, suy nghĩ tự hỏi vài giây, rụt rè lên tiếng: “Dạy kiểu tay cầm tay ạ?”

Vẻ mặt Thịnh Hành bình tĩnh, như thể chuyện này rất là bình thường vậy.

“Không tiện sao?”

Lục An An trợn to mắt, không đợi Thịnh Hành nói tiếp đã vội vàng nói: “Không có không có, rất tiện rất tiện, để em tới dạy anh.”

Thịnh Hành: “…”

Các chuyên viên quay phim có thể thấy được khi tay hai người đụng vào nhau, Thịnh Hành không né tránh một chút nào.

Lục An An dựa vào anh rất gần rất gần, hai người chỉ còn kém dính vào cùng nhau nữa thôi.

Mặc dù trong rất nhiều gameshow khác cũng rất hay có cảnh nữ nghệ sĩ và nam nghệ sĩ dựa gần vào nhau, mọi người khi xem cũng cảm thấy rất bình thường, thế nhưng lúc này nhìn vào Thịnh Hành và Lục An An không hiểu sao bọn họ cứ cảm thấy không bình thường cho lắm.

Mấy người xung quanh: . . .

____________

Hết chương 173 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *