Menu Đóng
Posted in Có các anh ở đây, Uncategorized

Có các anh ở đây

Tên gốc: Các Đại Lão Cũng Theo Tui Xuyên Về Rồi [ Giới Giải Trí ]

Tác giả:  Cật Thanh Mai Tương Nha

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Sủng, giới giải trí, 1×1, hiện đại, sảng văn

Tình trạng gốc: Hoàn | Tình trạng edit: HOàn edit – Đang beta @@@

 

✨ Chương 21 ✨

____________ 

Suốt cả ngày này, Lâm Tĩnh Nhiễm vẫn luôn yên lặng làm một thiếu nữ xinh đẹp nằm ở trong phòng khách sạn chờ khỏe lại.

Xét thấy cô đã từng có lần bị cảm lạnh mà vẫn có thể giúp phụ hoàng giả vờ làm thái giám để chuồn êm khỏi cung cấm cho nên Lục Dịch Tuyên cho dù người ở nơi khác nhưng vẫn như cũ rất không yên tâm, cứ thỉnh thoảng lại gọi về điều tra xem cô còn ở trong phòng hay không.

Hiện tại là thời đại khoa học kỹ thuật phát đạt, muốn theo dõi cũng thuận tiện hơn nhiều, bây giờ cô đang video call tỉ mỉ dặn dò cô về vấn đề đồ ăn thức uống các loại.

Lâm Tĩnh Nhiễm vừa ngoan ngoãn đáp lời, vừa không nhịn được trong lòng điên cuồng phun tào.

( Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, nhổ nước bọt, chửi rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm. )

Trước đây cô đã cảm thấy vị đại hoàng huynh này có ẩn giấu một trái tim của người cha già,  sau khi xuyên qua phương diện này không những không có bất kỳ thay đổi nào mà ngược lại còn càng ngày càng cứng rắn hơn.

Sắp lải nhải đến Đường Tăng cũng chào thua luôn rồi.

Đến lúc Lâm Tĩnh Nhiễm cảm thấy hơi buồn ngủ, chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng, tinh thần cô

 lập tức rung lên: “Anh cả, có người tìm em, để em ra mở cửa cái.”

Lục Dịch Tuyên chưa đã thèm gật gật đầu, cuối cùng còn bổ sung một câu “Nhất định nhớ đúng giờ ăn cơm đấy” mới lưu luyến dập video call.

Mặc dù có chút cảm thấy thực xin lỗi anh cả, nhưng Lâm Tĩnh Nhiễm không thể phủ nhận trong chớp mắt này cô cảm thấy quả thật có loại cảm giác được giải thoát.

Cô nhấc chân lên nhún nhảy một cái đi ra mở cửa, muốn nhìn xem là tiểu thiên sứ từ nơi nào đến giải phóng cô thoát khỏi khổ ải.

Vốn tưởng rằng người đến là Thôi Mai Mai, kết quả sau khi mở cửa, Lâm Tĩnh Nhiễm lại thấy một bóng người thon dài đứng ở trước mặt.

Bởi vì người kia quá cao nên lúc cô ngẩng đầu chỉ nhìn thấy được đèn led trên hành lang ở bên cạnh anh tỏa ra một vầng sáng mơ hồ.

Lâm Tĩnh Nhiễm sửng sốt một chút: “Ngài Hạ?”

Hạ Tần cụp mắt nhìn lướt qua tư thế đứng bằng một chân của cô, hỏi: “Không mời tôi vào ngồi một chút sao?”

Lâm Tĩnh Nhiễm theo bản năng nghiêng người sang bên cạnh: “Mời vào…”

Hạ Tần đi vào trong phòng nhìn một chút, tiện tay đặt giỏ hoa quả lên bàn, lại thấy Lâm Tĩnh Nhiễm vẫn còn đứng ở cửa ra vào, đuôi lông mày hơi nhíu lại: “Ngồi xuống đi.”

Lâm Tĩnh Nhiễm: “…”

Rõ ràng đây là phòng của cô mà, sao bây giờ cô lại có cảm giác như mình mới là khách vậy?

Hạ Tần nhìn dáng vẻ nhún nhảy của cô, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên một chút.

Tỉ mỉ ngẫm lại, lúc đó đã có Lục Dịch Tuyên ở đây, nếu như vết thương thật sự nghiêm trọng thì hẳn là anh ta sẽ không yên tâm rời đi như thế mới đúng.

Xem ra là không có vấn đề gì quá lớn.

Nghĩ nghĩ, giọng điệu của anh tùy ý đáp: “Nghe nói lúc đóng phim cô Lâm bị thương nên tôi qua xem một chút.”

Lâm Tĩnh Nhiễm mới vừa ngồi xuống cạnh giường liền nghe thấy một câu như vậy, rất lễ phép cười cười: “Cảm ơn anh đã quan tâm.”

“Làm nghề diễn viên này, chịu chút tổn thương nhỏ đều là không thể tránh được. Nhưng mà đã tới mức trật khớp thì vẫn cần cố gắng xử lý, lỡ như để lại bệnh ngầm thì không tốt đâu.”

Hạ Tần nói xong, móc ra một bình thuốc mỡ: “Chỗ tôi bình thường vẫn luôn dự phòng thuốc trị thương, cái này độc nhất vô nhị đó, tốt hơn mấy loại thuốc ngoài kia nhiều, cô Lâm có thể thử xem.”

“Cảm ơn.”

Một lần nữa nhìn thấy Hạ Tần, Lâm Tĩnh Nhiễm bởi đã sinh lòng nghi ngờ cho nên lúc chung đụng càng thêm khách sáo khéo léo, cô lên tiếng cảm ơn, cũng để ý thấy người đàn ông kia bỗng nhiên nhích lại gần, không khỏi giật mình kêu thành tiếng: “Ngài Hạ?”

Hạ Tần trong nháy mắt đã đi tới chỗ cô, nửa ngồi nửa quỳ hạ mình xuống nhìn gót chân cô.

Anh nhẹ nâng chân của cô lên, giọng điệu bình tĩnh: “Đừng lộn xộn.”

Lâm Tĩnh Nhiễm cảm thấy toàn bộ cơ thể đều cứng lại, cũng thật sự triệt để bất động.

Đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng xoa nắn mơn trớn trên da thịt chỗ chân cô, phảng phất như có một dòng điện lưu từ chỗ đó phát tán ra xung quanh, sau đó tê tê dại dại trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.

Sau khi Hạ Tần đơn giản rửa sạch mắt cá chân sưng đỏ của cô thì lấy ít thuốc mỡ cầm nhẹ nhàng bôi lên trên, đều đều xoa nắn.

Độ cong khuôn mặt anh gần như hoàn mỹ, biểu tình cũng vô cùng chăm chú: “Sau này cô cứ dựa theo phương pháp này mỗi ngày tự bôi lên là được, sáng trưa tối mỗi ngày ba lần, không tới ba ngày sẽ có thể tiêu sưng hoàn toàn.”

Một lúc lâu sau không nghe thấy Lâm Tĩnh Nhiễm hé răng, anh mới thắc mắc ngẩng đầu lên: “Cô Lâm?”

Khoảng cách gần như vậy, cô gần như có thể nhìn thấy đáy mắt sâu thẳm kia của anh có chút tia sáng vụt qua.

Lâm Tĩnh Nhiễm nghe thấy âm thanh mới bỗng nhiên hoàn hồn, cả khuôn mặt không thể khống chế hiện lên một vệt hồng hồng: “A, cảm ơn… Rất cảm ơn anh!”

Hạ Tần che đi ý cười nơi đáy mắt, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Chuyện đơn giản ấy mà.”

Anh đứng dậy, nhét bình thuốc vào tay Lâm Tĩnh Nhiễm, một lần nữa cường điệu nói: “Nhớ buổi sáng, buổi trưa và tối mỗi ngày ba lần, nhớ

không được quên đâu đấy.”

Trước thái độ bình thản ung dung của anh, Lâm Tĩnh Nhiễm ngược lại cũng không tiện nghi kỵ nhiều, cô nhìn chằm chằm sàn nhà gật gật đầu.

Hạ Tần đứng dậy: “Vậy em đi nghỉ sớm đi, tôi đi về trước.”

Vừa mới xoay mình, góc áo của anh lại bị một bàn tay nho nhỏ kéo lại, chân chuẩn bị bước cũng dừng lại ở nơi đó.

Anh xoay người nhìn lại, chỉ nghe thấy Lâm Tĩnh Nhiễm nhẹ nhàng nói: “Chuyện là, chuyện hot search ngày hôm qua, cái đó, vô cùng cảm ơn anh.”

Hạ Tần hơi sững sờ, khóe miệng không dễ phát hiện hơi hơi hướng lên trên: “Không cần khách khí.”

________________Ngoài lề: 

Hạ Tần: Xoát cảm giác tồn tại, bảo vệ vệ tôn nghiêm nam chính.

Các anh trai: Ha hả ~😊

____________

Hết chương 21

2 Comments

  1. Qul Taodo

    -nếu như vết thương thật sự nghiêm trọng thì hắn là=> hẳn là
    -Xem ra, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.=> Xem ra là không có vấn đề gì quá lớn
    -Nhưng mà gã tới mức trật khớp=> đã tới mức
    -Chỗ tôi bình thường vẫn luôn dự phòng thương trị thương=> thuốc trị thương

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *