Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 36: Rất đẹp ✨
Dụ Thư che mặt cười, liếc mắt nhìn cô nói: “Bọn tớ đang nói, cậu… Ngực cậu hơi nhỏ.”
Lục An An: “? ? ?”
Thường Thiến: “A, sao cậu lại nói luôn ra thế.”
Dụ Thư: “Chỉ đùa một chút thôi mà, An An sẽ không cảm thấy gì đâu, cùng lắm thì độn thêm vào là được.”
Lục An An cúi đầu liếc nhìn… Không còn gì để nói.
Cô thấy…Cũng không nhỏ đến mức đó mà.
Đang nghĩ nghĩ, Khúc Tĩnh lại nói ra lời kinh người: “Ngực nhỏ cũng không sao, sau này có bạn trai sẽ khác thôi.”
“Má nó, Khúc Tĩnh, cậu đang nói cái gì đó?”
Mọi người kinh ngạc thốt lên.
Gương mặt của Lục An An đỏ rực, cảm giác mình là một người có tuổi tâm lý hai chín ba mươi tuổi mà vẫn có chút không sánh bằng mấy cô gái trẻ hai mươi này.
Đây đều là đang nói cái gì đây.
Khuôn mặt của cô vẫn đỏ rực, không kịp phản bác thì lại nghe thấy từ ngoài cửa truyền đến một tiếng cười quen thuộc.
Mọi người quay đầu lại thì thấy năm vị huấn luyện viên đã đứng ở nơi đó từ bao giờ.
Liễu Mộng Đình đang cười tới độ không đứng thẳng nổi, ngước mắt lên nhìn mấy cô gái trong phòng, sau đó lại bật cười ra tiếng.
Cố Bạch và Ôn Luân khụ một tiếng, dời ánh mắt đi chỗ khác nói: “Đều đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Trong nháy mắt, cả đám nữ sinh đang túm năm tụm ba một chỗ đều cảm thấy xấu hổ lúng túng lại có chút bất lực.
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, đều muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lận Chi Hòe lại nhíu mày nhìn về phía mấy cô gái nhỏ, khiển trách nói: “Các em đều đã chuẩn bị kỹ càng trăm phần trăm cho màn biểu diễn rồi à? Đứng đây nói linh ta linh tinh cái gì đấy, có nghĩ tới có thể bị quay hình lại hay không hả?”
Mọi người ngẩn ra.
Tầm mắt Lận Chi Hòe rơi vào trên người Lục An An, châm chọc nói: “Hi vọng mọi người vẫn nên có chút tự mình biết lấy mình, đây là sân khấu thực lực, không phải là nơi chỉ nhìn tướng mạo và dáng người.”
Cố Bạch phục hồi lại tinh thần.
“Cô Lận, đừng nghiêm nghị như vậy chứ, các em ấy chỉ là đang nói đùa mà thôi, muốn hóa giải bầu không khí căng thẳng một chút thôi không phải sao.”
Liễu Mộng Đình cũng gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa, mấy nữ sinh mà tụ tập lại với nhau lúc nào mà chẳng nói nhiều hơn bình thường, không sao đâu.”
Cô mỉm cười nhìn mọi người: “Chớ để ở trong lòng, hiện tại cứ thả lỏng một chút, lát nữa không phạm sai lầm là tốt rồi.”
Cô đè lại ý cười xuống nói: “Các vị huấn luyện viên đi ra ngoài trước nhé, các em cố gắng chuẩn bị đi.”
“. . . Vâng ạ.”
Mấy vị huấn luyện viên vừa đi, mọi người đều có chút xấu hổ lúng túng.
“Thực xin lỗi cậu, An An.”
“Không có chuyện gì đâu.” Lục An An khẽ cười: “Tớ không để ở trong lòng đâu mà.”
Thường Thiến nói thầm: “Cô Lận tại sao lại nói quá đáng như vậy, chúng ta lúc đào tạo cũng không thư giãn một chút nào mà, bây giờ chỉ tâm sự với nhau cũng không được sao.”
Lục An An vỗ vỗ đầu cô ấy: “Đừng nghĩ nhiều nữa, cô Lận cũng vì chúng mình nên mới nói như thế.”
Thường Thiến lườm cô một cái.
Người khác không biết thì thôi chứ các cô ấy còn không biết Lận Chi Hòe cứ suốt ngày nhằm vào Lục An An sao.
Suốt khoảng thời gian đào tạo này Lận Chi Hòe cứ rảnh ra là lại đá xéo Lục An An dăm ba câu, đây cũng đã trở thành chuyện hằng ngày luôn rồi.
Mặc dù mọi người đều không nhìn nổi, nhưng khổ nỗi cô ta lại là huấn luyện viên, cũng không thể nói cô ta cái gì được.
Cô ta lấy lí do là vì muốn tốt cho Lục An An, thế nhưng bên trong bên ngoài lời đều đang ám chỉ Lục An An, nói cô chỉ là một cô nhóc nhỏ bé chưa nổi tiếng, ám chỉ cô đừng có cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga.
Lục An An không nói gì, chỉ vỗ vỗ đầu cô ấy: “Nhanh đi thay quần áo đi, đợi lát nữa còn phải lên sân khấu biểu diễn nữa.”
Thường Thiến làm mặt mếu: “Tớ còn chưa ăn cơm nữa.”
Lục An An: “. . .”
Cô dở khóc dở cười gật gật đầu: “Được rồi, tớ đi ra bên ngoài gọi điện thoại một chút.”
Nhiệm vụ ngày hôm nay của cô còn chưa làm đâu.
Nhiệm vụ ngày hôm nay —— khiến cho Lục Diên khen cô.
Lục An An vừa nghĩ tới đó là lại cảm thấy đau đầu.
Cô tránh khỏi nhân viên công tác, đi tới chỗ chân cầu thang có ít người qua lại.
Chờ hai phút sau, Lục Diên nhấc máy.
“An An?”
“Vâng.”
Con ngươi Lục An An chuyển động: “Anh trai.”
“Em nói đi.”
“Anh có nhìn thấy ảnh em gửi cho anh không?”
“Có thấy.”
“Anh có thấy đẹp không?”
Lục Diên cười hỏi: “Ý em là người hay là váy?”
Anh nhíu nhíu mày, nhìn vào ảnh chụp trên màn hình, nói: “Sao em lại mặc hở hang như vậy? Cái chương trình kia của các em còn phải làm đến mức này sao, mau bảo nhân viên công tác đổi một bộ khác cho em đi.”
Lục An An: “. . .”
Cô nghẹn lại, lườm vào không khí một cái: “Anh, em muốn hỏi anh thấy em mặc vậy có được không, không phải muốn anh bảo em đi thay quần áo.”
Lục Diên: “Không đẹp.”
Lục An An tiếp tục dây dưa: “Thật sao?”
“Đương nhiên, em còn không tin vào ánh mắt của anh trai em sao?”
Lục An An tức giận, dậm chân làm nũng nói: “Em không tin, anh mau nói em đẹp đi.”
Lục Diên: “. . ..”
Lục An An: “Anh trai.”
Cô kéo dài âm cuối, làm nũng nói: “Lần trước em còn khen anh đẹp trai đó.”
Lục Diên sặc một cái: “Cho nên bây giờ em đang muốn lấy lần trước đến trao đổi với anh phải không?”
“Đúng vậy.”
Lục Diên thở dài.
“Anh biết ngay mà, em đúng là cái đồ không có lương tâm.”
Đôi mắt của Lục An An cong cong: “Anh mau nói đi.”
“Được rồi được rồi, hôm nay An An nhà chúng ta là người xinh đẹp nhất, đã được chưa?
” Được rồi ạ.”
Lục Diên lại dặn dò cô hai câu Lục An An mới cúp điện thoại.
Nhiệm vụ hôm nay của cô đã hoàn thành rồi, cô cúp máy xoay người lại, vừa quay đầu. . . Liền đối diện với một khuôn mặt quen thuộc.
Nụ cười trên mặt Lục An An cứng đờ, há miệng thở dốc: “. . . Thầy Thịnh?”
Thịnh Hành hờ hững không chút để ý nhìn vào khuôn mặt của cô, trầm thấp nặng nề đáp một tiếng.
“Thầy, thầy đến từ lúc nào vậy ạ?”
Nghe vậy, Thịnh Hành nhíu mày: “Để tôi ngẫm lại đã.”
Lục An An nghẹn một cái, trợn to mắt nhìn anh.
Thịnh Hành mỉm cười, đôi môi vẽ ra thành một đường cong trêu trọc cô: “Từ lúc em đứng đây năn nỉ anh của mình khen em xinh đẹp.”
“Oanh” một cái, Lục An An cảm thấy mình cong đời rồi.
Lẽ nào Thịnh Hành đã biết anh trai của cô là ai rồi?
Nhưng chắc là không phải đâu, vừa rồi cô cũng không gọi tên của Lục Diên ra mà, hơn nữa âm thanh trong điện thoại rất nhỏ, Thịnh Hành hẳn là sẽ không nghe được đâu nhỉ, cô cũng không mở loa ngoài mà.
Càng nghĩ Lục An An càng cảm thấy bồn chồn trong lòng.
“Cái đó, thầy Thịnh, thầy có nghe thấy anh ấy nói cái gì không?”
“Không.”
“Ồ.”
Lục An An thầm thở phào.
Một hơi này vừa mới thông xuống, cô lại đột nhiên quấn quýt chuyện ban nãy mình mè nheo đòi Lục Diên phải khen mình cho bằng được, trong nháy mắt tâm trạng lại căng thẳng.
Thẹn thùng, xấu hổ và lúng túng lập tức xông lên não.
Thịnh Hành cứ như là biết rõ cô đang suy nghĩ cái gì, tầm mắt rơi vào trên mặt cô một lát, khẽ cười: “Rất đẹp.”
“Cái gì ạ?”
Đôi mắt Thịnh Hành mang theo ý cười nhìn cô, vươn tay lên sờ sờ đầu cô, thấp giọng nói: “Thầy Thịnh cảm thấy bạn học Lục hôm nay rất xinh đẹp.
____________
Hết chương 36
:3 Hóng ạ
Chương sau pass k phải là 4vi ạ :((( e thử nhiều cái r nma k đúng :((
oe oe thầy Thịnh cũng muốn được An An làm nũng ><
❤❤❤
hóng quá đi a~~
Hihi, tui vừa up chương 37 luôn ó
thứ 7 rồi sao chưa thấy editer đăng truyện vậy
mình đăng rồi đó bạn iu:xxxx bạn ấn vào menu hoặc là ấn chương sau cũng được á
Pass chương sau k phải là 4vi à ad oi, e thử mà k có dc ý
bạn ấn ctrl+F : Mọi người quay đầu lại thì thấy nhé
“Oanh” một cái, Lục An An cảm thấy mình cong đời rồi.
=> (Lỗi typo) Xong đời rồi
Ngọt quá đi thôiiiii
Sao có thể dễ thương như vậy