Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
Chương 236
____________
Editor và Beta: Nukaly
Từ sau khi ra khỏi toilet, Đường Nghi thấy vẻ mặt của Lục An An vẫn luôn không đúng lắm.
“Sao thế?”
“Không có chuyện gì ạ.”
Lục An An hít sâu một hơi nhìn Đường Nghi, thấp giọng hỏi: “Chị Nghi, em hỏi chị một chuyện nha.”
“Em nói đi.”
Lục An An lấy tay
chỉ chỉ chính mình nói: “Trước kia em đã gạt người ta nói em là con gái của người giúp việc nhà Lục Diên,, lời nói dối này… Chị có tin không?”
Nghe vậy, Đường Nghi trên dưới đánh giá cô vài giây, nhíu mày hỏi: “Ai có chỉ số thông minh thấp như thế?”
Lục An An: “…”
Lần này, cô sao lại thấy mình có chút bị mạo phạm thế nhỉ.
Chỉ số thông minh thấp là mình đó hử.
Vậy mà trước đó mình còn biên soạn ra cái lời nói dối kia với Thịnh Hành nữa chứ.
Lục An An xấu hổ lúng túng nở nụ cười: “Em chỉ hỏi chị một chút thôi.”
Đường Nghi: “Đương nhiên là không tin rồi, từ ngày đầu tiên làm quản lý của em chị đã biết không thể nào rồi.”
Chị ấy nói: “Khi đó dù các em chưa nói rõ nhưng chị cũng đoán được em với Lục Diên có quan hệ riêng.”
Lục An An: “Ồ.”
Cô sờ sờ mũi, còn có chút chột dạ: “Vậy sao bây giờ mọi người lại nói em như vậy nhỉ.”
Đường Nghi hoài nghi nhìn cô: “Là sao?”
Lục An An kể lại chuyện mình nghe thấy trong toilet ra với Đường Nghi.
Đường Nghi nghe xong, sắc mặt thay đổi khó lường một lúc, sâu xa nói: “Thật là không có chút chỉ số thông minh nào mà.”
“… …”
Chị ấy nói: “Em không cần nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.”
Chị ấy dừng một chút, nhìn Lục An An nói: “Nhưng mà, chị quả thực cũng khá tò mò, vì sao em lại có thể thuần thục như vậy?”
Chuyện này, Lục An An chưa từng nói với Đường Nghi.
Chắc chắn Đường Nghi cũng không biết.
Đây là ăn ý được hình thành của Lục An An và Lục Diên, ai cũng không nói chuyện này ra.
Lâm Nhược Tinh thì biết chuyện, còn những người khác, đến cả anh Tiền cũng không biết cụ thể, chỉ biết một chút da lông, toàn bộ câu chuyện cũ đó thì anh Tiền cũng không biết.
Nhưng anh cũng có thể đoán ra một vài thứ.
Lục An An há miệng thở dốc, đôi mắt hơi sửng sốt nhìn Đường Nghi: “… A, Trời sinh đã biết ạ.”
Đường Nghi giật nhẹ môi: “Em nghĩ chị không có não đúng không?”
Lục An An tủi thân nhẹ.
Đường Nghi nhìn dáng vẻ không muốn nói của cô cũng không miễn cưỡng.
“Được rồi, không nói thì thôi, ai mà chả có bí mật chứ.”
Nghe vậy, Lục An An nở nụ cười: “Cảm ơn chị Nghi.”
Đường Nghi “Ừ” một tiếng, thấp giọng nói: “Bây giờ đã chiếu tới tập sáu rồi, lúc tập cuối khi chiếu ra chắc em cũng đã vào đoàn làm phim được một thời gian rồi.”
“Vâng.”
Đường Nghi nói: “Cứ duy trì nhiệt độ như vậy rất tốt, người mới sợ nhất chính là không có nhiệt độ.”
Chị ấy nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Lát nữa chị sẽ về xem có gameshow và hợp đồng người phát ngôn nào tốt không chọn ra cho em.”
Nghe vậy, Lục An An cười: “Vâng ạ, cảm ơn chị Nghi.”
Đường Nghi thật sự muốn đối xử tốt với cô.
Có một nghệ sĩ ngoan như vậy, không tốt một chút làm sao mà được.
*
Buổi tối, Thịnh Hành đến chơi với Lục An An.
Hai người cũng không làm gì, chỉ đi dạo một vòng trong công viên nhỏ trước chung cư.
Lục An An nhìn người ở bên cạnh, khẽ hỏi: “Thịnh Hành, gần đây anh rảnh ạ?”
Thịnh Hành cười cười: “Ừm, có thời gian rảnh.”
Nghe vậy, Lục An An có chút tiếc nuối nói: “Nhưng em lại sắp phải đi đóng phim rồi.”
“Bao giờ thì bắt đầu?”
Lục An An nói: “Chị Nghi bảo em sẽ tới đó trước hai ngày để thích ứng một chút hoàn cảnh bên kia.”
Thịnh Hành gật đầu: “Ừm.”
Anh dừng một chút, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, nói: “Vậy đến hôm đó anh tới đưa em đi.”
“Không cần đâu không cần đâu.”
Lục An An cười nói: “Em đi qua cùng chị Nghi là được rồi.”
Cô nhỏ giọng nói: “Lỡ như bị người nhìn thấy thì không tốt lắm.”
Thịnh Hành: “…”
Anh nhíu mày hỏi: “Cho nên…Em là đang ghét bỏ anh sao?”
Lục An An cười: “Không có không có, ai dám ghét bỏ anh.”
Cô nhỏ giọng nói: “Em không có.”
Thịnh Hành nhìn bộ dáng kia của cô, cũng không làm khó cô.
Anh thở dài một hơi, cảm thấy có chút vô lực.
Mình thật vất vả mới được nghỉ ngơi một chút, bạn gái lại bận bịu.
Đây cũng là do mình tự tìm ngược mà.
Chỉ có điều càng tự tìm ngược còn ở phía sau, Thịnh Hành và Lục An An vừa muốn làm chút chuyện gì đó gì đó, Lục Diên và Lâm Nhược Tinh lại xuất hiện.
Hai người bọc kín mít, chặt chẽ không lộ ra chỗ nào đi tới, Lục Diên vẫn có thể nhận ra em gái mình.
Lập tức, bốn người va vào nhau.
Lục Diên lạnh nhạt trừng mắt nhìn Thịnh Hành: “Sao cậu lại tới nữa?”
Thịnh Hành da mặt dày, vô cùng bình tĩnh nói: “Qua thăm An An một chút.”
Lục Diên: “…”
Anh rất muốn phản bác, thế nhưng lời muốn nói lại không ra khỏi miệng được.
Dù sao em gái của anh đúng là rất đẹp.
Lục Diên thua trận này.
Lâm Nhược Tinh ở bên cạnh cười: “Có muốn cùng đi ăn khuya hay không?”
Đôi mắt của Lục An An sáng ngời: “Ăn đồ nướng ạ?”
“Em muốn ăn gì?”
“Lẩu và nướng em đều muốn ăn.”
Lục Diên hơi nhíu mày: “Muộn rồi, không ăn lẩu được, đi ăn đồ nướng đi.”
“Được ạ.”
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều có chút quá bắt mắt.
“Chờ một lát.”
Lục An An nhìn ba người còn lại: “Chúng ta cứ như vậy đi ăn đồ nướng không sợ bị chụp lại sao?”
Lục Diên và Lâm Nhược Tinh đều cảm thấy không sao, nhưng cô và Thịnh Hành thì không được nha.
Nghĩ nghĩ, Lục Diên nhìn về phía Thịnh Hành: “Nếu không thầy Thịnh đừng đi.”
Anh bình tĩnh phân tích: “An An và bọn tôi cùng nhau ăn đi đồ nướng thì không có vấn đề gì, nhưng thầy Thịnh lại có mặt thì giới truyền thông nhất định sẽ viết linh tinh, nhỉ?”
Thịnh Hành liếc nhìn Lục An An đang lo lắng, lại liếc nhìn Lục Diên và Lâm Nhược Tinh dừng một chút nói: “Vậy gọi thêm hai người nữa nhé?”
Ba người còn lại: “… ?”
Mấy người xung quanh: . . .
____________
Hết chương