Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 177 ✨
____________
Gương mặt của Lý Băng trắng bệch.
Cô ta nhìn một đống củi đã được bổ ra đang xếp gọn gàng bên cạnh Lục An An, lại liếc nhìn đống củi của mình.
“Cô… Cô biết làm từ trước?”
Lục An An gật đầu: “Biết.”
Lý Băng nói: “Vậy còn nói công bằng cái gì nữa, trước đó cô đã biết bổ củi rồi mà còn đấu với tôi?”
Lục An An nhìn cô ta: “Không phải đấu với cô, mà là đấu với hai người nhóm các cô.”
Cô lại nói: “Trước đó cô cũng đâu có hỏi tôi có biết làm hay không đâu, không phải sao?”
Sắc mặt Lý Băng cứng lại.
Hạ Uyển Nhiên nhìn Lục An An, dịu dàng nói: “An An, chủ yếu là vì cuộc thi đấu này bản thân đã không công bằng rồi.”
“Đúng đấy.”
Lục An An khẽ mỉm cười: “Một mình tôi phải đấy với hai người các cô, đương nhiên không công bằng.”
Hạ Uyển Nhiên ngẩn ra, hoàn toàn không đoán trước được Lục An An sẽ nói trắng ra như vậy.
Sắc mặt cô ta hơi khói coi, á khẩu không trả lời được.
Lục An An nói: “Tôi biết chẻ củi từ trước thì đó cũng là kinh nghiệm sống của tôi, hai vị đây không hỏi gì cũng đồng ý thi đấu với tôi, cái này cũng có thể trách tôi sao?”
Cô khẽ mỉm cười nói: “Đây là tiết mục quay sẵn phát lại, mặc dù không nhất định sẽ biên tập đoạn này ra nhưng tôi vẫn hi vọng cô Lý và cô Hạ có thể đã cược thì cũng có thể nhận thua.”
Nói xong, Lục An An nhìn về phía đạo diễn: “Đạo diễn, nhiệm vụ của bốn nhóm bọn tôi khi nào thì bắt đầu đây?”
Đạo diễn bị một màn này của cô khiến cho kinh ngạc rồi.
Ông thật sự không ngờ Lục An An lại dám đắc tội với Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên, mặc dù hành vi của hai người này quả thực có chút thần kinh, cũng có chút quá đáng.
Nhưng mọi người đều đã thành tinh, đây ghi hình cho tiết mục mà, toàn bộ mọi người đều muốn biểu diễn ra mặt tốt nhất của mình, không có mấy ai muốn để lộ ra chút xấu xa nào ra, kể cả khi có chuyện hầu như cũng sẽ nhịn xuống.
Lý Băng cũng là nắm được tâm lý này của mọi người nên mới dám trắng trợn không kiêng dè như vậy.
Cô ta có bối cảnh, đến cuối cùng chỉ cần tạo áp lực cho tổ tiết mục, cắt đi những đoạn mình không tốt thì trong lúc ghi hình có bừa bãi một chút, cũng không phải là không thể được.
( bối cảnh: ý là có người chống lưng )
Nhưng bây giờ xem ra Lục An An đã thật sự tức giận rồi.
Đạo diễn hắng giọng, vội vàng nói: “Chúng ta bắt đầu luôn đi, cô có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Không cần.”
Đạo diễn cười tủm tỉm nhìn Lý Băng và Hạ Uyển Nhiên: “Đến đến, tôi tới giúp các cô, bốn tổ thi đấu chính thức bắt đầu.”
Đến cuối cùng, Lục An An không lên sân khấu nữa mà chỉ để Lục Diên và Thịnh Hành bổ củi trước máy quay phim.
Hình ảnh này còn ngoài ý muốn rất buồn cười, hai người này đứng bổ củi với nhau quả thực khiến cho mọi người đều không nhịn được cười.
Rõ ràng là đối thủ, vậy mà lại có một ngày đứng cạnh nhau bổ củi.
Chuyện này quả thật khiến cho người ta khó có thể tin.
Lúc này các nhân viên công tác đang thảo luận với đạo diễn.
“Một màn ban nãy có thể biên tập chiếu ra ngoài không?”
Đạo diễn gật đầu: “Làm thành một đoạn video ngắn ngoài lề đi, có phải trên mạng đã có chút tin tức rò rỉ ra rồi không?”
“Có rồi.”
Nhân viên công tác nói: “Đã có người tung tin thầy Thịnh sẽ tới tham gia ghi hình tiết mục của chúng ta, trên mạng cũng có không ít video rò rỉ.”
Nghe vậy, đạo diễn lập tức nói: “Nắm lấy cơ hội này đi, lát nữa các cậu cắt đoạn này ra đăng lên Weibo, vừa khéo tăng độ hot cho chương trình.”
Nhân viên công tác: “Bọn tôi hiểu rồi.”
Đạo diễn nhìn Lục Diên và Thịnh Hành, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.
Có lời quá đi.
Để cho hai người này đứng cạnh nhau, tỉ lệ người xem nhất định sẽ được bảo đảm.
*
Sau khi nhiệm vụ bổ củi kết thúc, đạo diễn lại cho cho mọi người nghỉ ngơi lấy sức một hồi, theo sát phía sau là nhiệm vụ thứ ba.
Hái ớt thực ra không khó, nhưng mọi người đều phải hái ớt dưới ánh nắng mặt trời chói chang, ai nấy đều rất khó chịu.
Lục An An và Lục Diên tụ lại cùng một chỗ.
Lục Diên gõ gõ đầu của cô: “Sao ban nãy em đột nhiên lại tức giận như vậy?”
Lục An An mím môi: “Không phải anh đã nói với em là em có thể tùy hứng một chút sao?”
Nghe vậy, Lục Diên cười: “Không phải trước đó em vẫn luôn chịu đựng sao?”
Lục An An chớp chớp mắt: “Đó là bởi vì em không muốn gây thêm phiền toái cho anh thôi.”
Bản thân cô bị mắng thì không sao, nhưng cô không muốn Lục Diên cũng bị mắng theo cô.
Thế nhưng ban nãy cô quả thực có chút không chịu đựng được nữa.
Lục An An nhìn thấy hai người kia kháng cự không muốn làm nhiệm vụ, lại nhìn thấy Lý Băng đá vào đống củi khô được bên tổ chức để sẵn, đống củi đó có thể là vật cứu mạng của một gia đình luôn đó, khi đó cô liền cảm thấy mình không thể nhịn được nữa. Cô đột nhiên nhớ về đoạn thời gian mà nguyên chủ đã từng trải qua, mùa đông ở phía nam mà không có máy sưởi thì thật sự vô cùng vô cùng lạnh.
Củi gỗ không chỉ có thể thổi lửa nấu cơm, đống củi đó còn có thể dùng để sưởi ấm tay chân.
Nơi đây thật sự rất hẻo lánh lại lạc hậu, căn bản không có mất thứ như máy sưởi mini hay túi chườm nóng, kể cả khi có đi chăng nữa thì mấy người già trong thôn nhất định cũng không bỏ được lấy tiền ra mua, có khi đến cả được người trong nhà mua cho bọn họ cũng cũng không nỡ dùng, bởi vì sài mấy cái này sẽ rất tốn điện.
Ở dưới nông thôn, có rất nhiều nơi tiền điện thu rất cao.
Lục An An có ký ức của nguyên chủ, cô có thể lờ mờ nhớ được, những ngày tháng nguyên chủ còn sống ở trong làng nhỏ trên núi kia có những lúc tới bảy, tám ngày cũng không cho phép bật đèn.
Luôn cảm thấy mình phải tiết kiệm một chút.
Đến mùa đông cô gái nhỏ ấy không có gì để sưởi ấm, chỉ có thể một mình chùm kín một chiếc chăn cũ nát, cuộn mình ở trong góc run lẩy bẩy, chịu đựng thời tiết lạnh đến độ khuôn mặt đều tím ngắt cả lại.
Lục An An cũng không biết vì sao cô lại có thể có ấn tượng sâu đến như vậy.
Rõ ràng đó là những ký ức của An An thật sự, nhưng bây giờ toàn bộ đều đã biến thành của mình, cô biết, chỉ cần cô nhìn thấy những thứ có liên hệ tới đoạn năm tháng kia, ký ức phủ đầy bụi trong trí óc của mình sẽ xuất hiện, cô cũng có chút không nỡ bỏ.
Cô sẽ khó chịu.
Cô sẽ nghĩ tới Lục An An lúc ấy.
Cô sẽ nghĩ, tại sao cô gái ấy còn nhỏ như vậy đã phải bổ củi nấu nước nấu cơm cho người ta, còn phải vào ruộng bận rộn cả ngày, cô khó chịu.
Mỗi khi như vậy, cô lại muốn làm thêm chút gì đó.
Kể ra mà nói, những người già còn ở lại trong thôn này cũng giống cô bé ấy ngày đó.
Bọn họ tuổi già thân thể yếu, hành động không tiện, nhưng có rất nhiều chuyện bọn họ lại không thể không làm, nếu có thể giúp đỡ, vì sao không làm nhiều một chút.
Lục An An cũng không phải là quá người lương thiện, cũng không tính là người rất có lòng nhiệt tình bác ái.
Nhưng cô muốn, dù mình chỉ có chút sức mọn này, nhưng khi có thể giúp đỡ cô cũng muốn làm nhiều thêm một chút.
Mấy người xung quanh: . . .
____________
Hết chương 177