Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương  175✨

____________

Tim Lục An An bắt đầu gia tốc.

Cô há miệng thở dốc, sau khi nhìn Thịnh Hành một lúc lâu mới không nhịn được hỏi: “… Thầy Thịnh, anh có biết mình đang nói cái gì không?”

Thịnh Hành nhíu mày : “Nói cái gì?”

Lục An An bị ánh mắt của anh nhìn đến mức tắt tiếng.

“Không có gì, anh qua đây xem phòng này đi.”

Cô nói: “Ở bên kia còn mấy căn phòng nhìn cũng không tệ lắm.”

Thịnh Hành đáp một tiếng, nhàn nhạt hỏi: “Căn nào cách phòng của em gần nhất?”

“… A?”

Thịnh Hành cho rằng cô không nghe rõ, hỏi lại: “Cách em gần nhất là phòng nào?”

Bước chân Lục An An dừng lại, nhẹ giọng nói: “Cách em gần nhất có một căn, nhưng hơi nhỏ, không  —— “

Chữ ‘tốt lắm’ còn chưa kịp nói ra, Thịnh Hành đã gọn gàng dứt khoát nói: “Ừm, vậy thì chọn căn phòng đó đi.”

Hai người không một tiếng động nhìn nhau một cái, Lục An An cái hiểu cái không thu mắt lại, nhìn Thịnh Hành cứ thế đi về phía trước, sau khi thấy anh dừng lại một lúc thì cũng vội vàng đi theo.

Cô nói là sự thật, căn phòng mà cô vừa nói kia trước đó cô đã từng hỏi qua mấy nhân viên công tác, họ nói căn phòng đó trước đây là chỗ ở cho người giúp việc của căn trạch viện này.

Phòng cô đang ở là phòng của chủ nhân căn nhà này, phòng bên cạnh là của người giúp việc, như vậy nếu chủ có nhu cầu gì cũng rất thuận tiện, người giúp việc có thể ngay lập tức tới nơi.

Chuyện này là do nhân viên công tác nói cho Lục An An.

Căn trạch viện này dù sao cũng đã có mấy trăm năm lịch sử, có chuyện như vậy cũng là bình thường.

Cô nhìn vào căn phòng nhỏ hẹp trước mặt, cảm thấy không ổn cho lắm.

“Thầy Thịnh, nếu không hay em đổi phòng cho anh nhé?”

“Em nói gì thế?”

Lục An An: “…”

Sau khi bị Thịnh Hành trừng một cái, Lục An An sờ sờ chóp mũi: “… Phòng này thật sự quá nhỏ rồi, anh đổi sang phòng nào lớn hơn đi.”

Cô chớp chớp mắt nói: “Thực ra chỗ này còn có tầng hai nữa.”        

“Hả?”

Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô.

Hai người không một tiếng động nhìn nhau một lát, Lục An An kiên trì nói nốt: “Tầng trên có một căn phòng rất lớn, không gian bên trong cũng rất tốt.”

Cô nhỏ giọng thầm thì: “Để anh ở chỗ này, em không an tâm.”

Thịnh Hành vừa định từ chối, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô thì lại có chút không đành lòng.

Anh bất đắc dĩ thở dài: “Em cứ như vậy không muốn thầy Thịnh ở cách vách em sao?”

“Không phải ạ.”

Lục An An nhanh chóng nói: “Em không có ý này, chẳng qua, em thấy căn phòng này thật sự rất nguy hiểm.”

Bây giờ thời tiết đã có chút lạnh, Lục An An sợ Thịnh Hành sẽ bị cảm.

Để idol của mình ở một nơi kém như vậy, cô làm sao nỡ.

A a a.

Cô không nỡ để Thịnh Hành ở trong một căn phòng nhỏ như vậy đâu, idol của cô phải được ở trong một căn phòng vừa lớn vừa thoải mái, một căn phòng siêu cấp siêu cấp lớn.

Đến cuối cùng, Thịnh Hành nhận thua.

Anh không nhìn nổi dáng vẻ đó của Lục An An.

“Được, vậy thầy Thịnh lên tầng ở nhé?”

Nghe vậy, Lục An An trong nháy mắt vui vẻ.

“Vâng ạ.”

Thịnh Hành nhìn thấy cô như vậy, khẽ cười: “Ừm .”

Lục An An nói: “Để em giúp anh mang đồ lên.”

“Không —— “Thịnh Hành dừng một chút, gật đầu: “Được rồi, cái này khá nhẹ, em cầm đi.”

Thịnh Hành không mang theo nhiều thứ cho lắm, dù sao thì anh cũng chỉ ở lại đây hai ngày.

Anh lại là một người đàn ông, cũng không cần để ý tới quá nhiều thứ.

Lục An An đi theo Thịnh Hành lên lầu, mới vừa đi lên đã bị Lục Diên ở phía dưới réo tên.

“An An, em đâu rồi?”

Lục An An: “…”

Cô quay xuống phất tay một cái: “Lão đại, em ở trên này.”

Lục Diên ngẩng đầu, nhìn đối thủ và em gái mình lại đang đứng bên cạnh nhau, cơ tim tắc nghẽn vài giây: ” Xuống đây, em không nghỉ ngơi đi à?”

“… Tối nay nghỉ cũng được, em chưa mệt.”

Lục Diên: “Nhiệm vụ buổi chiều rất quan trọng, em mau xuống đây cho anh.”

“… A.”

Lục An An lưu luyến không rời nhìn Thịnh Hành.

Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười, xoa xoa đỉnh đầu của cô nói: “Em xuống đi.”

Bởi vì có nguyên nhân đặc biệt nên Thịnh Hành không để chuyên viên quay phim đi theo.

Mặc dù làm như vậy rất không hợp quy củ, nhưng đạo diễn cũng đã đồng ý, các chuyên viên quay phim cũng hết cách, chính vì thế anh mới dám làm càn như vậy.

Ôn Tư Niên là nhà tài trợ lớn nhất cho chương trình này, dù sao bên tổ tiết mục cũng phải cho anh ta chút mặt mũi này đi.

Chớ nói chi Thịnh Hành có thể đến làm khách mời đặc biệt đã là tổ tiết mục được lợi rồi, chỉ cần có mặt anh thì chương trình nhất định sẽ càng thêm hot, thái độ của đạo diễn tất nhiên cũng thoải mái hơn nhiều.

Trên cơ bản chỉ cần là những yêu cầu không quá đáng thì đều sẽ thỏa mãn anh.

*

Lục An An lưu luyến không rời trở về phòng, Lục Diên lúc này vẫn đang đứng ở bên dưới đợi cô xuống.

Lúc nhìn thấy cô, anh chẳng nói gì nhiều, chỉ dặn dò một câu: “Nghỉ ngơi đi, có chuyện thì gọi anh.”

“Vâng ạ.”

Buổi chiều, chín người lại tụ tập lại một chỗ.

Mọi người bắt đầu làm nhiệm vụ buổi chiều, nhiệm vụ thứ hai của hôm nay là bổ củi.

Tổ tiết mục đã sớm         chuẩn bị sẵn củi cho bọn họ, thực ra mấy thứ này chuẩn bị cũng phải phải chỉ vì người chơi.

Đây cũng được xem như là một chút hoạt động công ích của gameshow du lịch này.

Dù sao sau khi tiết mục quay xong bọn họ cũng sẽ được thưởng hẳn một quỹ tiền thưởng lên tới một triệu để quyên góp thành lập một trường tiểu học, cho nên format chương trình cũng luôn mang theo một chút hoạt động công ích.

Lục An An đứng ở trước mặt máy quay phim, nghe thấy Trần Nhuyễn và Hoắc Chính nói chuyện với nhau:

“Tổ tiết mục ác dữ, tại sao phải làm nhiệm vụ bổ củi chứ?”

Hoắc Chính lắc lắc đầu.

Đạo diễn vừa định nói chuyện, liền nghe thấy Lục An An nói: “Chắc là bổ cho các thôn dân địa phương đó chị.”

Trần Nhuyễn và đạo diễn đều sững sờ.

Trần Nhuyễn “A” một tiếng: “Cho các thôn dân địa phương sao?”

Lục An An gật đầu, nhỏ giọng nói: “Em đoán thôi, trước đó không phải đã nói rồi sao, người sống trong thôn này phần lớn đều là người lớn tuổi, mấy người trẻ tuổi đều đã vào trong thành phố lớn để làm hết rồi, chỗ này hơi lạc hậu, rất nhiều người trong nhà đều nấu ăn bằng củi lửa, e nghĩ chúng ta bổ củi là để đưa cho các thôn dân địa phương nơi này dùng.”

Cô nói: “Việc bổ củi này khá nặng nhọc, mấy người già ở đây có lẽ có những người không còn đủ sức để bổ củi nữa, nhưng bây giờ đã sắp tới mùa đông rồi.”

Ở đây cũng không có máy sưởi.

Cho nên cô nghĩ nhiệm vụ này rất có thể là để cung cấp thêm củi cho những người già ở trong thôn.

Trần Nhuyễn nghe vậy, sau khi khiếp sợ vài giây thì hỏi: “An An, sao em biết được thế?”

Lục An An hơi sửng sốt, cười nói: “Em chỉ tùy tiện đoán thôi.”

Trần Nhuyễn: “Vậy chúng ta cần phải bổ nhiều củi hơn mới được.”

Chị ấy không ngừng thúc giục Hoắc Chính: “Đợi lát nữa em với anh phải cố gắng bổ thật nhiều củi nhé.”

Hoắc Chính nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt của chị ấy, cưng chìu nói: “Được, không có vấn đề gì.”

“Vâng vâng.”

Đạo diễn bên kia cũng có thể nghe được cuộc nói chuyện của cá khách mời, sau khi nghe xong còn thấy rất ngoài ý muốn, còn nhìn Lục An An thêm vài lần.

Mấy người xung quanh: . . .

____________

Hết chương 175

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *