Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 89 ✨
Edit: Nukaly
____________
Nhưng thật đáng tiếc, ở chỗ nhân viên công tác bên kia cũng không có chìa khoá.
Hai chiếc chìa khóa duy nhất đều được để ở trong phòng, dù sao bất cứ lúc nào cũng đều có nhân viên công tác ở bên cạnh mọi người, không có ai nghĩ tới sẽ có người khóa cửa.
Cuộc thi thiết kế trang sức mà trước đó cô đăng ký sẽ chính thức bắt đầu vào ngày kia, hơn nữa còn tổ chức ở nước ngoài, Đường Nghi rất săn sóc muốn đi cùng Lục An An lên máy bay vào ngày mai.
Đến cuối cùng, Lục An An quyết định ngủ ở sô pha, lại bị Thịnh Hành xách mũ lên dạy bảo một trận, nhân viên công tác cũng nhanh chóng điều chỉnh lại, dù sao cũng không thể để Lục An An ngủ ở sô pha được.
Có điều từ sáng tới giữa trưa cho cô đều không nói gì với Ngô Duyệt, Ngô Duyệt cũng không nói chuyện với cô.
Kết quả thương thảo là, Thịnh Hành ngủ ở chỗ của nhân viên công tác bên kia, Lục An An ngủ ở trong phòng của Thịnh Hành.
. . .
Chỉ có điều, tất cả mọi người đều không tiếp tục bàn luận về chuyện tối hôm qua nữa.
Thậm chí còn cảm thấy dáng vẻ hai người rất xứng đôi nữa.
Lục An An không muốn dùng suy nghĩ xấu xa nhất tới phỏng đoán nguyên nhân Ngô Duyệt làm như vậy, các nhân viên công tác cũng thế, dù sao kế tiếp còn cả một quãng thời gian dài phải quay phim với nhau, nửa đường mà đổi người cũng không tốt lắm, hơn nữa Ngô Duyệt còn là người do cấp trên nhét vào.
Mọi người cũng không ngoài ý muốn, chỉ có Đồng Hướng tò mò nhìn về phía cô: “An An, em còn có hoạt động khác cần phải tham gia à?”
Sau lưng cô ta có người đó nha.
Ngoại trừ sắc mặt của Thịnh Hành không tốt lắm ra thì tất cả mọi người đều ngầm hiểu, không có ý định bàn luận thêm về chuyện tối hôm qua.
Cứ coi như là Lục An An hôm qua làm bài quá muốn, lại sợ đánh thức Ngô Duyệt cho nên mới sắp xếp như vậy.
Lục An An cười cười, đi qua chỗ anh.
Liễu Mộng Đình xoa xoa đầu của cô, nói: “Vậy em mau dậy đi, thầy Thịnh đang làm bữa sáng đó nha.”
Lục An An trong nháy mắt tỉnh táo 100%.
“Vâng.”
Tại sao cô lại đi! !
Các khán giả xem truyền hình trực tiếp mặc dù còn đang gào thét không ngừng, nhưng đại khái cũng có thể hiểu được.
Dù sao cũng là Thịnh Hành chủ động đem phòng của mình nhường lại, coi như là có ý kiến cũng chỉ có thể nói Thịnh Hành thôi, không thể cứ mãi mắng Lục An An được.
Sau khi ăn sáng xong, nhiệm vụ mới của tổ tiết mục lại tới nữa rồi.
Nhiệm vụ hôm nay là, mọi người phải đi ra ruộng đất hái ngô.
Lục An An: “. . . Ngô bây giờ đã có thể hái được rồi sao?”
Nhân viên công tác: “. . . Được mà.”
“Ồ.”
Cả một buổi sáng, mọi người bận rộn làm nhiệm vụ ở trong ruộng.
Cứ coi như là Lục An An hôm qua làm bài quá muốn, lại sợ đánh thức Ngô Duyệt cho nên mới sắp xếp như vậy.
Lục An An sau khi được ngủ một giấc no nê thì tinh thần cũng khá hơn nhiều.
Thịnh Hành nhíu mày nói: “Lục An An.”
Có điều từ sáng tới giữa trưa cho cô đều không nói gì với Ngô Duyệt, Ngô Duyệt cũng không nói chuyện với cô.
Liễu Mộng Đình xoa xoa đầu của cô, nói: “Vậy em mau dậy đi, thầy Thịnh đang làm bữa sáng đó nha.”
Cô không nói cho mọi người biết, không có nghĩa là cô không tức giận.
Thực ra cho đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu được, vì sao Ngô Duyệt lại luôn nhằm vào mình như thế, là não có vấn đề sao.
Cô nhớ hình như mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Ngô Duyệt mà nhỉ.
Đang nghĩ nghĩ, Đồng Hướng ở một bên hô lên: “An An, em xong chưa?”
Nói tóm lại, đoạn thời gian sau đó trôi qua cũng không tệ lắm.
“Kha khá rồi ạ.”
Đồng Hướng nói: “Tôi đến giúp em.”
Lục An An: “. . . Cảm ơn anh.”
Sau lưng cô ta có người đó nha.
Đồng Hướng đi tới bên cạnh Lục An An, mấy người quay phim ở một bên quay cảnh này.
Hình ảnh này mặc dù có chút buồn cười, nhưng ở trong mắt khán giả mà nói, thấy thế nào cũng rất dễ nhìn nha.
Thậm chí còn cảm thấy dáng vẻ hai người rất xứng đôi nữa.
Hơn nữa tổ tiết mục hình như còn thường vô tình hoặc cố ý để hai người nằm trong chung một khung hình, đại khái là vì tạo nhiệt độ đi.
Có điều Lục An An lại không thích như vậy.
Cô liếc nhìn người quay phim đang đi tới, dịch qua một bên khác: “Vậy phiền thầy Đồng rồi, em đi qua bên kia giúp thầy Thịnh một chút.”
“An An.”
Các khán giả xem truyền hình trực tiếp: ? ? ?
Thịnh Hành giang rộng hai tay: “Thầy Thịnh phải đi rồi, không muốn ôm một cái sao?”
Tại sao cô lại đi! !
[ Đột nhiên có cảm giác như mình đang xem một bộ phim ngược luyến tình thâm, trong mắt tôi chỉ có em, trong lòng em lại luôn hướng về người khác! Ô ô ô ô ô. ]
[ Ha ha ha ha ha thật con mẹ nó ngược luyến tình thâm. ]
[ Cười chết tui rồi, ban nãy tui còn cảm thấy Lục An An và Đồng Hướng rất hợp nữa chứ. ]
[ An An nhà chúng tôi còn nhỏ đó, em ấy còn vì bài tập mà thức đêm nữa chứ, đáng yêu quá đi, đừng có gán ghép em ấy với bất kì ai. ]
[ Đừng có loạn ghép đôi An An nhà chúng tôi, An An nhà chúng tôi chỉ muốn một mình làm bông hoa nhỏ xinh đẹp mà thôi. ]
Liễu Mộng Đình chủ động ôm tạm biệt Thịnh Hành một cái, mấy người còn lại cũng học theo đi lên ôm anh.
[ An An nhà chúng tôi còn nhỏ đó, em ấy còn vì bài tập mà thức đêm nữa chứ, đáng yêu quá đi, đừng có gán ghép em ấy với bất kì ai. ]
Sau khi mọi người hái ngô xong đều mệt mỏi ngồi co quắp dưới đất.
Lúc này đã là tháng năm, không khí bên ngoài cực kỳ tốt, nếu như không có chuyện phải đi hái ngô thì tâm tình của mấy người nhất định sẽ rất vui vẻ.
“Nóng quá đi.”
“Vâng.”
“Mặt của tôi đỏ hết cả lên luôn rồi,
An An, em mau qua đây nhìn chị một chút.”
Lục An An cười: “Vâng.”
Sau khi làm xong nhiệm vụ sáng, mọi người cùng nhau trở về nhà gỗ nhỏ tắm rửa.
Đều là nghệ sĩ, ai nấy đều rất chú ý tới vẻ ngoài của mình.
Sau khi Lục An An tắm xong liền chui vào nhà bếp.
Lục An An không một tiếng động cong cong môi: “Cảm ơn thầy Thịnh.”
Lúc Thịnh Hành đi tới, mấy người kia đều không có ở bên trong.
Thịnh Hành nhíu mày nói: “Lục An An.”
Lục An An nở nụ cười : “Vậy em chúc thầy Thịnh đóng phim thuận lợi.”
Lục An An quay đầu nhìn về phía anh: “Thầy Thịnh, mấy giờ anh đi vậy?”
Thịnh Hành cúi đầu nhìn cô: “Ăn cơm xong sẽ đi.”
“Ồ.”
Lục An An nở nụ cười : “Vậy em chúc thầy Thịnh đóng phim thuận lợi.”
Thịnh Hành gật gật đầu, nhìn cô: “Được.”
Hai người ở trong nhà bếp bận rộn, mặc dù Thịnh Hành cảm thấy không nhìn nổi cái tình cảnh này của cô nhưng cũng không nói gì.
Chờ sau khi ăn xong bữa trưa Thịnh Hành liền muốn rời đi.
Liễu Mộng Đình chủ động ôm tạm biệt Thịnh Hành một cái, mấy người còn lại cũng học theo đi lên ôm anh.
Tại sao cô lại đi! !
Đến lượt Lục An An đi lên cô lại lừng chừng ngây người đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thịnh Hành đột nhiên nở nụ cười, nhìn cô: “Lục An An.”
Chờ sau khi ăn xong bữa trưa Thịnh Hành liền muốn rời đi.
Lục An An ngước mắt nhìn anh.
Thịnh Hành giang rộng hai tay: “Thầy Thịnh phải đi rồi, không muốn ôm một cái sao?”
Lục An An cười cười, đi qua chỗ anh.
Thịnh Hành nhân cơ hội này tắt mic đi, bên tai cô thấp giọng nói: “Nếu như lại có chuyện như tối hôm qua thì thông minh một chút, phải lập tức đi tìm nhân viên công tác nhờ hỗ trợ giải quyết có biết không?”
“Vâng ạ.”
“Đừng có đần độn như vậy.”
Thịnh Hành nói: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Vâng.”
Lục An An không một tiếng động cong cong môi: “Cảm ơn thầy Thịnh.”
Thịnh Hành gật gật đầu, nhìn cô: “Được.”
Idol của cô, thật sự quá tốt rồi.
Ô ô ô ô ô.
Lục An An lại muốn yêu anh cả một đời! !
Cô vươn người lên lao tới ôm chặt người đàn ông kia, hô lớn: “Lão đại, có phải là anh nhớ em rồi hay không?”
*
“Vâng ạ.”
Thịnh Hành đi rồi, tiết mục của bọn họ cũng không sinh ra biến hóa gì quá lớn.
Khách quý đặc biệt thứ hai phải phải ngày mai mới tới, xế chiều hôm đó tổ tiết mục cho bọn họ một nhiệm vụ khá thoải mái, nói tóm lại chính là một chút công việc nhỏ giúp các thành viên tương tác với nhau nhiều hơn.
“Chị nói rồi, lúc ký hợp đồng cũng có nhắc tới.”
Sau khi Thịnh Hành đi rồi số lượng người xem phát sóng trực tiếp ít đi một chút, nhưng so với ban đầu vẫn nhiều hơn kha khá.
“Mặt của tôi đỏ hết cả lên luôn rồi,
Mọi người đều thấy chương trình này càng xem càng thú vị.
Đường Nghi cười: “Đương nhiên phải đi chứ, mai chị sẽ tới đón em, đêm nay em nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng sớm ngày mai sáu giờ chị sẽ đến đón.”
Đến buổi chiều số lượng người xem còn rất khả quan, tuy giảm đi kha khá nhưng cũng cũng không tệ lắm.
Sáng ngày thứ hai, Lục An An dậy từ rất sớm, khách quý thứ hai đến là Hạ Đồng.
Là một diễn viên, hơn nữa kỹ thuật diễn còn rất lợi hại.
Lục An An không quen cô ta cho nên phần lớn thời gian đều ở trong nhà bếp bận rộn, thỉnh thoảng cũng nói chuyện với cô ta mấy câu, không tính là nhiệt tình, nhưng cũng không tính là không lễ phép.
Nói tóm lại, đoạn thời gian sau đó trôi qua cũng không tệ lắm.
Đến buổi tối, Đường Nghi gọi điện thoại cho Lục An An.
Trước khi đi, Lục An An còn không quên chào tạm biệt với các khán giả xem truyền hình trực tiếp.
“An An.”
Lục An An đáp một tiếng, khóe môi cong lên: “Chị Đường Nghi, ngày mai chị có tới đón em không?”
Cô muốn đi tham gia cuộc thi đấu cho các nhà thiết kế giải.
Nhiệm vụ hôm nay là, mọi người phải đi ra ruộng đất hái ngô.
Cuộc thi thiết kế trang sức mà trước đó cô đăng ký sẽ chính thức bắt đầu vào ngày kia, hơn nữa còn tổ chức ở nước ngoài, Đường Nghi rất săn sóc muốn đi cùng Lục An An lên máy bay vào ngày mai.
Chỉ có điều, tất cả mọi người đều không tiếp tục bàn luận về chuyện tối hôm qua nữa.
Đường Nghi cười: “Đương nhiên phải đi chứ, mai chị sẽ tới đón em, đêm nay em nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng sớm ngày mai sáu giờ chị sẽ đến đón.”
Lục An An gật đầu: “Chị đã nói với tổ tiết mục chưa ạ?”
“Chị nói rồi, lúc ký hợp đồng cũng có nhắc tới.”
Đường Nghi cười: “Đương nhiên phải đi chứ, mai chị sẽ tới đón em, đêm nay em nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng sớm ngày mai sáu giờ chị sẽ đến đón.”
Tiết mục này ghi hình phải mất khoảng nửa tháng, trong lúc đó nhất định sẽ có người nghỉ phép, dù sao đều là nghệ sĩ, ai cũng đều có hoạt động của riêng mình, cũng không thể trực tiếp liên tục không ngừng xuất hiện bên trong chương trình này.
Lục An An gật gật đầu: “Được rồi, vậy em chờ chị tới đón.”
Cô không nhịn được làm nũng với Đường Nghi: “Ngày mai em muốn có ăn đồ ăn vặt nha.”
Đường Nghi dở khóc dở cười: “Em bị bỏ đói à?”
“Không phải.”
Lục An An oan ức mong đợi ngóng trông nói: “Em nấu cơm ăn không ngon.”
Sáng sớm ngày kế, Lục An An từ sớm đã thu dọn xong đồ của mình.
Đường Nghi nhịn không được bật cười: “Được rồi, em muốn ăn cái gì, ngày mai chị mang cho em.”
“Vâng vâng.”
Buổi tối hôm đó, Lục An An thông báo tin mình phải rời khỏi chương trình cho mọi người.
Mọi người cũng không ngoài ý muốn, chỉ có Đồng Hướng tò mò nhìn về phía cô: “An An, em còn có hoạt động khác cần phải tham gia à?”
Lục An An sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Không phải, em cần ra nước ngoài làm chút việc.”
Đồng Hướng nghe vậy không hỏi nhiều nữa.
Hai người ở trong nhà bếp bận rộn, mặc dù Thịnh Hành cảm thấy không nhìn nổi cái tình cảnh này của cô nhưng cũng không nói gì.
Anh ta mỉm cười nói: “Đi gặp bạn của em sao?”
Lục An An hơi giật mình, cười cười: “Cứ coi như thế đi.”
Lục An An và Lục Diên? !
“Nhớ chú ý an toàn.”
“Vâng.”
Trước khi đi, Lục An An còn không quên chào tạm biệt với các khán giả xem truyền hình trực tiếp.
“Tôi cần phải rời khỏi chương trình hai ngày nha, mọi người đừng nhớ tôi quá nhé.”
————
Sáng sớm ngày kế, Lục An An từ sớm đã thu dọn xong đồ của mình.
Hơn năm giờ sáng cô đã ngồi chờ ở trong phòng khách.
Xe của Đường Nghi sáu giờ mới đến.
Lục An An kéo mở cửa xe, một tay nhấc hành lý một tay muốn giơ lên chào Đường Nghi, lại nhìn thấy ở bên trong xe có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, trên mặt còn đeo khẩu trang.
Lục An An hơi khựng lại một lát, còn chưa kịp phản ứng lại thì vali của mình đã bị người đàn ông kia kéo lên xe.
Lục An An nhìn vào bóng dáng quen thuộc kia, đằng sau cô lúc này không có nhân viên của chương trình nên trong nháy mắt cô quyết định làm càn.
Cô vươn người lên lao tới ôm chặt người đàn ông kia, hô lớn: “Lão đại, có phải là anh nhớ em rồi hay không?”
Lục Diên: “. . .”
Anh cúi đầu nhìn người đang ôm mình, hô lên: “Em làm gì thế?”
Lục Diên trừng mắt nhìn cô, đưa tay xoa xoa đầu của cô, nói: “Mấy ngày không thấy, còn gầy đi không ít.”
“Buông ra.”
“Em không buông.”
Lục An An ngửa đầu nhìn anh cười cười: “Lão đại, có phải là anh lo lắng cho em nên đến đây hay không?”
Lục Diên liếc nhìn cô, vừa bực mình vừa buồn cười.
“Anh không nhớ em.”
Lục An An cười hì hì, chủ động nói: “Em nhớ anh là được rồi.”
Lục Diên: “. . .”
Lục An An làm như thế khiến Lục Diên hoàn toàn không thể nào bực tức với cô được.
Lục Diên xoa xoa huyệt thái dương, thấp giọng nói: “Sao nào, bây giờ mới nhớ tới anh là anh của em?”
“Em vẫn luôn nhớ mà.”
Lục An An cười hì hì: “Lão đại, hôm nay anh sẽ đưa em ra sân bay sao?”
Lục Diên dở khóc dở cười, gõ gõ đầu của cô.
“Ừm.”
Lục Diên trừng mắt nhìn cô, đưa tay xoa xoa đầu của cô, nói: “Mấy ngày không thấy, còn gầy đi không ít.”
“Vâng vâng.”
“Không chỉ có mấy ngày mà.”
Lục An An lời lẽ chính đáng sửa lại lời của anh.
Lục Diên dở khóc dở cười, gõ gõ đầu của cô.
“Lên xe trước đã.”
“Vâng.”
Lục An An cười: “Vâng.”
Cách đó không xa có giọng nói của các nhân viên công tác đang đi tới, mấy người thong thả đi chuẩn bị cho ngày mới, lại đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Lại liếc nhìn thấy Lục An An bên cạnh, sau khi liên tưởng đến một loại khả năng nào đó, các nhân viên công tác trợn to mắt.
Lục An An và Lục Diên? !
Hai người này là quan hệ gì? !
____________
Hết chương 89