Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 88 ✨
Edit: Nukaly
____________
Lục An An sững sờ sững sờ, có chút không tin nổi suy nghĩ của mình.
Nghe vậy, Lục An An đè lại những cảm xúc đang nhảy nhót trong lòng, khóe môi hơi nhếch lên, sung sướng đồng ý: “Vâng, thầy Thịnh ngủ ngon.”
“Anh không đi ngủ ạ?”
Thịnh Hành: “Không muốn tôi ở chỗ này cùng em?”
“Không không không, em không có.”
Cô ấy lại nhìn về phía mọi người: “Mặc dù tôi không biết nấu ăn nhưng mà vẫn có thể làm một chút món ăn nhẹ cho bữa sáng nha, sáng hôm nay mọi người muốn ăn gì nào?”
Lục An An vội vàng nói: “Em đương nhiên…” Muốn, cuối cùng cô vẫn không dám nói ra chữ này, cô vội vã sửa miệng: “Anh còn việc gì chưa làm xong ạ?”
Nhưng cũng không đúng nha, nếu như anh còn có công việc chưa làm xong thì tại sao không làm ở trong phòng luôn cơ chứ, dù sao anh cũng có phòng riêng mà.
[ Tôi biết ngay Lục An An sẽ không chống đỡ được bao lâu đâu mà, mới có mấy ngày đã không thể giả bộ được nữa. ]
Thịnh Hành hơi khựng lại, nhìn cô: “Không phải.”
Lục An An há miệng thở dốc, sự nghi ngờ dưới đáy lòng lại càng sâu.
“Không không không, em không có.”
Nhưng cô không dám hỏi, cô sợ mình tưởng bở quá rồi.
Mọi người nghe thế đều kinh ngạc.
Thịnh Hành nhìn vẻ mặt cô, hơi giương cằm lên nói: “Điện thoại di động của em sáng lên kìa.”
Mọi người sững sờ sững sờ gật gật đầu.
Lục An An hoàn hồn, vội cầm điện thoại lên.
Vẫn là tin nhắn của Úc Trúc.
Cô bật máy tính lên, nhân lúc chờ đợi liếc qua bên cạnh một cái.
Thịnh Hành đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, không hề nhìn về phía này, Lục An An thầm thở phào, tiếp tục sửa chữa nốt những chỗ khách hàng chưa vừa ý.
Sau khi làm xong hết cũng đã đến rạng sáng gần hai giờ.
Lục An An khép máy vi tính lại, Thịnh Hành ngẩng đầu lên: “Được rồi?”
“Ừm.”
Lục An An nhìn về phía anh: “Cảm ơn thầy Thịnh.”
Thịnh Hành đưa tay ra sờ sờ đầu của cô: “Ừm, nhanh đi ngủ đi.”
Nghe vậy, Lục An An đè lại những cảm xúc đang nhảy nhót trong lòng, khóe môi hơi nhếch lên, sung sướng đồng ý: “Vâng, thầy Thịnh ngủ ngon.”
*
*
Sáng sớm hôm sau, phát sóng trực tiếp đúng tám giờ giờ khai máy.
Bởi vì có Thịnh Hành ở trong chương trình, hơn nữa nội dung buổi phát sóng trực tiếp hôm trước cũng rất thú vị cho nên có không ít người từ lúc bảy giờ năm mươi mấy phút đã chờ đợi trước màn hình.
Phát sóng trực tiếp vừa bắt đầu, trong phòng khách đã xuất hiện Liễu Mộng Đình và Ngô Duyệt, bên cạnh còn có hai nam ngôi sao, chỉ có Lục An An và Thịnh Hành là chưa thấy đâu.
[ Ô ô ô ô Thịnh Hành cũng quá tốt bụng rồi, vậy mà lại đem phòng của mình tặng lại cho Lục An An, tự mình lại đi ra bên ngoài ở. ]
[ Lục An An và Thịnh Hành đâu rồi nha? ]
[ Còn hai người nữa đâu rồi? ]
[ A a a a a! Tui cố tình dậy sớm để được gặp anh trai vậy mà lại không có? ? ! ! ]
Ngô Duyệt bị Đồng Hướng hỏi như thế, cả khuôn mặt đều là vẻ oan ức: “Tôi cho rằng An An ngủ ở dưới này mà.”
[ Ô ô ô ô anh trai của tui đâu rồi! ]
Giữa lúc mọi người đang gào thét, bóng người của Thịnh Hành xuất hiện ở bên trong màn ảnh, anh từ bên ngoài nhà đi vào, trên người mặc một chiếc áo hoodie và quần jean đơn giản, nhìn qua vừa trẻ tuổi lại đẹp trai.
Anh vừa xuất hiện, bình luận dày đặc như mưa đạn, tất cả đều là một chữ ” A a a a a”.
Thịnh Hành nhìn về phía mọi người: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng Thầy Thịnh.”
Thịnh Hành hơi nhíu mày: “Em ngủ cùng một chỗ với Ngô Duyệt?”
“Chào buổi sáng.”
Lục An An bây giờ đang ngủ ở trong căn phòng vốn dành cho Thịnh Hành, còn Thịnh Hành thì lại đi ra bên ngoài ngủ.
Mấy người liên thanh chào hỏi.
Sau khi làm xong hết cũng đã đến rạng sáng gần hai giờ.
Liễu Mộng Đình kinh ngạc nhìn Thịnh Hành : “Thầy Thịnh, tại sao anh lại đi từ bên ngoài vào vậy?”
Thịnh Hành nhàn nhạt cười: “Ừm, tối hôm qua có chút việc nên đi ra ngoài.”
“A?”
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, không rõ vì sao.
Anh vừa xuất hiện, bình luận dày đặc như mưa đạn, tất cả đều là một chữ ” A a a a a”.
Đột nhiên, Liễu Mộng Đình hô lên: “An An sao còn chưa xuống nha?”
Cô ấy lại nhìn về phía mọi người: “Mặc dù tôi không biết nấu ăn nhưng mà vẫn có thể làm một chút món ăn nhẹ cho bữa sáng nha, sáng hôm nay mọi người muốn ăn gì nào?”
“Không biết nữa.”
Liễu Mộng Đình nhìn về phía Ngô Duyệt: “An An đã dậy chưa? Có phải em ấy bị cảm rồi hay không?”
Anh vừa xuất hiện, bình luận dày đặc như mưa đạn, tất cả đều là một chữ ” A a a a a”.
Ngô Duyệt há miệng thở dốc, nói: “Tối hôm qua An An không trở về phòng ngủ.”
Các khán giả xem truyền hình trực tiếp sau khi xem xong đoạn này luôn cảm thấy có điểm không đúng.
Liễu Mộng Đình: “Cái gì?”
Tiếng nói vừa dứt, các fans đang xem truyền hình trực tiếp cũng trong nháy mắt bùng nổ.
[ Cmn? ! ]
[ Không trở về phòng vậy đi chỗ nào rồi, sẽ không phải là đi hầu hạ kim chủ rồi đi. Tôi nhớ không lầm thì hôm qua cô ta có nhận một của điện thoại đó, lúc nhận điện nhìn còn rất căng thẳng nha, có khi nào thực sự là kim chủ không? ]
[ Bá đạo! Mọi người đều đã dậy rồi, đến cả Thịnh Hành cũng đã xuất hiện, cô ta còn không chịu dậy nữa, mặt mũi cũng thật lớn. ]
[ Tôi biết ngay Lục An An sẽ không chống đỡ được bao lâu đâu mà, mới có mấy ngày đã không thể giả bộ được nữa. ]
[ Thực sự là trâu bò, từ bao giờ mà Lục An An đã có mặt mũi lớn như thế rồi?]
Liễu Mộng Đình gõ gõ cửa, sau khi nhận được đáp lại mới đi vào, đi đằng sau cô ấy còn có mấy chuyên viên quay phim cầm theo máy quay tới, muốn quay lại toàn bộ hành trình của các cô.
[ Đường trắng đã biến thành đen, ngày hôm qua tôi còn cảm thấy cô ta rất thú vị. ]
Cô bật máy tính lên, nhân lúc chờ đợi liếc qua bên cạnh một cái.
[ Thực ra tôi vẫn luôn cảm thấy cô ta rất giả dối, Thịnh Hành muốn ăn cá liền đi đánh cá, cũng quá thể hiện rồi, còn để Thịnh Hành phải tự tay nấu trà gừng cho cô ta nữa chứ. ]
“An An á?” Liễu Mộng Đình vui vẻ nói: “Được.”
. . .
Lục An An không dám biểu hiện mình quá thân quen với Thịnh Hành, cô quay đầu nhìn về phía anh: “Thầy Thịnh, em ở đây được rồi, anh mau về ngủ đi.”
Mấy người Đồng Hướng cũng hết sức ngoài ý muốn, nhìn về phía Ngô Duyệt: “Vậy tối hôm qua An An đã đi đâu, tại sao cô không nói cho mọi người biết?”
Sau khi Thịnh Hành đưa cô đến cửa phòng mới tính toán rời đi, ở bên trong nhà gỗ nhỏ đâu đâu cũng có máy ghi hình, mặc dù không phát sóng trực tiếp nhưng ai biết có máy quay nào vẫn còn đang hoạt động đâu.
Ngô Duyệt bị Đồng Hướng hỏi như thế, cả khuôn mặt đều là vẻ oan ức: “Tôi cho rằng An An ngủ ở dưới này mà.”
Thịnh Hành nghe vậy, hơi nhíu mày: “Quả thật em ấy ngủ ở trong nhà nhỏ.
Anh lời ít mà ý nhiều nói: “Em ấy ngủ ở phòng nhỏ của tôi.”
“A?”
Mọi người nghe thế đều kinh ngạc.
Thịnh Hành cũng không để cho mọi người có nhiều thời gian suy nghĩ tưởng tượng linh tinh, trầm giọng nói: “Tối hôm qua lúc tối em ấy có chút chuyện cần làm nên không ở trong phòng mà ngồi dưới phòng khách làm việc, lúc xong việc đã gần hai giờ sáng rồi, em ấy nói sợ sẽ quấy rầy tới giấc ngủ của Ngô Duyệt, định ngủ ở trên ghế salông, nhân viên công tác liền để em ấy tới phòng của tôi ngủ, còn tìm cho tôi một chỗ ở mới.”
Mọi người sững sờ sững sờ gật gật đầu.
[ Vì sao Lục An An nửa đêm lại ra bên ngoài vậy? ]
Mặc dù không quá hiểu vì sao Lục An An lại có công việc khác cần làm vào lúc này, rồi lại tại sao lại bị Thịnh Hành gặp phải, nhưng ai nấy đại khái đều đã hiểu mọi chuyện.
Lục An An bây giờ đang ngủ ở trong căn phòng vốn dành cho Thịnh Hành, còn Thịnh Hành thì lại đi ra bên ngoài ngủ.
“A?”
Còn là do đích thân nhân viên chương trình chuẩn bị.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Thịnh Hành lạnh nhạt nói: “Em ấy ngủ quá muộn, không thì nhiệm vụ đầu tiên liền tùy ý chơi một chút đi.”
Liễu Mộng Đình gật đầu: “Nói đúng đó, cứ thoải mái đi, dù sao cũng không có quy định bắt buộc mọi người phải dậy sớm mà.”
Cô ấy lại nhìn về phía mọi người: “Mặc dù tôi không biết nấu ăn nhưng mà vẫn có thể làm một chút món ăn nhẹ cho bữa sáng nha, sáng hôm nay mọi người muốn ăn gì nào?”
*
Đồng Hướng: “Hôm qua tôi có mua bánh mì, ăn bánh mì đi.”
“Được nha được nha.”
Thịnh Hành nhìn về phía Liễu Mộng Đình: “Cô lên xem em ấy đi.”
Mọi người vui vẻ hoà thuận trò chuyện, đều không phát hiện ra sắc mặt của Ngô Duyệt có điểm không đúng.
Thịnh Hành nhìn về phía Liễu Mộng Đình: “Cô lên xem em ấy đi.”
“An An á?” Liễu Mộng Đình vui vẻ nói: “Được.”
*
Các khán giả xem truyền hình trực tiếp sau khi xem xong đoạn này luôn cảm thấy có điểm không đúng.
[ Vì sao Lục An An nửa đêm lại ra bên ngoài vậy? ]
[ Tôi lại muốn biết vì sao lúc ấy lại không có phát sóng trực tiếp? ! ]
[ Cmn, vừa nãy ý tứ trong lời nói của Thịnh Hành có phải là, sau khi Lục An An đi ra ngoài liền không về phòng của mình có phải không, vì sao cô ấy lại không quay về nha? ]
[ Tôi nhớ rồi, trước đó Ngô Duyệt có nói là lúc mình ngủ rất dễ tỉnh, có phải là cô ấy sợ sẽ đánh thức Ngô Duyệt hay không? ]
“Cần làm một bài tập gấp để giao lên ạ.”
[ Tôi luôn cảm thấy tối hôm qua đã xảy ra một chuyện gì đó mà chúng ta không biết nha. ]
[ Sắc mặt của Ngô Duyệt thật khó coi quá đi, sẽ không phải là thật sự đã xảy ra cái gì đi. ]
[ Ô ô ô ô Thịnh Hành cũng quá tốt bụng rồi, vậy mà lại đem phòng của mình tặng lại cho Lục An An, tự mình lại đi ra bên ngoài ở. ]
[ Lục An An thật không biết xấu hổ, Thịnh Hành nhường lại mà cô không biết từ chối à? ]
“An An á?” Liễu Mộng Đình vui vẻ nói: “Được.”
Các fans lại cãi lộn không ngừng.
Liễu Mộng Đình gõ gõ cửa, sau khi nhận được đáp lại mới đi vào, đi đằng sau cô ấy còn có mấy chuyên viên quay phim cầm theo máy quay tới, muốn quay lại toàn bộ hành trình của các cô.
“Chị Mộng Đình.”
Lục An An vặn cửa, sau hai lần xoay xoay tay nắm cửa, cô ngẩn người ra.
Liễu Mộng Đình cười: “Rốt cục không còn gọi chị là cô Liễu nha.”
Thịnh Hành: “Không muốn tôi ở chỗ này cùng em?”
Cô ấy chọc chọc mặt Lục An An: “Sao rồi, đã tỉnh chưa?”
“Dạ.”
Liễu Mộng Đình liếc nhìn máy quay phim, thấp giọng hỏi: “Tại sao em lại ngủ ở đây? Trước đó không phải chị có nói là em có thể tới gõ cửa phòng chị sao?”
Lục An An mở mắt ra nhìn vào cô ấy, tay ở bên dưới lại vân vê chăn, nhỏ giọng nói: “Em có gõ rồi, nhưng chị không dậy.”
Mấy người Đồng Hướng cũng hết sức ngoài ý muốn, nhìn về phía Ngô Duyệt: “Vậy tối hôm qua An An đã đi đâu, tại sao cô không nói cho mọi người biết?”
Liễu Mộng Đình: “. . .”
Thịnh Hành nhìn về phía Liễu Mộng Đình: “Cô lên xem em ấy đi.”
Cô ấy đột nhiên chột dạ, sờ sờ mũi nói: “Vậy sao, hoá ra chị ngủ sâu như vậy sao.”
[ Tôi luôn cảm thấy tối hôm qua đã xảy ra một chuyện gì đó mà chúng ta không biết nha. ]
Lục An An: “. . . Ừm.”
Liễu Mộng Đình nhìn cô: “Em sao thế, tối hôm qua bận bịu cái gì vậy?“
“Không biết nữa.”
“Cần làm một bài tập gấp để giao lên ạ.”
Lục An An nói: “Đến lúc làm xong cũng đã tới hai giờ.”
“Vậy tại sao không trở về phòng mà ngủ, có phải là em sợ đánh thức Ngô Duyệt hay không?”
Động tác Lục An An đứng dậy ngừng một lát, nửa ngày sau mới hàm hồ đáp một tiếng: “Ừm.”
————
Nhưng thực ra chuyện không phải như vậy.
“Anh không đi ngủ ạ?”
Tối hôm qua cô và Thịnh Hành cùng nhau đi lên tầng.
Sau khi Thịnh Hành đưa cô đến cửa phòng mới tính toán rời đi, ở bên trong nhà gỗ nhỏ đâu đâu cũng có máy ghi hình, mặc dù không phát sóng trực tiếp nhưng ai biết có máy quay nào vẫn còn đang hoạt động đâu.
[ Ô ô ô ô anh trai của tui đâu rồi! ]
Lục An An không dám biểu hiện mình quá thân quen với Thịnh Hành, cô quay đầu nhìn về phía anh: “Thầy Thịnh, em ở đây được rồi, anh mau về ngủ đi.”
Lục An An mở mắt ra nhìn vào cô ấy, tay ở bên dưới lại vân vê chăn, nhỏ giọng nói: “Em có gõ rồi, nhưng chị không dậy.”
Thịnh Hành gật đầu: “Sau khi nhìn em vào tôi sẽ về phòng.”
Lục An An vặn cửa, sau hai lần xoay xoay tay nắm cửa, cô ngẩn người ra.
Thịnh Hành nhìn động tác của cô, đi tới cửa xoay nắm cửa một cái:”. . .Em có mang chìa khoá theo không?”
“Không ạ.”
“Gõ cửa đi.” Thịnh Hành nói: “Có thể là đã ngủ quên rồi, em gõ cửa đi.”
Thịnh Hành hơi nhíu mày: “Em ngủ cùng một chỗ với Ngô Duyệt?”
“Ừm.”
“Gõ cửa đi.” Thịnh Hành nói: “Có thể là đã ngủ quên rồi, em gõ cửa đi.”
“Vâng.”
[ Cmn? ! ]
Lục An An gõ cửa, nhưng sau khi gõ đến mấy lần, người bên trong vẫn như cũ không phản ứng lại.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thịnh Hành nói: “Đi tới phòng tôi ngủ đi.”
“Chào buổi sáng Thầy Thịnh.”
“A?”
“Không cần đâu ạ.” Lục An An không chút nghĩ ngợi từ chối: “Để em đi tìm một nhân viên công tác xin chìa khoá phụ là được rồi.”
Nhưng thật đáng tiếc, ở chỗ nhân viên công tác bên kia cũng không có chìa khoá.
____________
Hết chương 88