Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương 87 ✨

Edit: Nukaly

____________

Người ra đề là bốn người còn lại, có điều đề gốc vẫn là do tổ tiết mục chuẩn bị, bọn họ chỉ có nhiệm vụ chọn loại dễ hay khó mà thôi.

Lát sau, Đồng Hướng liền hô lên với với Lục An An đang quay lưng lại với mình: “An An, được rồi.”

“Ồ.”

Lục An An quay đầu lại nhìn anh ta.

Đồng Hướng bắt đầu biểu diễn: “Bốn chữ.”

Lục An An chăm chú nhìn, sau khi Đồng Hướng làm ra động tác ngay lập tức đoán ra:

“Đàn gảy tai trâu?”

“Oa, An An, em quá thông minh rồi, em làm sao biết được thế?”

Lục An An há miệng thở ra một hơi, đột nhiên nở nụ cười: “Em chỉ tùy tiện đoán thôi.”

Mọi người không hiểu tại sao cô lại cười, nhưng trong mơ hồ hình như đã bại lộ chút gì.

Lục An An chăm chú nhìn, sau khi Đồng Hướng làm ra động tác ngay lập tức đoán ra:

Mấy vòng trò chơi đi qua, nhóm của Thịnh Hành thắng nhiều lần nhất. Người thắng sẽ nhận được khen thưởng, Lục An An tha thiết mong chờ nhìn nhân viên công tác sẽ đưa ra phần thưởng gì: “Thưởng cái gì vậy?”

“Ngủ ngon.” 

“Có phải là tiền không?”

“Đúng.” Nhân viên công tác nói: “Nhóm thắng cuộc sẽ nhận được hai trăm đồng, có thể tùy ý sử dụng.”

Lục An An: [ Em chỉ có thể thiết kế phác thảo trên giấy thôi, những chi tiết may như thế nào thì chị còn cần tự mình thêm vào đó. ]

Bốn người vừa thua cuộc: “Oa! ! Vì sao không nói sớm.”

“Đúng vậy.”

“Nếu biết sớm thì tôi cũng không thắng được.” Lục An An yếu ớt nói: “Nhìn đi nhìn lại tôi vẫn không có tài năng trong trò này.”

Nhân viên công tác cũng bị cô làm cho cười chết.

“An An, sao em lại có thể đáng yêu như vậy.”

Đôi mắt của Lục An An sáng rực lên, nhìn mấy nhân viên công tác: “Đáng yêu thế có thể có một trăm đồng không?”

Hai người ở chỗ chân cầu thang tách nhau ra, phòng của khách mời nằm ở tầng nhỏ bên trên, chỗ đó không khí rất tốt, cũng rộng rãi.

Nhân viên công tác: “. . .”

Bọn họ phát hiện! Thịnh Hành thế mà lại đem một trăm đồng nhân viên công tác đưa cho mình đưa cho Lục An An.

Khán giả: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha quá thông minh rồi.”

Lục An An đi theo mọi người lên tầng, còn chưa bước lên cầu thang, mũ áo ngủ của cô lại bị người ở phía sau kéo lại.

Bỗng dưng, nụ cười trên mặt khán giả cứng lại.

Bọn họ phát hiện! Thịnh Hành thế mà lại đem một trăm đồng nhân viên công tác đưa cho mình đưa cho Lục An An.

Trong lòng Lục An An đột nhiên nhảy một cái, nhìn về phía Thịnh Hành.

“Cái này —— “

Lục An An quay đầu, đối diện với gương mặt mà mình quen thuộc nhất và vẫn luôn thích nhất.

Giọng Thịnh Hành nhẹ như mây gió nói: “Phí sinh hoạt trong nhà gỗ nhỏ.”

Lục An An thầm thở phào, hù chết cô rồi.

Hai tay của cô nhận tiền, cười híp mắt nói: “Cảm ơn thầy Thịnh đã cho phòng nhỏ chúng em thêm tiền!”

Liễu Mộng Đình: “Cảm ơn thầy Thịnh, thầy Thịnh có muốn ở lại thêm mấy ngày không?”

Nhân viên công tác: “. . .”

Thịnh Hành nở nụ cười: “Chắc là không được rồi, chiều mai tôi phải đi.”

Nghe vậy, Liễu Mộng Đình nhìn về phía máy quay phim, chỉ vào ống kính nói: “Mọi người nhớ kỹ nha, chiều mai thầy Thịnh mới đi, sáng sớm ngày mai mọi người vẫn phải đúng giờ đến xem tiết mục của bọn tôi đó nhé.”

Các khán giả vội vã đồng ý: Được được được! Không có vấn đề gì.

“Oa, An An, em quá thông minh rồi, em làm sao biết được thế?”

Vừa lúc này trời cũng đã tối muộn, mọi người chơi xong trò chơi đều đã mệt, các nhân viên công tác cũng đóng phát sóng trực tiếp lại.

Vừa đến mười giờ, mọi người đều lục tục muốn đi về phòng của mình nghỉ ngơi.

Thịnh Hành có một căn phòng riêng, đây là phòng do ban tổ chức cố ý chuẩn bị từ đầu, chỉ dành riêng cho khách mời.

Trước đó mấy người Lục An An đã phát hiện ra căn phòng này, chỉ có điều không ai dám động vào nó.

“Muốn trở về phòng đi ngủ chưa?”

Nghe vậy, Liễu Mộng Đình nhìn về phía máy quay phim, chỉ vào ống kính nói: “Mọi người nhớ kỹ nha, chiều mai thầy Thịnh mới đi, sáng sớm ngày mai mọi người vẫn phải đúng giờ đến xem tiết mục của bọn tôi đó nhé.”

“Trở về thôi.”

Lục An An đi theo mọi người lên tầng, còn chưa bước lên cầu thang, mũ áo ngủ của cô lại bị người ở phía sau kéo lại.

Lục An An ngẩn ra, quay đầu đi qua.

Thịnh Hành nhìn vào mắt cô: “Có dấu hiệu cảm mạo không?”

“Không có ạ.”

“Cổ họng có khó chịu không?”

“Không khó chịu ạ.”

Lục An An nhìn anh: “Thầy Thịnh yên tâm đi, em rất khỏe mạnh.”

Thịnh Hành “Ừ” một tiếng, âm thanh nặng nề nói: “Có gì không không đúng nhớ phải ngay lập tức nói.”

“. . . Vâng ạ.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”          

Hai người ở chỗ chân cầu thang tách nhau ra, phòng của khách mời nằm ở tầng nhỏ bên trên, chỗ đó không khí rất tốt, cũng rộng rãi.

Lục An An biết rõ đúng mực, coi như là bây giờ cô và Thịnh Hành đã tương đối quen thuộc nhưng cô cũng không dám đi lên.

Vừa trở về phòng Ngô Duyệt liền đi vào toilet.

Đại khái là đánh răng rửa mặt.

Lục An An xoa xoa vòng eo nhức mỏi của mình, chỉ muốn nằm luôn không nhúc nhích.

Vừa mới nằm xuống, Úc Trúc lại gửi tin nhắn tới.

Úc Trúc: [ An An An An, khẩn cấp cứu mạng! ]

Trước đó bản thiết kế này là một chiếc váy dạ hội, nhìn vào có thể nói là khá đúng quy đúng củ, sau khi đọc xong những yêu cầu của khách hàng, Lục An An đã đại khái hiểu được người kia muốn chiếc váy này tỏa ra loại cảm giác gì.

Lục An An: [ ? ]               

Úc Trúc: [ Cái bản thiết kế phác thảo lần trước em gửi cho chị ấy, có một vị khách sau khi nhìn thấy thì cảm thấy rất thích, nhưng cô ấy cảm thấy có mấy chỗ chi tiết nhỏ không ưng ý lắm, còn cần phải sửa lại thêm một chút, bây giờ em có rảnh không? ]

Lục An An suy nghĩ vài giây: [ Có, vị khách ấy có yêu cầu gì thế ạ? ]

Úc Trúc: [ Ở chỗ eo và cả xương quai xanh nữa, cô ấy muốn có thêm một đường biên có thể khoe ra mấy vị trí này. ]

Lục An An: [ Lão đại, còn đang đóng phim sao? ]

Sau khi Lục An An nhân được tin nhắn của Úc Trúc bên kia kiền vội vã đồng ý: [ Em sẽ sửa ngay bây giờ đây, có cần gấp lắm không chị? ]

Úc Trúc: [ Cũng hơi gấp, cô ấy nói mấy ngày nữa sẽ phải tham gia một bữa tiệc nên muốn có váy càng sớm càng tốt. ]

Lục An An: [ Em chỉ có thể thiết kế phác thảo trên giấy thôi, những chi tiết may như thế nào  thì chị còn cần tự mình thêm vào đó. ]

Úc Trúc: [ Có bản thiết kế phác thảo là được rồi, đến lúc đó chị và em có thể video call bàn bạc thêm sau. ]

Lục An An: [ Được. ]

May là khi cô đến gameshow ghi hình vẫn mang theo máy vi tính và bàn vẽ tới.

Cô liếc nhìn Ngô Duyệt còn ở trong toilet, gõ gõ cửa: “Ngô Duyệt, tôi có chút việc cần đi xuống tầng dưới một chuyến, chị đi ngủ sớm một chút.”

Ngô Duyệt: “Ừm.”

Lục An An không để ý tới thái độ của Ngô Duyệt, ôm máy vi tính và bàn vẽ trực tiếp đi xuống tầng.

Đèn phòng khách tầng dưới vẫn luôn sáng, có mấy nhân viên công tác vừa khéo đi tới, khi nhìn thấy Lục An An thì hỏi:

“An An, sao cô lại xuống đây?”

Lục An An nở nụ cười: “Tôi có chút việc cần làm, các anh chị cứ đi nghỉ ngơi đi.”

Lục An An: [ Ừm, em làm nốt mấy thứ, đang buồn ngủ quá. ]

“Ừ, nghỉ sớm một chút nhé.”

Chờ được một lúc, Lục An An cuộn mình ở trên ghế salông ngáp một cái.

“Vâng vâng.”

Đợi đến các lúc nhân viên công tác đi rồi, Lục An An mới mở ra những yêu cầu sửa đổi của Úc Trúc bên kia, từ từ thay đổi bản vẽ.

Trước đó bản thiết kế này là một chiếc váy dạ hội, nhìn vào có thể nói là khá đúng quy đúng củ, sau khi đọc xong những yêu cầu của khách hàng, Lục An An đã đại khái hiểu được người kia muốn chiếc váy này tỏa ra loại cảm giác gì.

Hẳn là muốn hở ra thêm một chút, mọi người khoe được nhiều đường cong hơn một chút.

Cô nở nụ cười, bắt đầu một lần nữa điều chỉnh bản thiết kế.

Thời gian tích tắc đi qua, đến khi một lần nữa gửi bản thiết kế mới đi bên ngoài đã sắp 12 giờ đêm.

Lục An An: [ Em đã gửi cho chị rồi đấy, chị đưa khách hàng nhìn xem đã ưng ý chưa? ]

“Ngủ ngon.” 

Úc Trúc: [ Được. Chờ một lát. ]

Lục An An: [ Ok. ]

Chờ được một lúc, Lục An An cuộn mình ở trên ghế salông ngáp một cái.

Cô có chút buồn ngủ.

Để phòng ngừa mình ngủ quên ở trên ghế salông, Lục An An ấn mở WeChat của Lục Diên, gửi cho anh ấy một cái tin nhắn.

Lục An An: [ Lão đại, còn đang đóng phim sao? ]

Lục Diên: [ Còn chưa ngủ? ]

Lục An An: [ Ừm, em làm nốt mấy thứ, đang buồn ngủ quá. ]

Lục Diên: [ Không thể để ngày mai làm được à, không phải phát sóng trực tiếp đã kết thúc rồi à, em có bị cảm mạo hay không? ]

Lục An An không để ý tới thái độ của Ngô Duyệt, ôm máy vi tính và bàn vẽ trực tiếp đi xuống tầng.

Lục An An: [ Không có chú cảm nào luôn, em đang ở phòng khách, anh có rảnh không, cùng em nói chuyện một chút. ]

Lục Diên hơi nhíu mày: [ Không lạnh à? ]

Lục An An: [ Không lạnh, ở đây có điều hòa. ]

Lục Diên rất săn sóc nói chuyện phiếm với cô một hồi, Úc Trúc lại gửi tin nhắn tới, nói còn một vài chi tiết nhỏ muốn điều chỉnh.

Lục An An hít sâu một hơi, để điện thoại di động xuống tiếp tục sửa chữa.

Đến khi bản thiết kế lần thứ hai sửa sang xong, chỗ chân cầu thang lại truyền đến một âm thanh.

Lục An An quay đầu, đối diện với gương mặt mà mình quen thuộc nhất và vẫn luôn thích nhất.

Nhân viên công tác cũng bị cô làm cho cười chết.

“Thầy Thịnh. . . Anh còn chưa ngủ sao?”

Thịnh Hành nhìn chằm chằm cô: “Ừm, còn chưa hết bận?”

Lục Diên hơi nhíu mày: [ Không lạnh à? ]

“. . . Chưa ạ.”

Đồng Hướng bắt đầu biểu diễn: “Bốn chữ.”

Lục An An nhìn động tác của Thịnh Hành, đầu tiên anh tiến vào nhà bếp rót một cốc nước, sau đó đi ra ngoài ngồi ở bên cạnh Lục An An.

____________

Hết chương 87

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *