Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 79 ✨
Edit: Nukaly
____________
Ngô Duyệt nói: “Tôi đã nói với An An rồi, tôi không thích ăn thịt.”
Lục An An ngẩn ra, gật gật đầu: “Đúng thế, chị Ngô Duyệt có nói chị ấy không thích ăn thịt.”
Đồng Hướng: “Thế mấy món chay bên cạnh thì sao?”
Ngô Duyệt nở nụ cười, mím môi: “Cũng không cần, tôi thật sự không đói bụng.”
Mọi người sững sờ, không hiểu nổi cô ta bị làm sao.
Ngô Trạch Vũ đứng ra giảng hoà, nhẹ giọng nói: “Đừng để ý, ban nãy lúc bọn tôi đi mua hoa quả, chị Duyệt có ăn chút đồ rồi. Bây giờ chị ấy không đói bụng cũng bình thường.”
Lục Diên trừng mắt nhìn cô, lại trừng mắt nhìn Thịnh Hành một cái.
“. . . Vậy sao.”
Liễu Mộng Đình nói: “Vậy được rồi, chúng tôi ăn hết nha.”
“Được.”
Lục An An cúi đầu ăn, thực ra số lượng các món ăn không nhiều, dù sao tiền bọn họ có cũng có hạn, không dám tiêu lung tung.
Sau khi ăn cơm xong, Liễu Mộng Đình chủ động nhận thầu rửa bát, cô ấy tự thấy trước đó mình cái gì cũng không làm cho nên bây giờ đương nhiên phải tranh công đi rửa chén.
“Vâng ạ.”
Cô ấy cũng không làm giá, lúc cùng mọi người ở chung cũng rất vui vẻ.
Sau khi rửa bát xuống là đến thời gian cho mọi người ngủ trưa.
“Em muốn thầy Thịnh chơi hay là không chơi?”
Lục An An ở lại giúp Liễu Mộng Đình rửa bát xong mới về, lúc cô về thấy Ngô Duyệt đang cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm với người khác, lúc nhìn thấy cô, cô ta dừng một chút, sau đó đem điện thoại di động đặt sang một bên.
“. . . Chắc là không cần đâu ạ?”
Cô ta không chào hỏi gì với Lục An An, Lục An An cũng không nói chuyện với cô ta.
Lục An An không hiểu vì sao cô ta lại không thích mình như vậy.
Bây giờ đã là giữa trưa sang chiều, Lục An An thật sự có một chút mệt mỏi.
Sau khi cô bò lên trên giường không tới vài phút liền ngủ luôn.
Sau khi tỉnh lại đã là buổi chiều, tổ tiết mục bắt đầu phát nhiệm vụ cho mọi người.
Mọi người nhìn thấy đều hơi nhướng mày.
Nhiệm vụ thứ nhất tổ tiết mục đưa ra là đi ra vườn trồng rau.
Lúc nghe thấy nội dung nhiệm vụ, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Cô mẫn cảm lại yếu đuối, nhưng cũng tương tự, cô cũng hiểu rõ Lục Diên, hiểu tâm trạng vừa rồi của anh ta.
“Cái… Cái gì cơ?”
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, khóe môi Lục An An cong lên, không một tiếng động nói: Anh, mau ăn.
Nhóm đạo diễn: “Trồng rau!”
“. . . Chúng tôi không biết làm.”
“Sẽ có người dạy các vị.” Nhân viên công tác nói: “Mỗi khoang đất được một trăm đồng, các bạn cố lên.”
Mọi người: “? ? ?”
Lục An An và Liễu Mộng Đình liếc mắt nhìn nhau, tỏ vẻ kháng nghị: “Cái giá này cũng quá rẻ rồi, đây chính là bóc lột sức lao động đó.”
Mọi người: “? ? ?”
Không phải, hai người cứ như thế không có nguyên tắc sao? !
Lục An An không một tiếng động cong cong môi: “Anh à, anh có đói bụng không?”
Mặc dù không biết làm nhưng cũng không thể không đi làm.
Nếu như không làm thì hai trăm đồng cũng không có, hơn nữa tổ tiết mục còn cho thêm một nhiệm vụ nữa, ngoại trừ một cái là đi ra vườn trồng rau còn một nhiệm vụ là vào sông bắt cá, cũng có thể bán lấy tiền.
Thịnh Hành ghé mắt: “Đi thôi.”
Bắt được bao nhiêu cá, bán được bao nhiêu tiền đều sẽ về tay của bọn họ.
Mọi người đối với loại nhiệm vụ này của tổ tiết mục rất bất đắc dĩ, nhưng hết lần này tới lần khác đều hiểu rõ, các fans thực ra đều thích xem loại sinh hoạt hằng ngày như thế này.
Thịnh Hành ngước mắt lên nhìn cô: “Cứ để cho bọn họ tự đi lấy đi.”
Không có bất kì tranh chấp kịch liệt gì, chỉ cần thanh thanh thản thản làm những công việc nho nhỏ hằng ngày mà thôi.
Lúc đi tới nơi trồng rau, Lục An An quả thật cũng có chút choáng váng.
Cô không tin một chút nào.
Coi như là cô có lợi hại như thế nào đi thì cũng không biết làm mấy chuyện này, cũng may ở đây có người sẽ dạy bọn họ làm, công việc này thật ra cũng không có cái gì khó.
Sau khi trồng rau xong năm người tiếp tục đi bắt cá.
Dù sao cũng phải xem xét một chút, tổ tiết mục hẳn sẽ không quá gây khó dễ cho người chơi đâu ha.
Sau khi bắt được mấy con cá, Liễu Mộng Đình đề nghị: “Nếu không thì chúng ta đem đi bán đi? Tôi nghe nói buổi tối ở nơi này có chợ đêm đó, nghe bảo rất náo nhiệt.”
Lục An An trong miệng thúc giục: “Các anh đi qua đó trước đi, em đi rửa tay một chút đã.”
“Ai đi bán đây?”
Ngô Duyệt nói: “Để tôi đi.”
“Vâng vâng.”
Liễu Mộng Đình gật đầu: “Vậy Trạch Vũ đi cùng cô ấy đi, ba người chúng tôi nửa giờ nữa sẽ tới.”
“Được.”
Ngô Duyệt và Ngô Trạch Vũ cùng nhau đi bán cá, Lục An An, Đồng Hướng và Liễu Mộng Đình tiếp tục bắt cá, sau nửa giờ mấy người mới bắt thêm được năm con cá, thành quả xem như là không tệ.
Mấy người đi cùng về chợ bán thức ăn bên kia.
Lục An An đi thẳng tới, đứng bên cạnh Lục Diên, nhỏ giọng nói: “Thầy Lục, em đặc biệt lấy cho thầy đó, anh nể mặt em ăn một miếng đi.”
Vừa khéo lúc này đã là chạng vạng, ánh tà dương đặc biệt xinh đẹp.
Tổ tiết mục đã giao hẹn với bọn họ một vị trí từ sớm, lúc ba người đi qua thì thấy mấy con cái kia vẫn còn từ đầu chí cuối ở trong nước bơi lội.
Liễu Mộng Đình: “. . . Một con cũng không bán được à?”
“Muốn nha.”
“. . . Ừ.”
Ngô Trạch Vũ ngượng ngùng nói: “Không có ai mua.”
Lục Diên trừng mắt nhìn cô, lại trừng mắt nhìn Thịnh Hành một cái.
Lục An An chớp chớp mắt, nhìn dòng người lui tới cách đó không xa: “Có gọi khách rồi sao?”
Lục Diên sờ sờ đầu của cô: “Anh đưa em đi nhé?”
“Là sao?”
Ngô Duyệt nhìn cô: “Ý của cô là rao hàng ấy hở?”
Có một giây trong nháy mắt, Lục Diên cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình giờ phút này.
“Vâng vâng.”
Nghe vậy, khuôn mặt Ngô Duyệt lập tức kéo xuống: “Tôi không làm, tại sao phải rao hàng?”
Ôn Tư Niên vừa định nói cái gì lại thấy Thịnh Hành liếc nhìn mình, anh ta khẽ cười, nhưng thật ra không sợ một chút nào.
Lục An An “Ồ” một tiếng, nhưng thật ra không tức giận.
Cô có chút tò mò nhưng không hỏi nhiều.
Nhưng các fans đang xem truyền hình trực tiếp lại tức giận rồi.
[ Tôi không còn gì để nói, Ngô Duyệt cho là cô ta nổi tiếng đến mức nào cơ chứ! Còn nói không muốn, cô ta cũng thật là. ]
[ Không phải đâu, là Lục An An cố ý gây khó dễ người ta ấy, rao hàng cái gì mà rao hàng, sao cô ta không tự mình mà đi rao hàng. ]
[ Tôi xem như là nhìn ra rồi, Ngô Duyệt không thích Lục An An, Lục An An cũng chả lễ phép gì với Ngô Duyệt. ]
Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng ngời, vội vã đồng ý: “Vâng ạ.”
[ Oa, tranh chấp kịch tính mà tôi thích sắp tới rồi sao, chờ mong chờ mong! ]
“Ừ.”
. . .
Lục Diên cũng không có biện pháp nào, sau khi Lục An An rời đi mới đi sang một bên khác.
Chỉ tiếc là sau đó không có màn tranh chấp nào xảy ra, Lục An An liếc nhìn nhân viên công tác: “Tôi có thể rao hàng không?”
Nhân viên công tác: “Tất nhiên là được.”
Lục An An gật đầu, nhìn về phía Liễu Mộng Đình và Đồng Hướng nói: “Hai vị tiền bối, hai người đi hấp dẫn một chút khách đến đây nhé?”
Cô lôi kéo quần áo của Lục Diên: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, em siêu cấp vui vẻ.”
Đồng Hướng cười: “Hấp dẫn ai thế.”
Lục An An không chút nghĩ ngợi nói: “Fans của hai người nha, thầy Đồng, chẳng phải anh luôn lấy khuôn mặt của mình làm tự hào sao, mau đi đi.”
Nói xong, cô lại nhìn về phía Liễu Mộng Đình.
Liễu Mộng Đình rất tự biết lấy mình: “Chị biết rồi, để chị đi, chị sẽ hấp dẫn một chút khách tới.”
Lục An An quay đầu nhìn về phía Lục Diên, cô chớp chớp mắt: “Thầy Lục, thầy vừa đi đâu vậy ạ?”
“Cảm ơn cô Liễu.”
Lục An An hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy mình đang mang theo một đám nhi đồng lớn tuổi.
Ôn Tư Niên cười cười, ý tứ sâu xa trừng mắt nhìn Thịnh Hành, sau đó lại nhìn Lục An An một cái.
Rõ ràng cô mới là người nhỏ tuổi nhất đó.
Về phần mình, Lục An An không chần chờ chút nào, mở miệng hô to: “Bán cá bán cá đây! Có ai muốn mua cá không, cá mới mẻ tươi ngon còn đay tung tăng bơi đây, còn có cá do ngôi sao Liễu Mộng Đình tự tay bắt, mọi người có biết cô Liễu là ai không, cô ấy chính là ca sĩ nổi tiếng đã hát bài hát *** đó, mua được cá do chính tay cô ấy bắt về nhà ăn liền có thể có giọng hát êm tai như cô Liễu vậy, ở đây còn có cá do thầy Đồng Hướng bắt nữa, ăn cá do chính tay thầy Đồng bắt nhất định sẽ trở nên đẹp trai như anh ấy. . .”
Lục An An liên tiếp nói, các nhân viên công tác ở trước mặt cô cũng không nhịn được buồn cười.
“An An, tại sao cô lại lợi hại như vậy.”
Lục Diên nhìn dáng vẻ Lục An An và Thịnh Hành nói chuyện, có chút tức giận nhưng lại có loại tâm tình không nói ra được.
Lục An An buông tay: “. . . Ai mà không có chút chuyện xưa cơ chứ?”
Tiếng nói vừa dứt, trong đám người đột nhiên nghe thấy có những tiếng thốt lên kinh ngạc.
Lục Diên: “… Có vấn đề gì sao?”
Lục An An nhìn theo, ngoài ý muốn nhìn thấy người quen.
Cô sửng sốt, cả người hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại, ngốc lăng lăng nhìn về người ấy.
Lục An An: “. . .”
Thịnh Hành không nhanh không chậm đi tới trước mặt cô, mỉm cười nhìn vào mắt cô, thấp giọng hỏi: “Vậy nếu ăn cá do An An bắt thì sẽ như thế nào?”
– – – – – – – – Tác giả có lời muốn nói:
Lục An An gật đầu một cái.
Thịnh Hành: Thu hoạch được một fans nhỏ.
Tác giả: Không, thu hoạch một cô vợ.
____________
Hết chương 79