Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương 77 ✨

Edit: Nukaly

____________

[ Mấy người đừng có nói linh tinh có được không, lúc anh ấy đang lướt Weibo vô tình nhìn thấy không được sao? Lẽ nào mấy cô trừ đọc tin của idol nhà mình liền không bao giờ nhìn thấy tin tức của những người khác sao? Quả thực là có độc. ]

Có độc hay không thì không biết, nhưng nói tóm lại, cái đề tài này xem như đã được bỏ qua.

Sau khi năm người tụ tập đông đủ, tổ tiết mục cũng bắt đầu phổ cập quy tắc trò chơi cho mọi người.

Lục Diên không hé răng, lẳng lặng nhìn vào mắt cô.

Ví tiền của cả năm người đều phải giao lên trên, khi đang trong chương trình bọn họ chỉ có thể sử dụng tiền do tổ tiết mục cung cấp, sau đó đi làm nhiệm vụ.

Phong Minh Thành liếc mắt nhìn Thịnh Hành, trầm thấp nở nụ cười: “Thịnh Hành nói không sai, An An, hôm nay em thắng nhiều như vậy lại không cược tiền, nếu không liền đồng ý một điều kiện với em đi, sau này nếu em có nhu cầu gì cứ việc tìm anh giúp đỡ.”

Nhiệm vụ có khó khăn cũng có đơn giản, mỗi ngày đều không giống nhau, bọn họ thậm chí có thể thông qua làm nhiệm vụ kiếm tiền.

Sau khi nghe xong giới thiệu, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Ôn Tư Niên cười cười, ý tứ sâu xa trừng mắt nhìn Thịnh Hành, sau đó lại nhìn Lục An An một cái.

Tổ tiết mục bắt đầu phát tiền cho mọi người, Liễu Mộng Đình nhận phong bì xong liền hô lên: “Đây là cho một ngày?”

Chỉ chốc lát bốn người ngồi trên bàn đã hoàn toàn thay đổi.

Tổ tiết mục: “Nửa tháng đó.”

Thịnh Hành và Ôn Tư Niên đã đi tới chỗ kia ngồi xuống.

“Chỉ có ngần này? ?”

Lục An An quay đầu nhìn về phía Lục Diên, cô chớp chớp mắt: “Thầy Lục, thầy vừa đi đâu vậy ạ?”

Liễu Mộng Đình lấy tiền ra, mọi người thuận thế nhìn sang.

Trong tay của cô đang cầm khoảng chừng một ngàn đồng.

( một ngàn đồng ~ 3.600.000 việt nam đồng )

Mọi người hít vào một hơi, hoàn toàn không thể tin được phí sinh hoạt chỉ có ngần ấy, chỗ này làm sao mà đủ cho bọn họ sinh hoạt.

Nhân viên công tác: “Các vị cũng có thể dựa vào làm nhiệm vụ kiếm tiền nha, một ngàn đồng đã là rất nhiều rồi.”

Trở thành Lâm Nhược Tinh và Lục An An trở thành một nhóm, Thịnh Hành một mình một người, Ôn Tư Niên và một người đàn ông khác, tên là Phong Minh Thành, là một đạo diễn.

Mọi người: “. . .”

Lâm Nhược Tinh liếc nhìn: “Qua đây chơi với chị, em có biết chơi không?”

Xin hỏi chỗ nào là rất nhiều.

Mọi người nhìn thấy đều hơi nhướng mày.

[ Nói thật, một ngàn đồng không nhiều chút nào, làm sao đủ để cho năm người dùng nửa tháng được.]

[ Thực ra tôi lại cảm thấy như thế là đủ rồi, nếu như chỉ ăn cơm ở nhà thì thoải mái nha.]

[ Quá đáng thương, một ngàn đồng. ]

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha nhìn biểu cảm của bọn họ đi, quá thú vị. ]

Lục An An gật đầu một cái.

[ Ô ô ô ô đừng để con trai bảo bối nhà chúng ta phải đói bụng nha. ]

“. . . Chắc là không cần đâu ạ?”

Bất kể là mấy người Lục An An nói thế nào thì tổ tiết mục cũng chỉ cho bọn họ một ngàn đồng.

Liễu Mộng Đình có tuổi lớn nhất, cô ấy bất đắc dĩ thở dài: “Quên đi, một ngàn đồng thì một ngàn đồng đi, tôi cũng không tin bọn họ sẽ để chúng ta chết đói.”

Cái gì gọi là thầy Thịnh nói cô rất gầy cô liền ăn. 

“Nói đúng lắm.”

Ngô Trạch Vũ nói: “Dù sao không phải vẫn còn nhiệm vụ sao?”

Lục Diên bị cô làm cho tức gần chết.

Ngô Duyệt nói: “Mọi người có muốn lên xem phòng của chúng ta không.”

Khóe môi anh ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Đến đây chơi một chút, Lâm Nhược Tinh vừa khéo cũng ở đây, các em có thể chơi cùng một chỗ.”

Năm người đối diện nhìn nhau, gật gật đầu.

“Vâng ạ.”

Chỗ này có ba phòng, Liễu Mộng Đình được phân riêng một phòng, Lục An An và Ngô Duyệt một phòng, Ngô Trạch Vũ và Đồng Hướng một phòng, chuyện này không cần mọi người rối rắm.

Lục An An thật ra không có ý kiến gì, hai chàng trai cũng giống cô không có vấn đều, nhưng Ngô Duyệt lúc nhìn phòng được phân lại nói: “Chị ngủ khá là nông.”

Lục An An hoảng hốt nghĩ, nhìn cô: “Chỉ cần động tĩnh nhỏ đều có thể sẽ đánh thức chị sao?”

Lục Diên dở khóc dở cười, nhìn vào khuôn mặt bướng bỉnh của cô lại đáp một tiếng: “Được rồi, lát nữa anh sẽ ăn.”

“Ừm.”

Lục Diên không hé răng, lẳng lặng nhìn vào mắt cô.

Lục An An há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói: “Vậy để em đi hỏi nhóm đạo diễn một chút, xem xem chỗ này có còn phòng nào không.”

Cô có chút tò mò nhưng không hỏi nhiều.

Ngô Duyệt mím môi: “Hay là đừng đi, nếu không sau này các khán giả lại nói chị lập dị.”

“. . . Chắc là không cần đâu ạ?”

Lục An An hoảng hốt nghĩ, cười nói: “Cũng không quan trọng lắm đâu, em đi hỏi một chút, nếu như họ nói không có thì chỉ có thể đành chịu như vậy, em sẽ cố gắng nói nhỏ thôi.”

Thịnh Hành ghé mắt: “Đi thôi.”

“. . . Cũng được.”

Qua mấy lần nữa, cô hậu tri hậu giác hỏi: “. . .Các anh đang nhường bọn em à?”

Cuối cùng, đương nhiên là không có.

Tổ tiết mục đã bố trí như vậy, làm sao có thể để lại một phòng trống, coi như là có cũng sẽ không cho bọn họ ở, căn phòng đó là chuẩn bị cho khách quý.

“Anh trai tuyệt đối sẽ giúp em hết mình.”

Lục An An thật ra cũng hiểu, không hề cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng nhìn qua tâm trạng của Ngô Duyệt không tốt cho lắm.

Trước đây lúc ở nhà, mọi người đều nói cô rất gầy đều không thấy cô ăn đâu.

Chỉ có điều cũng hết cách rồi, Liễu Mộng Đình sẽ không nhường lại phòng của mình, dù sao địa vị của cô ấy cũng sờ sờ ra đó, coi như là cô ấy nhường lại thì Ngô Duyệt cũng không nên vào ở.

“Không chán ạ.”

Mấy chuyện này ở trong giới giải trí vẫn là rất so đo.

Dù sao thì . . . Lục An An cũng không hiểu sao mình lại thấy vậy, nhưng trực giác của cô vẫn luôn rất chính xác.

Sau khi đi xem phòng xong, mọi người rõ ràng cảm nhận được bầu không khí của năm người có một tí tẹo không đúng.

[ Tôi cảm giác Ngô Duyệt có chút lập dị nhé, cô ta còn đang ghi hình chương trình đó. ]

[ Cô ấy không lập dị chút nào! Người ta giấc ngủ rất nông không được sao. ]

[ Vẫn là làm đàn ông thật tốt, rất tùy tiện nha. ]

Thịnh Hành đáp một tiếng: “Vậy để xem đã.”

[ Tôi cảm thấy Lục An An rất tốt nha, còn chủ động đi hỏi nhân viên công tác, tôi tò mò là rõ ràng là Ngô Duyệt muốn ở một mình một phòng, vì sao cô ta không tự đi mà hỏi. ]

Ôn Tư Niên ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì cười nói: “An An, em không mang tới cho bọn anh sao?”

[ Vì sao Lục An An vẫn luôn nói chuyện với Đồng Hướng vậy! Hai người các ngươi mau tách ra một chút cho tui có được không! ]

Cô mẫn cảm lại yếu đuối, nhưng cũng tương tự, cô cũng hiểu rõ Lục Diên, hiểu tâm trạng vừa rồi của anh ta.

Giờ phút này, Lục An An quả thực đang chuyện cùng Đồng Hướng.

“Có thấy xấu hổ hay không.”

Đồng Hướng nhìn cô: “Đã lâu không gặp.”

Lục An An nở nụ cười: “Đã lâu không gặp.”  

Đồng Hướng hơi dừng lại, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, tôi đã giúp em hỏi một tiếng rồi.”

“Cái gì ạ?”    

Đồng Hướng nói: “Chuyện về chủ nhà trước đó ấy.”

Lục An An ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới anh ta sẽ nói tới chuyện này.

Cô kinh ngạc chớp mắt một cái, thấp giọng nói: “A, buổi trưa anh muốn ăn cái gì?”

Đồng Hướng: “. . .”

“Đồng ý đi.” Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô: “Đạo diễn Phong tình nguyện chịu thua.”

Anh ta sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu ra.

Ở trong tiết mục lại đi thảo luận những chuyện này quả thật không tốt lắm.

Nghĩ nghĩ, Đồng Hướng nói: “Tôi ăn gì cũng được, mọi người muốn ăn cái gì?”

Ngô Trạch Vũ: “Tổ tiết mục sẽ không chuẩn bị đồ ăn sẵn cho chúng ta đâu nhỉ, chúng ta đi vào trong nhà bếp nhìn chút nhé?”

Thịnh Hành ngước mắt lên nhìn cô: “Cứ để cho bọn họ tự đi lấy đi.”

Năm người cùng nhau đi vào trong nhà bếp, mở tủ lạnh ra xem —— rất tốt, không có bất kỳ thứ gì.

Cô mẫn cảm lại yếu đuối, nhưng cũng tương tự, cô cũng hiểu rõ Lục Diên, hiểu tâm trạng vừa rồi của anh ta.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau.

“Ừ.”

Liễu Mộng Đình cũng là một người không thành thạo những việc vặt trong cuộc sống, cô nhìn về phía mấy người còn lại: “Có ai biết nấu cơm không?”

Lục Diên cũng không có biện pháp nào, sau khi Lục An An rời đi mới đi sang một bên khác. 

Đồng Hướng: “Tôi có biết một chút.”

Lục An An cũng giơ tay: “Em cũng biết một chút.”

Ngô Trạch Vũ: “Tôi không biết.”

“Không chán ạ.”

Ngô Duyệt: “. . . Tôi cũng không biết.”

Phong Minh Thành nhìn vào mắt cô, mỉm cười nói: “Không có gì, đều là Thịnh Hành chi tiền.”

Liễu Mộng Đình: “Tôi cũng không biết.”

Cô ấy giải quyết dứt khoát nói: “Nếu vậy thì An An và Đồng Hướng phụ trách nấu cơm đi, chúng ta sẽ làm những chuyện khác, mọi người thấy như thế nào, tôi phân phối như thế có được không?”

Thịnh Hành và Ôn Tư Niên đã đi tới chỗ kia ngồi xuống.

“Tôi không có vấn đề gì.”

Nghe vậy, Lục Diên đè ép xuống tức giận đang dâng lên với Thịnh Hành, quay đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Em có thấy chán không?”

Liễu Mộng Đình nhìn mọi người gật đầu, vội vàng nói: “Vậy bây giờ chuyện quan trọng là phải đi mua thức ăn trước, chợ bán thức ăn ở đâu nhỉ?”

“Chắc hẳn tổ tiết mục đã tìm được nơi tốt rồi.”

Mọi người sôi nổi bàn bạc.

Lục An An nói: “Một mình em ngồi đây rất tốt.”

Lần đầu tiên ra ngoài, sau khi suy nghĩ một lát thì nhóm phái ra bốn người đi chợ.

Chỉ có Liễu Mộng Đình là ở lại trong nhà.

*

Tổ tiết mục vẫn rất là tri kỷ, còn chuẩn bị sẵn cho bọn họ một chiếc xe.

Thịnh Hành khẽ cười: “Vậy em qua kia đi, đánh cho anh ta thua không ngóc đầu lên nổi đi.”

Sau khi bốn người lên xe, có không ít khán giả đang xem truyền hình trực tiếp chuyển tới kênh của bọn họ.

Lát sau, Lục An An liền bưng một cái khay nhỏ đi tới.

“Muốn mua cái gì bây giờ?”

“. . . Chắc là không cần đâu ạ?”

Lục An An lấy điện thoại di động ra, nhìn về phía mọi người: “Mọi người thích ăn cái gì?”

Lục Diên cũng không có biện pháp nào, sau khi Lục An An rời đi mới đi sang một bên khác. 

Đồng Hướng nói: “Thịt!”

[ A a a a a a a con trai bảo bối của chúng ta thật là quá thành thực! ]

[ Ô ô ô ô con trai bảo bối thích ăn thịt, đừng để thằng bé bị đói nha. ]

Lục An An cười cười: ” Anh Trạch Vũ thì sao?”

Lục An An không một tiếng động cong cong môi: “Anh à, anh có đói bụng không?”

Ngô Trạch Vũ cười cười: “Tôi cái gì cũng được, đều ăn được.”

Lục Diên không hé răng, lẳng lặng nhìn vào mắt cô.

“Anh có sở thích đặc biệt nào không? Có thể ăn cay không?”

“Có thấy xấu hổ hay không.”

“Được, đều được.”

Lục An An gật đầu, nhìn về phía Ngô Duyệt: “Chị Duyệt thích ăn cái gì ạ?”

Ở bên trong chương trình này, tuổi của Lục An An nhỏ nhất, không thể không gọi tất cả mọi người là anh và chị, nếu như không gọi như vậy cô cũng lo lắng sẽ bị mọi người phán là không lễ phép.

____________

Hết chương 77

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *