Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 72 ✨
Edit: Nukaly
____________
Lục An An quay đầu nhìn về phía Lục Diên, cô chớp chớp mắt: “Thầy Lục, thầy vừa đi đâu vậy ạ?”
Ôn Tư Niên: “. . .”
Lục Diên nghẹn lại, liếc mắt nhìn cô.
Lục An An cười giả dối, cố ý hỏi: “Chị Nhược Tinh đâu rồi ạ?”
Thịnh Hành mỉm cười nói, ghé mắt nhìn cô: “Có hứng thú?”
Thịnh Hành nhịn không được khẽ cười thành tiếng.
Ôn Tư Niên vô cùng khen ngợi nhìn cô, chế nhạo nói: “An An, em không sợ thầy Lục sao?”
Lục An An: “. . . Không sợ lắm ạ.”
Ôn Tư Niên huýt sáo, nói: “Không tệ nha, lại thêm một người không sợ thầy Lục.”
Lục Diên nhìn dáng vẻ Lục An An và Thịnh Hành nói chuyện, có chút tức giận nhưng lại có loại tâm tình không nói ra được.
Lục An An vừa định hỏi ngoại trừ cô còn có ai nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không nên hỏi thì hơn.
Cô cũng đã biết là ai, nếu như thật sự hỏi ra thì lát nữa chắc chắn sẽ bị Lục Diên dạy bảo.
Lục An An quay đầu nhìn về phía Thịnh Hành.
Suy nghĩ một chút, cô nhịn xuống.
*
Nhưng ngoài ý muốn là sau đó cô vẫn luôn thắng.
Lục Diên trừng mắt nhìn cô, lại trừng mắt nhìn Thịnh Hành một cái.
Lục An An quay đầu nhìn về phía Lục Diên, cô chớp chớp mắt: “Thầy Lục, thầy vừa đi đâu vậy ạ?”
Ôn Tư Niên cười cười, ý tứ sâu xa trừng mắt nhìn Thịnh Hành, sau đó lại nhìn Lục An An một cái.
“Không chán ạ.”
Cả một buổi tối, Lục An An đều cùng Lục Diên ở trong biệt thự chơi suốt mấy tiếng.
Đến lúc rạng sáng đám người kia vẫn như cũ rất náo nhiệt.
Lục An An đã không còn chơi bài nữa, cô làm ổ ở trên ghế salông, dụi dụi mắt xem tin tức mới trên điện thoại di động.
Cô có chút tò mò nhưng không hỏi nhiều.
Cô đang xem thì Lục Diên từ một bên khác đi tới.
“An An, buồn ngủ sao?”
Lục An An mở mắt ra, nhìn thấy là anh thì lập tức tỉnh táo lại: “Đâu có ạ, em không mệt chút nào.”
Lục Diên bật cười, đưa tay sờ sờ đầu của cô: “Chúng ta đi về thôi.”
“Bây giờ về ạ?”
Chỉ chốc lát bốn người ngồi trên bàn đã hoàn toàn thay đổi.
“Ừm.”
Cô vừa nhìn vẻ mặt của Lục Diên liền biết anh ấy đã nghĩ nhiều rồi.
“Hai người chúng ta sao?”
“Em muốn thầy Thịnh chơi hay là không chơi?”
Lục Diên liếc mắt nhìn cô: “Còn muốn thêm ai nữa?”
Lục An An ấp úng, dùng ánh mắt ám chỉ: “Thực ra một mình em cũng có thể đi về được, anh không cần đưa em về đâu.”
Lục Diên nghẹn lại, cởi áo khoác ra choàng lên người cô: “Đi thôi.”
Lục An An sửng sốt, “A” một tiếng: “Các anh muốn ăn sao?”
“. . . A.”
Lúc gần đi ra cửa, Lục An An còn lưu luyến không rời quay đầu lại liếc nhìn.
Thịnh Hành nở nụ cười, nhìn cô nói: “Trở về nghỉ sớm một chút đi.”
“Tạm biệt Thầy Thịnh.”
Thịnh Hành ghé mắt: “Đi thôi.”
“Tạm biệt An An.”
Lục An An quay đầu nhìn về phía anh ấy, cười híp mắt nói: “Em không thấy buồn chán mà.”
Sau khi lên xe, Lục An An còn có chút lưu luyến không rời.
Hoá ra Thịnh Hành khi ở cùng bạn bè là bộ dáng này, thực ra anh cũng không quá lạnh lùng.
“Không cần đâu ạ, em tự đi được mà.”
“Anh.”
Lục An An gật đầu: “Có ạ!”
“Hả?”
Thịnh Hành nở ra một nụ cười nhẹ: “Đây chính là đạo diễn Phong, em đã thắng anh ấy nhiều như vậy, có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ với anh ấy.”
Lục Diên liếc mắt nhìn cô: “Sao thế?”
Lục An An nằm nhoài sang một bên, nhìn Lục Diên nói: “Anh và Thịnh Hành trước đây cũng sẽ ngầm chơi với nhau sao?”
“Rất ít.”
Đây là nói thật.
Anh xốc mí mắt lên, thả đồ trong tay xuống: “Anh cứ thế để cô ấy chờ một mình ở chỗ này?”
Mặc dù hai người không phải là đối thủ cạnh tranh gắt gao như các cư dân mạng vẫn nói, nhưng hai người thực sự cũng khá bận, không quá thân thiết, đương nhiên cũng có vài người bạn chung, như Ôn Tư Niên và Phong Minh Thành đều là bạn thân quen của hai người.
Thỉnh thoảng còn hẹn nhau tụ tập cùng một chỗ.
Sau khi gặp nhau mấy lần thì cũng có quen biết sơ sơ, cả hai không mấy khi ngồi chơi bài với nhau, kể cả là khi cả hai đều có mặt trong một bữa tiệc thì Lục Diên cũng có bạn của mình, Thịnh Hành cũng thế, hai người đêu hiếm khi cùng tham gia vào một hoạt động.
Hôm nay xem như là ngoại lệ.
Ôn Tư Niên ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì cười nói: “An An, em không mang tới cho bọn anh sao?”
Cũng không thể nói là hôm nay.
“Có ý gì?”
Hẳn phải nói là từ sau khi Lục An An đu idol, cảnh tượng như vậy hình như liền xuất hiện thêm rất nhiều.
Lục An An suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Tùy thầy Thịnh ạ, thầy muốn chơi liền chơi.”
Nghĩ nghĩ, Lục Diên quay đầu nhìn chằm chằm cô một lát.
Lục An An sững sờ, cô hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra lúc này.
Lục An An không phát hiện ra ánh mắt của anh, cô đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cửa sổ xe làm bằng thuỷ tinh phản chiếu ra khuôn mặt tươi cười của cô, khóe mắt cong cong, đôi con ngươi bên trong lấp lánh lại xán lạn.
Lục An An quay đầu nhìn về phía anh ấy, cười híp mắt nói: “Em không thấy buồn chán mà.”
Lục Diên nhìn chằm chằm cô một lát mới thu hồi ánh mắt.
Buổi tối hôm đó, hai người không quay trở lại khách sạn mà ở lại trong nhà của Lục Diên tại thành phố A.
Cô mẫn cảm lại yếu đuối, nhưng cũng tương tự, cô cũng hiểu rõ Lục Diên, hiểu tâm trạng vừa rồi của anh ta.
Văn phòng chính của Tinh Diễm nằm ở thành phố B, nhưng thành phố A cũng có công ty con.
Lục Diên trừng mắt nhìn cô, lại trừng mắt nhìn Thịnh Hành một cái.
Hơn nữa còn có rất nhiều nghiệp vụ bây giờ đều đang ở thành phố A, Lục Diên có nhà riêng ở nơi này cũng hoàn toàn bình thường.
Tối hôm qua Lục An An ngủ không đủ giấc, sau khi về đến nhà liền nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lục Diên nhìn vào cửa phòng đóng chặt của cô một lát, xoa xoa huyệt thái dương trở về gian phòng của mình.
*
Sáng sớm hôm sau khi cô tỉnh dậy đã là mười giờ sáng.
Lục Diên trừng mắt nhìn cô, lại trừng mắt nhìn Thịnh Hành một cái.
Lục Diên để lại tin nhắn và chìa khoá cho Lục An An, nói là có công việc nên anh đi ra ngoài trước, nói cho cô nếu có chuyện thì gọi điện thoại cho anh.
Đầu tiên Lục An An gửi lại một tin nhắn cho Lục Diên, sau đó lại gửi tin nhắn cho Đường Nghi, lúc này mới lười biếng rời giường rửa mặt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn gì để nói.
Cô đột nhiên muốn trở về chỗ ở trước đây của mình nhìn một chút.
Cô vừa nhìn vẻ mặt của Lục Diên liền biết anh ấy đã nghĩ nhiều rồi.
Nơi Lục An An sống trước đây thực ra cũng rất tốt.
Lục An An có bao nhiêu tri kỷ, lại hiểu chuyện tới mức nào, bây giờ đã không còn có thể diễn tả bằng ngôn từ.
Đem ra so sánh mà nói, những người có nhà ở nơi này đều là những người có tiền.
Khóe môi anh ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Đến đây chơi một chút, Lâm Nhược Tinh vừa khéo cũng ở đây, các em có thể chơi cùng một chỗ.”
Lúc đi tới cửa tiểu khu Lục An An lại bị bảo vệ ngăn lại, lúc này cô mới nhớ tới bảo vệ tiểu khu của bọn họ tương đối nghiêm khắc, chỗ này cần đi vào trong còn cần phải đăng ký, hơn nữa còn cần phải báo lại là mình muốn đi tới nhà nào.
Cô không tin một chút nào.
Con ngươi của Lục An An lóe lóe, nhìn vào chú bảo vệ trước mặt một lát, đột nhiên lại chần chờ.
“Cô gái.”
“. . . Chắc là không cần đâu ạ?”
Bảo vệ hô lên: “Cháu muốn đi vào sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn gì để nói.
Lục An An gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vâng, cháu muốn lên tòa số 7 phòng 1702.”
Nghe vậy, bảo vệ nghi ngờ nhìn vào mắt cô: “Thế à?”
“. . . Vâng ạ, có vấn đề gì ạ?”
Ôn Tư Niên đứng ra nói: “Em có muốn qua đây chơi với bọn anh không, em có biết chơi bài không?”
Bảo vệ im lặng trong giây lát, đột nhiên hỏi: “Cháu là fans à?”
Lục Diên không hé răng, lẳng lặng nhìn vào mắt cô.
“A?”
“Không chán ạ.”
Bảo vệ hơi nhíu mày, nhìn cô: “Xin lỗi, cần phải gọi điện thoại cho chủ nhà mới có thể vào.”
“Vì sao ạ?”
Trước đây lúc ở nhà, mọi người đều nói cô rất gầy đều không thấy cô ăn đâu.
“Không có vì sao.” Bảo vệ nói: “Bây giờ cháu gọi đi, nếu không chú không thể cho cháu vào.”
Lục An An há miệng thở dốc, đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác luống cuống.
Cô đứng tại chỗ một lúc lâu mới hít sâu một hơi nói: “Xin lỗi ạ, cháu không đi vào nữa.”
Lục Diên quay đầu lại nhìn cô.
Nghe vậy, biểu cảm của ông chú bảo vệ liền biến thành tôi biết ngay mà, sau đó ông ta khoát khoát tay với Lục An An, nói: “Mấy fans hâm mộ các cháu cũng thật là, sao cứ chạy tới tận nhà người ta như vậy, mấy cháu có biết là hành vi này rất không đúng hay không?”
Lục An An hoảng hốt, căn bản không hiểu được bảo vệ đang nói cái gì.
Ôn Tư Niên cười: “Vậy anh cũng giống và đạo diễn Phong đi, sau này nếu như An An có chuyện gì cần anh giúp cứ nói thoải mái.”
“Xin lỗi, cháu đi bây giờ đây.”
Cô hít sâu một hơi, thu mắt lại đi tới một bên khác.
Cô mới từ trong phòng bảo vệ đi ra ngoài một lát, ở bên cạnh lại truyền đến một âm thanh vừa quen thuộc lại xa lạ.
“Lục An An.”
Nghe vậy, Lục Diên đè ép xuống tức giận đang dâng lên với Thịnh Hành, quay đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Em có thấy chán không?”
Bước chân Lục An An dừng lại, thân thể cứng đờ xoay người.
Mọi người nhìn thấy đều hơi nhướng mày.
“Tại sao em lại ở chỗ này?”
____________
Hết chương 72
An an đa zi năng
Bao h ra chương mới zậy ad