Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 69 ✨
Edit: Nukaly
____________
Tại hiện trường, những tiếng thét chói tai vang lên liên tục, các phóng viên cũng không ngừng chụp ảnh. Bầu không khí đạt đến một độ cao trào mới.
“Coi như là em tạo một cơ hội cho các đàn em đi, không được sao?” Du Nguyên nghĩ ngợi một chút, nói tiếp: “Cũng chỉ là đi thảm đỏ thôi mà.”
Mọi người ai cũng nhìn thấy động tĩnh của hai phe này.
Lần này chỉ cần xuất hiện một chút sai sót nhỏ thôi chắc chắn cũng sẽ bị người đem ra nghiên cứu từng chút từng chút một, bị đem ra phân tích tỉ mỉ.
Du Nguyên nghẹn lại: “Không cân nhắc một chút sao?”
Trước khi sắc mặt của Lục Diên thay đổi, Lục An An hô lên: “Anh trai.”
Lục Diên hoàn hồn, thu con ngươi lại nở nụ cười: “Đi thôi.”
“Tại sao gió lại lớn như thế cơ chứ.”
Lục An An nhỏ giọng nói: “Ừm.”
Lục An An và Đường Nghi lén lút đi ra ngoài, ban nãy khi cô lấy hành lý từ chỗ nhận đã nghe thấy ở bên ngoài có những tiếng thét chói tai và tiếng ồn ào đinh tai nhức óc.
Hai người đi tới bức tường ký tên trước mặt, có một nhân viên công tác đem bút đưa tới tay bọn họ. Sau khi ký tên xong, các vị phóng viên trước mặt đều cười cười nói: “Lục Diên, đổi mấy tư thế khác nữa đi.”
Quả nhiên, Lục An An mới vừa bước chân ra ngoài cửa, còn chưa kịp lên xe đã nghe thấy một mảnh tiếng thét chói tai.
Bọn họ muốn chụp thêm mấy bức ảnh nữa.
Lục An An hiểu rõ, ngoan ngoãn lùi lại phía sau.
Cái loại tiệc mừng thời trang này cô chưa có tư cách đứng ở vị trí được mọi người quay phim chụp ảnh.
Nhưng chuyện này cũng không trở ngại việc có không ít người chú ý tới cô.
Lục An An khẽ cười, theo Đường Nghi lên xe, rời khỏi sân bay trước.
Sau khi Lục Diên chụp xong liền nhìn về phía cô: “Lục An An, đi tới đây.”
Úy Sơ Hạ: “. . .”
“A?”
Mấy vị truyền thông cũng sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “An An, mau lại đây đứng cùng thầy Lục chụp vài bức đi.”
Lục An An: “…”
Sau khi chụp xong, mc điều khiển chương trình cười nói: “Thầy Lục thật sự rất ít mang theo nghệ sĩ cùng đi thảm đỏ nha, nếu không nhờ thầy giới thiệu cho mọi người nhé?”
Lục An An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có loại cảm giác hoảng hốt và bất an. Lúc cô đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài, ở bên cạnh có một người đi tới. Lục An An còn chưa quay đầu lại, đuôi ngựa cao cao đã bị người túm lấy.
Lục Diên lại vô cùng thoải mái gật đầu nói: “Lục An An.”
“A a a a a a a a a a a!”
Mc điều khiển chương trình cười: “An An chào hỏi mọi người nào.”
Lục An An lắc đầu.
Lục An An cong cong môi, nhìn vào máy quay phim nói: “Chào mọi người, tôi là Lục An An.”
Lục An An bĩu môi, ấn ấn màn hình di động lên án: [ Còn thù dai! ! ]
Mc điều khiển chương trình khựng lại, sau khi tiếp thu được ám chỉ thì hỏi: “Hôm nay thầy Lục đi thảm đỏ có cảm thấy có gì không giống bình thường không?”
Nghe vậy, Thịnh Hành nhíu mày: “Còn có cái quy định này?”
Lục Diên: “Lạnh.”
Lúc Lục An An đi xuống máy bay còn suýt chút nữa bị gió thổi đi.
Anh nhẹ giọng nói: “Quá lạnh.”
“Thịnh Hành.”
Anh dừng lại, chặn đứng câu hỏi tiếp theo của mc điều khiển chương trình: “Không nói nhiều nữa, người đi đằng sau nhất định cũng thấy lạnh.”
Mc điều khiển chương trình sững sờ: “A, được, mời hai vị đi qua bên này.”
Lục Diên kéo Lục An An đi vào bên trong, lúc này Lục An An mới cảm thấy mình được giải thoát một chút.
Lục An An nhìn thấy tin nhắn của Thịnh Hành thì sửng sốt, lại nghĩ tới chuyện xảy ra lần trước khi cô đi làm tiếp ứng cho anh.
Mà câu trả lời này của Lục Diên cũng lập tức bị các fans hâm mộ và truyền thông Holmes phóng đại ra đủ kiểu.
Lúc này Lục An An không cầm theo điện thoại di động nên tạm thời còn không nhìn thấy.
Sau khi cô được đưa tới vị trí của mình thì liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm không chớp mắt lên màn ảnh lớn, mc điều khiển chương trình đang phỏng vấn Thịnh Hành và Lâm Nhược Tinh.
Thịnh Hành và Lâm Nhược Tinh đứng chung một chỗ, hai người mặc dù không giao lưu quá nhiều, nhưng chỉ cần đứng cạnh nhau thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy một khung cảnh đẹp ý vui.
Thịnh Hành: [ Đã đến? ]
Nam đẹp trai nữ xinh đẹp, có ai lại không thích nhìn thấy hình ảnh như vậy cơ chứ.
Đây vẫn là một bộ phim chiếu mạng, nội dung kể về những câu chuyện nhỏ hằng ngày của các cặp đôi yêu nhau, ngoại trừ ngọt ngào ngọt thì không có gì hơn. Nhưng chính là cái loại ngọt ngào này lại hấp dẫn mọi người nhất.
Mc điều khiển chương trình cười cười, vui vẻ nói: “A Hành hôm nay rất đẹp trai nha.”
“A a a a a a a a a a a!”
Thịnh Hành nở nụ cười: “Cảm ơn.”
“A a a a a a a a a a a!”
“Nhược Tinh cũng rất đẹp, cô có lạnh hay không?”
Cô đội mũ và khẩu trang, ngước mắt lên liếc nhìn những cô gái nhỏ đang đứng cách đó không xa đón máy bay, khóe môi cô hơi nhếch lên, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Lâm Nhược Tinh gật đầu, cong môi: “Lạnh nha.”
Mc điều khiển chương trình cười, vừa định hỏi tiếp lại bị Thịnh Hành căt ngang: “Tranh thủ đi vào thôi, mấy người đằng sau chắc chắn cũng thấy rất lạnh.”
Mc điều khiển chương trình: “…”
Lục An An ghé vào một bên nhìn, bất tri bất giác còn gật gù với bộ phim này.
Lâm Nhược Tinh gật đầu: “Ừm.”
Mc điều khiển chương trình rất bất đắc dĩ, người ta cũng đã nói như vậy rồi, dù không muốn thả bọn họ đi cũng phải tha.
“Tốt, hai vị mời tới bên này.”
*
Hai người đi theo người dẫn đường đi vào trong phòng cho khách.
Sau khi đi vào, tay hai người đương nhiên tách ra.
Cô hơi bối rối, nằm trên giường trở mình, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Lâm Nhược Tinh nhìn về phía Thịnh Hành, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Thịnh Hành “Ừ” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Việc nhẹ lại dễ dàng, không tốn tý sức lực nào.”
Lâm Nhược Tinh nhíu mày, nhìn vào vẻ mặt lạnh nhạt của Thịnh Hành nói: “Thầy Thịnh, anh vẫn luôn như vậy sao?”
“Là các fans đón Lục Diên ngoài sân bay sao?”
Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô, chân vẫn tiến về phía trước: “Cái gì gọi là vẫn luôn như vậy.”
Lục An An chột dạ, nhỏ giọng nói: “Có hơi muộn ạ.”
Lâm Nhược Tinh nhạt nhẽo cười khanh khách: “Chính là ở trước mặt bạn gái cũng lạnh lùng như thế sao?”
Bước chân Thịnh Hành dừng lại, thấp giọng nói: “Tôi không có bạn gái.”
Lục An An hỏi: “Đây là tập mấy?”
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh nhướng nhướng mày: “Thật sao?”
Thịnh Hành nhìn vào mắt cô ấy, đột nhiên nói: “Lâm lão sư, Lục Diên ở bên kia.”
Hai người trò chuyện nhắn tin qua lại, Du Nguyên ở bên cạnh quan sát một hồi, lo lắng trong đáy lòng một lần nữa dâng lên.
Nụ cười trên mặt của Lâm Nhược Tinh cứng đờ, kinh ngạc nhìn Thịnh Hành.
Hai người trò chuyện nhắn tin qua lại, Du Nguyên ở bên cạnh quan sát một hồi, lo lắng trong đáy lòng một lần nữa dâng lên.
Hai tay Thịnh Hành nhét ở trong túi, nhẹ giọng nói: “Cô Lâm bận bịu, tôi đi trước.”
“Thịnh Hành.”
Lâm Nhược Tinh vẫn còn đang muốn dây dưa tiếp. Thân thể cô cứng ngắc xoay người, quay người lại… Chẳng có thứ gì cả.
Cô nghẹn lại, đối với hành động này của Thịnh Hành tỏ vẻ không còn gì để nói. Chẳng qua mình chỉ tò mò một chút thôi mà.
Lâm Nhược Tinh hít sâu một hơi, lúc này mới cúi nhìn về trí của mình, chuẩn bị đi tới bên kia.
“Được rồi, không nói em nữa, nhưng lần sau em có thức đêm cũng phải nhìn thời gian nghe chưa!”
Thật trùng hợp, vị trí của cô được sắp xếp ở giữa Thịnh Hành và Lục Diên.
Lâm Nhược Tinh: …
Vị trí của Lục An An ở phía sau, dù sao thì cô cũng chỉ là một nghệ sĩ mới chưa có danh tiếng gì, chỉ có thể được sắp xếp ở phía sau nhìn mọi người mà thôi.
Loại hoạt động này còn có cả biểu diễn, ánh mắt Lục An An sáng quắc nhìn về ba cái bóng lưng phía trước, suy nghĩ một chút, ấn mở điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Thịnh Hành.
Lục An An: [ Thầy Thịnh. ]
*
Điện thoại di động của Thịnh Hành rung lên, cúi đầu liếc nhìn cười đáp: [ Có gì tò mò muốn hỏi? ]
“Tập năm đó, ô ô ô ô tớ muốn đợi đến lúc ra hết rồi xem lại một thể nữa.”
Lục An An: [ …. Cũng không phải là chuyện gì quan trọng, Lâm Nhược Tinh thật là đẹp nha. ]
Lục Diên hoảng hốt vài giây, hỏi ngược lại: “Em không nhớ sao?”
Thịnh Hành nở nụ cười, nghĩ tới cô gái nhỏ mình nhìn thấy đêm nay: [ Em cũng rất xinh đẹp. ]
Lục An An: [ Nào có, em nhìn thật giống như học sinh tiểu học, chị gái Lâm Nhược Tinh mới xinh đẹp. ]
Cô gật gật đầu, nhìn hai người hỗ động: “Không có vấn đề gì, hai em cũng không không thích hợp đi cùng nhau, chị sẽ đưa An An đi ra ngoài trước.”
Thịnh Hành: [ Không phát hiện. ]
Thịnh Hành không chút nghĩ ngợi từ chối: “Không.”
Lục An An: [ …. Khó trách thầy Thịnh đến giờ còn không tìm được đối tượng. ]
Thịnh Hành xốc mí mắt lên, nhàn nhạt hỏi: “Dắt theo ai?”
Thịnh Hành nhướng mày: [ ? ]
Lục Diên vừa định hỏi hai chữ “Được rồi.” này có ý gì thì đã thấy Lục An An rất biết điều nhắm mắt ngủ.
Một giây sau, Lục An An rút tin nhắn về.
Lục An An: [ Rất muốn đi tới phía sau thầy ngồi để nghe lỏm nha. ]
Thịnh Hành liếc nhìn hai người đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, đột nhiên ho khan một tiếng: “Lục Diên.”
Lục Diên ghé mắt: “Chuyện gì?”
“Có một chút ạ.”
Thịnh Hành cười cười nói: “Anh cứ thế để Lục An An ngồi ở phía sau?”
Ánh mắt của Lục Diên dừng lại ở trên mặt Lâm Nhược Tinh giây lát, lại liếc nhìn nụ cười trên mặt Thịnh Hành, nhàn nhạt nói: “Vị trí kia thích hợp với em ấy.”
“Tối hôm qua mấy giờ em ngủ?”
Lục Diên tùy ý nói: “Đồng Hướng ngồi ở bên cạnh em ấy, rất thích hợp.”
Quả nhiên, bất kể là fans nào, chỉ cần vào giây phút nhìn thấy idol của mình thì tất cả ngôn ngữ toát ra chỉ còn một chữ.
Thịnh Hành: “. . .”
Lâm Nhược Tinh hoài nghi trừng mắt nhìn hai người, nhịn không được hỏi: “Đồng Hướng là ai?”
Lục Diên cười cười, thấp giọng nói: “Ừm, là một nghệ sĩ mới, dạo này Lục An An đang theo đuổi.”
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Thịnh Hành đen đi mấy phần.
Lục Diên nhìn biến hóa của anh, chỉ cảm thấy nhả ra được một ngụm ác khí.
Nghe vậy, Thịnh Hành nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Anh thấy em có giống đang nói đùa không?”
Lục An An hoàn toàn không biết anh trai yêu dấu đã bóc trần cô trước mặt idol, chờ đến khi Đồng Hướng đi tới, cô kinh còn cảm thấy ngạc vui mừng lại có cả ngoài ý muốn.
Nhưng cô cũng biết đây là nơi nào, kể cả cô mọi người giúp Úy Sơ Hạ xin chữ ký thì lúc này cũng không phải thời cơ tốt.
Lúc hoạt động bắt đầu, Lục An An lại chăm chú nhìn vào một bàn đồ ăn ngon nhìn trước, cảm thấy có chút đói bụng.
“Ừm.”
Cô bây giờ thật sự đói bụng rồi.
Sau khi phim truyền hình đóng máy, ngay buổi tối hôm đó Thịnh Hành có một hoạt động nên anh lập tức không ngừng không nghỉ trở về.
Suy nghĩ một chút, Lục An An liếc mắt nhìn mấy nghệ sĩ bên cạnh.
Du Nguyên suy nghĩ, dò hỏi: “Nói tóm lại, em tới đó cần phải dắt theo một người.”
Bọn họ đều không nhúc nhích.
“. . . Tại sao đột nhiên em lại hăng hái thế?”
Nghĩ nghĩ, Lục An An lại một trận phiền muộn.
Thịnh Hành: [ Đã đến? ]
Ai, làm nghệ sĩ thật sự quá vất vả rồi, đồ ăn cũng không thể ăn bậy.
Nghĩ nghĩ, Lục An An mím môi lại.
“. . . Tại sao đột nhiên em lại hăng hái thế?”
Cô chỉ có thể hung hăng uống nước rồi lại uống nước, đến lúc hoạt động lúc bắt đầu, Lục An An đột nhiên lại muốn đi vệ sinh.
Cô hơi bối rối, nằm trên giường trở mình, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Cũng may máy quay gần như sẽkhông quay tới chỗ bọn họ bên này, cô lén lén lút lút đi tới toilet cũng không ai chú ý tới.
Lời này khiến anh ta hoàn toàn nghẹn họng, không có biện pháp nói tiếp.
Có điều, Lục An An không nghĩ tới là, cô sẽ gặp được Lâm Nhược Tinh ở toilet.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt Lục An An tràn ra nụ cười.
“Đẹp trai không?”
“Chào cô Lâm ạ.”
*
Lâm Nhược Tinh ngoài ý muốn nhìn cô: “Em biết chị sao?”
“Không ạ.”
“. . . Vâng.”
Lục An An khẽ cười, theo Đường Nghi lên xe, rời khỏi sân bay trước.
Lục An An cười cười nói: “Cô Lâm quá xinh đẹp, em vẫn luôn hâm mộ chị.”
Thịnh Hành không chút nghĩ ngợi từ chối: “Không.”
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh khẽ cười, nhìn chằm chằm cô chốc lát rồi nói: “Cám ơn em, lần đầu tiên tham gia loại hoạt động này cảm thấy như thế nào?”
“Có thể nói nói thật không ạ?”
Lục An An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có loại cảm giác hoảng hốt và bất an. Lúc cô đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài, ở bên cạnh có một người đi tới. Lục An An còn chưa quay đầu lại, đuôi ngựa cao cao đã bị người túm lấy.
Lâm Nhược Tinh gật đầu: “Em nói đi.”
“Không được sao?”
“Có chút tẻ nhạt, còn rất đói rất lạnh.”
Đồng Hướng năm nay hình như 22 tuổi, là một tiểu thịt tươi được debut thông qua một cuộc thi tài năng tổ chức vào năm trước, sau khi quay một bộ phim chiếu mạng thì nổi bật hẳn lên.
Mấy lời này của Lục An An đều là lời nói thật.
Lâm Nhược Tinh khẽ cười: “Tối nay có thể vào hậu trường nghỉ ngơi một chút, đừng gấp.”
“Vâng vâng.”
“Ừm.”
Lâm Nhược Tinh nhìn chằm chằm cô vài giây, không thể nói được mình có cảm giác gì, chỉ cảm thấy mình rất yêu thích cô bé này.
Tướng mạo khiến người ta yêu thích.
Hai người đơn giản nói chuyện hai câu, Lục An An lại trở về vị trí của mình.
Cô vừa mới ngồi xuống, người bên cạnh liền chủ động nói chuyện cùng cô.
Du Nguyên suy nghĩ, dò hỏi: “Nói tóm lại, em tới đó cần phải dắt theo một người.”
Đồng Hướng nhìn nữ sinh bên cạnh, dừng một chút hỏi: “Cô là Lục An An?”
*
“. . . Ừa.” Lục An An cười cười: “Xin chào.”
Đồng Hướng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi đã xem qua cô biểu diễn.”
Nghe vậy, Thịnh Hành nhíu mày: “Còn có cái quy định này?”
“A?” Lục An An ngoài ý muốn nói : “Vậy sao? Cảm ơn.”
Lục An An gật đầu: “Anh, em đi đây.”
Đồng Hướng gật gật đầu, ngoại hình của anh ta trong trẻo, là loại hình tiểu thịt tươi hiện nay đang rất lưu hành, trưởng thành vô cùng cao ráo, khi cười lên còn có chút ấm áp, là loại hình được rất nhiều tiểu nữ sinh yêu thích.
Du Nguyên lắc đầu: “Không giống chút nào.”
Nói thật, nếu không phải là Lục An An đối với Thịnh Hành khăng khăng một mực, cô khẳng định cũng sẽ thích loại hình như Đồng Hướng này.
Lục An An nhìn thấy tin nhắn của Thịnh Hành thì sửng sốt, lại nghĩ tới chuyện xảy ra lần trước khi cô đi làm tiếp ứng cho anh.
Ai, thiếu niên ngọt ngào, có ai mà không thích cơ chứ.
Đồng Hướng gật đầu.
Lục Diên đáp một tiếng: “Hôm nay thời tiết như vậy.”
Lục An An cảm nhận được anh muốn nói chuyện, cũng bắt đầu tìm đề tài: “Tôi có xem qua phim của anh.”
Đường Nghi gật đầu: “Tin tức về chuyến bay của Lục Diên đã bị công khai từ sớm, các fans cũng nắm được tin này từ sớm.”
Cô dừng lại, nhỏ giọng nói: “Bạn của tôi rất thích anh.”
Lục Diên cúi đầu nhìn cô: “Lên lâu chư
______________________
Hết chương 69