Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương 66 ✨

Edit: Nukaly

____________

Lúc Lục An An gửi tin nhắn tới, Du Nguyên và Thịnh Hành đang ở văn phòng tại thành phố A.

Sau khi phim truyền hình đóng máy, ngay buổi tối hôm đó Thịnh Hành có một hoạt động nên anh lập tức không ngừng không nghỉ trở về.

“Lục Diên a a a a a a!”

Vừa mới kết thúc thì ở chỗ công ty lại có việc.

Cô ấy hớn hở khoe khoang: “Đồng Hướng trong phim đó rất đẹp trai nha.”

Sau khi Du Nguyên nói chuyện xong, thấp giọng nói: “Mấy ngày nữa có một bữa tiệc chúc mừng thời trang, công ty bên này muốn em dắt theo một người đi cùng.”

Sau khi ngồi xuống, tâm trạng của cô không hiểu sao lại có chút kích động nho nhỏ. Có lẽ tại vì cô chuẩn bị trở về thành phố A chăng, trở về nơi cô đã từng sinh hoạt hơn hai mươi năm.

Thịnh Hành xốc mí mắt lên, nhàn nhạt hỏi: “Dắt theo ai?”

Du Nguyên nở nụ cười: “Một diễn viên mới.”

Lục Diên hoảng hốt vài giây, hỏi ngược lại: “Em không nhớ sao?”

Thịnh Hành không chút nghĩ ngợi từ chối: “Không.”

Lục Diên cười lạnh một tiếng, nhìn cô một lúc lâu: “Căng thẳng?”

Du Nguyên nghẹn lại: “Không cân nhắc một chút sao?”

“Ừm.”

Quả nhiên, bất kể là fans nào, chỉ cần vào giây phút nhìn thấy idol của mình thì tất cả ngôn ngữ toát ra chỉ còn một chữ.

“Anh nghe nói người kia là con gái bạn ông chủ, vẫn từ chối?”

Những hành khác khác còn chưa có ai lên cho nên hai người có chút trắng trợn không kiêng dè gì nói chuyện.

Nghe vậy, Thịnh Hành nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Anh thấy em có giống đang nói đùa không?”

Thịnh Hành hơi bĩu môi, thông qua mấy con chữ trên màn hình anh đại khái cũng có thể tưởng tượng được biểu tình của Lục An An lúc này, nhất định là cô bé này đang cười rồi, chắc còn thêm chút kích động nữa, có thể là mặt mày tràn đầy vui mừng nữa.

Du Nguyên lắc đầu: “Không giống chút nào.”

Lục Diên cười: “Ví dụ không phải nên hỏi em sao?”

Anh ta thở dài: “Em lại muốn đi thảm đỏ một mình à?”

Lục An An chỉ ra bên ngoài: “Nhìn các nhân viên công tác bên ngoài ạ, ngoài đó lạnh lắm.”

“Không được sao?”

Đường Nghi: “Em có nhìn thấy quầng thâm của mình không?”

Thịnh Hành vừa mới nói xong, điện thoại di động của anh lại rung lên.

Lúc nhìn thấy là tin nhắn của Lục An An, mày anh nhướng lên cực nhẹ.

Lục An An: [ Thầy Thịnh, thầy có đang bận không? ]

Thịnh Hành: [ Không. ]

Sau khi ngồi xuống, tâm trạng của cô không hiểu sao lại có chút kích động nho nhỏ. Có lẽ tại vì cô chuẩn bị trở về thành phố A chăng, trở về nơi cô đã từng sinh hoạt hơn hai mươi năm.

Lục An An: [ Cũng không có chuyện gì, em chỉ muốn hỏi tiệc chúc mừng thời trang mấy ngày nữa thầy Thịnh có tham gia không ạ? ]

Thịnh Hành liếc mắt nhìn Du Nguyên đang hóng hớt về phía này: [ Rồi sao.]

Cô nở nụ cười, lắc lắc đầu: “Yên tâm đi, em nhất định sẽ không gây phiền toái cho anh đâu.”

Anh suy nghĩ một lát, hỏi: [ Em sẽ đi cùng Lục Diên sao? ]

Lục An An: [ Vâng ạ. . . ]

“Vâng ạ.”

Thịnh Hành: [ Cùng nhau đi thảm đỏ? ]

Lục An An: [ Thầy Thịnh, sao thầy có thể thông minh như thế! ]

Tác giả có lời muốn nói:

Thịnh Hành hơi bĩu môi, thông qua mấy con chữ trên màn hình anh đại khái cũng có thể tưởng tượng được biểu tình của Lục An An lúc này, nhất định là cô bé này đang cười rồi, chắc còn thêm chút kích động nữa, có thể là mặt mày tràn đầy vui mừng nữa.

Lục An An chỉ ra bên ngoài: “Nhìn các nhân viên công tác bên ngoài ạ, ngoài đó lạnh lắm.”

Nghĩ nghĩ, Thịnh Hành tự nhiên mơ hồ cảm thấy có chút chờ mong hoạt động kia.

Thịnh Hành: [ Không đi tiếp ứng à? ]

Lục An An nhìn thấy tin nhắn của Thịnh Hành thì sửng sốt, lại nghĩ tới chuyện xảy ra lần trước khi cô đi làm tiếp ứng cho anh.

Cô hơi bối rối, nằm trên giường trở mình, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Trên cơ bản cô chỉ đu một mình Thịnh Hành, hiện tại lại quan tâm thêm một Lục Diên, ngoài ra những người khác cô thật sự không chú ý một chút nào.

Lục An An: [ Thầy Thịnh, thầy cố ý sao? ]

Thịnh Hành: [ Hả? ]

Lục An An bĩu môi, ấn ấn màn hình di động lên án: [ Còn thù dai! ! ]

Thịnh Hành đọc tin nhắn của cô, trong mắt lướt qua một chút ý cười: [ Thầy Thịnh thù dai lúc nào? ]

Lục An An: [ Ngay lúc này nha. ]

Quả nhiên, Lục An An mới vừa bước chân ra ngoài cửa, còn chưa kịp lên xe đã nghe thấy một mảnh tiếng thét chói tai.

Hai người trò chuyện nhắn tin qua lại, Du Nguyên ở bên cạnh quan sát một hồi, lo lắng trong đáy lòng một lần nữa dâng lên.

Thầy Thịnh: Bí mật quan sát. jpg

“Thịnh Hành.”

“Còn có việc?”

Du Nguyên khụ một tiếng, nói: “Cái kia, nếu như đổi người đi theo em thì sao?]

Thịnh Hành kinh ngạc nhìn anh ta vài giây, nhíu mày: “Đổi thành ai?”

Du Nguyên suy nghĩ, dò hỏi: “Nói tóm lại, em tới đó cần phải dắt theo một người.”

Nghe vậy, Thịnh Hành nhíu mày: “Còn có cái quy định này?”

“Đẹp trai không?”

“Coi như là em tạo một cơ hội cho các đàn em đi, không được sao?” Du Nguyên nghĩ ngợi một chút, nói tiếp: “Cũng chỉ là đi thảm đỏ thôi mà.”

Lục Diên đang chỉnh lý lại tay áo hơi khựng lại, đáp một tiếng: “Không có.”

Thịnh Hành kéo khóe miệng lại, nhàn nhạt nói: “Chỉ đơn giản như vậy sao?”

Anh nói: “Cùng em đi thảm đỏ, không sợ bị các fans mắng sao?”

Du Nguyên: “. . . “

Lục Diên nhíu mày, thấp giọng nói: “Vậy phải xem là phiền toái gì.”

Lời này khiến anh ta hoàn toàn nghẹn họng, không có biện pháp nói tiếp.

“Được thôi, không dắt theo ai thì thôi.”

Anh ta thở dài: “Em lại muốn đi thảm đỏ một mình à?”

“Ừm.”

“Ngày mai có một cuộc hẹn quay chụp quảng cáo, anh nói trước với em, lát về nhớ một chút nghỉ sớm .”

May là Lục Diên đưa tay ra kịp thời giữ lại cô mới có thể ổn định thân thể.

“Ừm.”

*

“Ví dụ như?”

Mấy ngày sau đó, Lục An An tạm biệt mấy ngày cuối tuần xong trở về trường học.

Bây giờ cô đã có công ty quản lý, do đó nếu muốn xin nghỉ phép với trường học cũng dễ dàng hơn nhiều. sau khi biết được cô sẽ tham gia tiệc chúc mừng thời trang Úy Sơ Hạ còn vô cùng kích động.

*

“An An, cậu có thể xin chữ ký hộ tớ có được không?”

“. . . Có thấy ạ.”

Lục An An khi biết được cô ấy cũng đu idol còn có chút ngoài ý muốn.

“Ai vậy?”

Lục An An nhất nhất nhớ kỹ.

Úy Sơ Hạ cười hì hì, nhỏ giọng nói: “Đồng Hướng nha, cậu có xem bộ phim truyền hình mới ra gần đây không?”

Cô ấy hớn hở khoe khoang: “Đồng Hướng trong phim đó rất đẹp trai nha.”

Du Nguyên khụ một tiếng, nói: “Cái kia, nếu như đổi người đi theo em thì sao?]

Lục An An: “. . .”

Lục Diên hoảng hốt vài giây, hỏi ngược lại: “Em không nhớ sao?”

Cô không xem.

Trên cơ bản cô chỉ đu một mình Thịnh Hành, hiện tại lại quan tâm thêm một Lục Diên, ngoài ra những người khác cô thật sự không chú ý một chút nào.

Nhưng người tên Đồng Hướng này, Lục An An thật ra cũng từng nghe tới.

“Ừm.”

Đồng Hướng năm nay hình như 22 tuổi, là một tiểu thịt tươi được debut thông qua một cuộc thi tài năng tổ chức vào năm trước, sau khi quay một bộ phim chiếu mạng thì nổi bật hẳn lên.

“Ngủ ngay đây ạ.”

Mấy người bạn của Lục An An có rất nhiều người đều đã xem bộ phim đấy, nhưng mà Lục An An lại thật sự chưa từng xem bộ phim mới năm nay của anh chàng này.

“Thịnh Hành.”

“Phim gì vậy? Tớ cũng muốn xem một chút.”

“Là các fans đón Lục Diên ngoài sân bay sao?”

“Mau qua đây.”

Úy Sơ Hạ ngay lập tức kéo Lục An An tới xem.

“Anh nghe nói người kia là con gái bạn ông chủ, vẫn từ chối?”

Đây vẫn là một bộ phim chiếu mạng, nội dung kể về những câu chuyện nhỏ hằng ngày của các cặp đôi yêu nhau, ngoại trừ ngọt ngào ngọt thì không có gì hơn. Nhưng chính là cái loại ngọt ngào này lại hấp dẫn mọi người nhất.

Lục An An ghé vào một bên nhìn, bất tri bất giác còn gật gù với bộ phim này.

“Đẹp trai không?”

Lục An An nằm nhoài lên trên tay vịn, nhỏ giọng nói: “Anh, nếu như em gây ra phiền toái cho anh, anh nhớ bảo kê cho em nha.”

“. . . Cũng được.”

Lục An An hỏi: “Đây là tập mấy?”

“Tập năm đó, ô ô ô ô tớ muốn đợi đến lúc ra hết rồi xem lại một thể nữa.”

“Đừng.” Lục An An nói: “Xem luôn tập mới mới có cảm giác thành công, tiếp tục tiếp tục.”

“Coi như là em tạo một cơ hội cho các đàn em đi, không được sao?” Du Nguyên nghĩ ngợi một chút, nói tiếp: “Cũng chỉ là đi thảm đỏ thôi mà.”

Úy Sơ Hạ: “. . .”

“Có một chút ạ.”

Cô ấy liếc nhìn về phía Lục An An, dở khóc dở cười: “Cậu đã quên mất ngày mai còn phải lên máy bay sớm sao?”

“Chắc. . .Chắc là sẽ không trễ đâu.”

Cả một buổi tối, Chung Thính Lộ không trở về ký túc xá một lần nào, hai cô gái cứ thế xem phim tới tận hai giờ sáng, xem đến tận khi không chịu được nữa mới ngủ thiếp đi.

Hậu quả của thức đêm chính là khuôn mặt vô thần ngày hôm sau.

Anh quay đầu nhìn về phía hai vị người đại diện và trợ lý, nhẹ giọng nói: “Chị Nghi, giúp em nhìn con bé nhiều một chút nhé.”

Sáng sớm hôm sau Đường Nghi tới đón Lục An An, đây là hoạt động đầu tiên cho nên Đường Nghi đương nhiên phải cùng cô đi, đến lúc nhìn thấy quầng thâm của Lục An An Đường Nghi còn khiếp sợ sửng sốt mất vài giây.

“Tối hôm qua mấy giờ em ngủ?”

Lục An An chột dạ, nhỏ giọng nói: “Có hơi muộn ạ.”

Đường Nghi: “Em có nhìn thấy quầng thâm của mình không?”

Lục An An gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: “Cũng lại tối hôm qua em mải xem phim quá.”

“. . . Có thấy ạ.”

Lúc Lục An An gửi tin nhắn tới, Du Nguyên và Thịnh Hành đang ở văn phòng tại thành phố A.

Đường Nghi nhìn thấy cô bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai, tức giận lại không chỗ trút: “Hoạt động tối ngày hôm nay em định đem đôi mắt đầy quầng thâm này đi tham gia sao?”

Lục An An lắc đầu.

Lục An An ghé vào một bên nhìn, bất tri bất giác còn gật gù với bộ phim này.

Đường Nghi không có biện pháp nào với cô, chỉ có thể khiển trách: “Lát nữa lên máy bay chị đắp mặt nạ cho em, sau đó em yên tâm ngủ một giấc đi.”

Nghĩ nghĩ, Thịnh Hành tự nhiên mơ hồ cảm thấy có chút chờ mong hoạt động kia.

“Vâng ạ.”

Những hành khác khác còn chưa có ai lên cho nên hai người có chút trắng trợn không kiêng dè gì nói chuyện.

“Coi như là em tạo một cơ hội cho các đàn em đi, không được sao?” Du Nguyên nghĩ ngợi một chút, nói tiếp: “Cũng chỉ là đi thảm đỏ thôi mà.”

Đường Nghi nhìn thấy cô như vậy, cảm thấy rất bất đắc dĩ.

“Được rồi, không nói em nữa, nhưng lần sau em có thức đêm cũng phải nhìn thời gian nghe chưa!”

Chỉ biết a a a nha.

Lục An An gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: “Cũng lại tối hôm qua em mải xem phim quá.”

Lục Diên nhíu mày, thấp giọng nói: “Vậy phải xem là phiền toái gì.”

Đường Nghi: “. . .”

Cô nhìn Lục An An vài giây, nhẹ giọng nói: “Thôi em đừng nói nữa, càng nói chị lại càng tức.”

“Ồ.”

Lục An An ngoan ngoãn câm miệng.

Lục An An khẽ cười, theo Đường Nghi lên xe, rời khỏi sân bay trước.

Trên đường đi tới sân bay, cô yên tĩnh như gà cuộn mình ngồi, Đường Nghi ở bên cạnh căn dặn lại những chuyện cần chú ý vào buổi tối dù sao cũng là lần đầu cô tiên tham gia, mọi phương diện đều phải chú ý đến.

Lục An An nhất nhất nhớ kỹ.

Lục An An ngoan ngoãn câm miệng.

Đến sân bay, sau khi đăng ký xong, Lục An An mới lên khoang hạng nhất ngồi.

Lục An An chỉ ra bên ngoài: “Nhìn các nhân viên công tác bên ngoài ạ, ngoài đó lạnh lắm.”

Sau khi ngồi xuống, tâm trạng của cô không hiểu sao lại có chút kích động nho nhỏ. Có lẽ tại vì cô chuẩn bị trở về thành phố A chăng, trở về nơi cô đã từng sinh hoạt hơn hai mươi năm.

Lục An An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có loại cảm giác hoảng hốt và bất an. Lúc cô đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài, ở bên cạnh có một người đi tới. Lục An An còn chưa quay đầu lại, đuôi ngựa cao cao đã bị người túm lấy.

Lục An An: [ Thầy Thịnh, thầy có đang bận không? ]

Cô quay đầu lại liền đối diện vs khuôn mặt quen thuộc kia của Lục Diên.

Lục Diên cúi đầu nhìn cô: “Lên lâu chưa?”

“Chưa ạ.”

“Đang nhìn gì thế?”

Những hành khác khác còn chưa có ai lên cho nên hai người có chút trắng trợn không kiêng dè gì nói chuyện.

Lục An An: [ Thầy Thịnh, thầy cố ý sao? ]

Lục An An chỉ ra bên ngoài: “Nhìn các nhân viên công tác bên ngoài ạ, ngoài đó lạnh lắm.”

Lục Diên liếc nhìn theo tay cô, “Ừ” một tiếng: “Đêm nay em còn phải chịu lạnh hơn họ nữa.”

Lục An An lườm anh nhẹ một cái, nhạt nhẽo nói: “Anh không thể an ủi em một chút sao?”

Mấy ngày sau đó, Lục An An tạm biệt mấy ngày cuối tuần xong trở về trường học.

Lục Diên cười lạnh một tiếng, nhìn cô một lúc lâu: “Căng thẳng?”

“Tối hôm qua mấy giờ em ngủ?”

“Có một chút ạ.”

May là Lục Diên đưa tay ra kịp thời giữ lại cô mới có thể ổn định thân thể.

Lục An An nằm nhoài lên trên tay vịn, nhỏ giọng nói: “Anh, nếu như em gây ra phiền toái cho anh, anh nhớ bảo kê cho em nha.”

Lục Diên hoảng hốt vài giây, hỏi ngược lại: “Em không nhớ sao?”

Lục Diên nhíu mày, thấp giọng nói: “Vậy phải xem là phiền toái gì.”

“Ví dụ như?”

Lục Diên cười: “Ví dụ không phải nên hỏi em sao?”

“Đang nhìn gì thế?”

Lục An An: “. . . A.”

Cô nở nụ cười, lắc lắc đầu: “Yên tâm đi, em nhất định sẽ không gây phiền toái cho anh đâu.”

“Ừm.”

Lục Diên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, trong tròng mắt ngổn ngang trăm mối: “Em còn muốn nói gì với anh không?”

“Không ạ.”

“Chưa ạ.”

Lục An An hỏi: “Anh, trước kia em đã từng đi qua thành phố A sao?”

Du Nguyên suy nghĩ, dò hỏi: “Nói tóm lại, em tới đó cần phải dắt theo một người.”

Lục Diên hoảng hốt vài giây, hỏi ngược lại: “Em không nhớ sao?”

Lục An An rất thẳng thắn gật gật đầu: “Hình như em không nhớ rất nhiều thứ.”

Hậu quả của thức đêm chính là khuôn mặt vô thần ngày hôm sau.

Lục Diên đang chỉnh lý lại tay áo hơi khựng lại, đáp một tiếng: “Không có.”

“Được thôi, không dắt theo ai thì thôi.”

“Ồ.”

Lục Diên quay đầu, liếc nhìn vào quầng thâm mắt của cô: “Còn chưa đi ngủ?”

“Ngủ ngay đây ạ.”

Hậu quả của thức đêm chính là khuôn mặt vô thần ngày hôm sau.

Lục An An nhìn vẻ mặt của Lục Diên, nhỏ giọng hỏi: “Anh, tâm trạng của anh có phải không tốt hay không?”

Thịnh Hành không chút nghĩ ngợi từ chối: “Không.”

Lục Diên liếc nhìn cô: “Không có, vô cùng tốt.”

Lục An An cười, khóe môi cong lên: “Được rồi.”

Lục Diên vừa định hỏi hai chữ “Được rồi.” này có ý gì thì đã thấy Lục An An rất biết điều nhắm mắt ngủ.

Lục Diên nhìn chằm chằm dáng vẻ của Lục An An lúc này, sau khi xác định cô đã ngủ say mới thu hồi ánh mắt.

Thịnh Hành: [ Đã đến? ]

Thành phố A so với thành phố B lạnh hơn rất nhiều, gió cũng rất lớn.

Lúc Lục An An đi xuống máy bay còn suýt chút nữa bị gió thổi đi.

May là Lục Diên đưa tay ra kịp thời giữ lại cô mới có thể ổn định thân thể.

Thịnh Hành: [ Cùng nhau đi thảm đỏ? ]

“Tại sao gió lại lớn như thế cơ chứ.”

Đường Nghi bất đắc dĩ, thở dài nói: “Chúng ta đi nhanh đi, đợi lát nữa Lục Diên ra ngoài, các fans kia nhất định sẽ điên cuồng.”

Lục Diên đáp một tiếng: “Hôm nay thời tiết như vậy.”

Thịnh Hành: [ Không đi tiếp ứng à? ]

Anh quay đầu nhìn về phía hai vị người đại diện và trợ lý, nhẹ giọng nói: “Chị Nghi, giúp em nhìn con bé nhiều một chút nhé.”

Lục An An: “. . . A.”

Đường Nghi cười cười, mặc dù hai người đều không tiết lộ ra mối quan hệ với đối phương là gì, nhưng Đường Nghi cũng không phải người ngu, cô có thể nhìn ra.

Anh ta thở dài: “Em lại muốn đi thảm đỏ một mình à?”

Cô gật gật đầu, nhìn hai người hỗ động: “Không có vấn đề gì, hai em cũng không không thích hợp đi cùng nhau, chị sẽ đưa An An đi ra ngoài trước.”

“. . . Được, chú ý an toàn.”

Lục An An gật đầu: “Anh, em đi đây.”

Nghe vậy, Thịnh Hành nhíu mày: “Còn có cái quy định này?”

“Đi đi.”

“Mau qua đây.”

Lục An An và Đường Nghi lén lút đi ra ngoài, ban nãy khi cô lấy hành lý từ chỗ nhận đã nghe thấy ở bên ngoài có những tiếng thét chói tai và tiếng ồn ào đinh tai nhức óc.

“Là các fans đón Lục Diên ngoài sân bay sao?”

“. . . Được, chú ý an toàn.”

Đường Nghi gật đầu: “Tin tức về chuyến bay của Lục Diên đã bị công khai từ sớm, các fans cũng nắm được tin này từ sớm.”

Anh suy nghĩ một lát, hỏi: [ Em sẽ đi cùng Lục Diên sao? ]

Lục An An gật gật đầu.

Quả nhiên, bất kể là fans nào, chỉ cần vào giây phút nhìn thấy idol của mình thì tất cả ngôn ngữ toát ra chỉ còn một chữ.

Cô đội mũ và khẩu trang, ngước mắt lên liếc nhìn những cô gái nhỏ đang đứng cách đó không xa đón máy bay, khóe môi cô hơi nhếch lên, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Lúc Đường Nghi lơ đãng quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt vui vẻ kia của cô.

“. . . Tại sao đột nhiên em lại hăng hái thế?”

Lục An An lắc đầu: “Không có gì đâu ạ, chỉ là thấy fans của thầy Lục nhiều như vậy em cũng vui vẻ thay anh ấy.”

Quả nhiên, bất kể là fans nào, chỉ cần vào giây phút nhìn thấy idol của mình thì tất cả ngôn ngữ toát ra chỉ còn một chữ.

Đường Nghi nở nụ cười: “Nếu như em chăm chỉ ở trong giới giải trí nhiều năm như cậu ấy thì em cũng sẽ có thôi.”

“Em không được đâu.”

Lục An An cười nói: “Đây không phải là nghề mà em thích nhất.”

Thịnh Hành không chút nghĩ ngợi từ chối: “Không.”

Cô nhìn rất rõ mình mục tiêu và phương hướng mai sau của mình.

Đồng Hướng năm nay hình như 22 tuổi, là một tiểu thịt tươi được debut thông qua một cuộc thi tài năng tổ chức vào năm trước, sau khi quay một bộ phim chiếu mạng thì nổi bật hẳn lên.

Đường Nghi bất đắc dĩ, thở dài nói: “Chúng ta đi nhanh đi, đợi lát nữa Lục Diên ra ngoài, các fans kia nhất định sẽ điên cuồng.”

“Vâng ạ.”

Quả nhiên, Lục An An mới vừa bước chân ra ngoài cửa, còn chưa kịp lên xe đã nghe thấy một mảnh tiếng thét chói tai.

“Ồ.”

“A a a a a a Lục Diên! !”

“Lục Diên đẹp trai quá đi!”

“Lục Diên a a a a a a!”

“A a a a a a a a a a a!”

Quả nhiên, bất kể là fans nào, chỉ cần vào giây phút nhìn thấy idol của mình thì tất cả ngôn ngữ toát ra chỉ còn một chữ.

Chỉ biết a a a nha.

Lục An An khẽ cười, theo Đường Nghi lên xe, rời khỏi sân bay trước.

Lục Diên cười: “Ví dụ không phải nên hỏi em sao?”

Vừa lên xe, cô liền đăng nhập vào Weibo, lập tức thấy tin tức Lục Diên xuất hiện ở sân bay lên hot search.

Đôi mắt của cô cong cong, lúc đang vui vẻ, Thịnh Hành thế mà lại gửi một tin nhắn tới.

Thịnh Hành: [ Đã đến? ]

Trên cơ bản cô chỉ đu một mình Thịnh Hành, hiện tại lại quan tâm thêm một Lục Diên, ngoài ra những người khác cô thật sự không chú ý một chút nào.

Lục An An: [ .. . . ? ]

Cô nhìn rất rõ mình mục tiêu và phương hướng mai sau của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục An An lắc đầu: “Không có gì đâu ạ, chỉ là thấy fans của thầy Lục nhiều như vậy em cũng vui vẻ thay anh ấy.”

Thầy Thịnh: Bí mật quan sát. jpg

____________

Hết chương 66

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *