Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Edit: nukaly
✨ Chương 53 ✨
Edit: Nukaly
____________
Lần biểu diễn này của Hà Hiểu Sương và lần trước khi cô ta cầm được giải nhất có chút giống nhau. Đều là kiểu bài hát mạnh mẽ vũ điệu nóng bỏng, quẩy đến độ bầu không khí trong khán đài bốc lửa.
Nhưng không biết có phải bởi vì quá mức căng thẳng hay không, cô ta bị trật nhịp hai lần. Có điều Lục An An cũng không xác định được là mình nghe lầm hay là thực sự xảy ra.
Mc điều khiển chương trình: “. . .”
Nhưng không biết có phải bởi vì quá mức căng thẳng hay không, cô ta bị trật nhịp hai lần. Có điều Lục An An cũng không xác định được là mình nghe lầm hay là thực sự xảy ra.
Sau khi màn biểu diễn của cô ta kết thúc, các fans tới hiện trường đều thét chói tai không ngừng, la lên tên của Hà Hiểu Sương.
Mc điều khiển chương trình đi lên sân khấu, hít sâu một hơi mới nhìn về phía hai người: “An An, em có muốn thử một chút hiện tại tần suất tim đập của tôi cao bao nhiêu không?”
Vẻ mặt của Hà Hiểu Sương khoa trương cười, cực kỳ vui vẻ.
“An An lại còn biết đàn Piano nữa à?”
Cô ta cố ý liếc nhìn màn ảnh một cái, cũng không biết có phải là Lục An An bị tự luyến hay không, cô luôn cảm thấy cái ánh mắt kia là dành cho mình.
Nghĩ nghĩ, cô lại vui vẻ.
“Cậu cười gì thế?”
“Cậu cười gì thế?”
Anh lười biếng liếc nhìn cô ấy, lại nhìn về phía các khán giả vẫn đang háo hức ở bên dưới sân khấu: “Không có.”
Mc điều khiển chương trình bắt đầu đào hố.
Thường Thiến thấp giọng nói: “Có phải cậu ta bị trật nhịp hay không?”
Nghe vậy, mọi người rõ ràng không tin.
*
Lục An An nhíu mày, ngoài ý muốn nhìn vào mắt cô ấy: “Tớ cũng không xác định lắm, cứ nghe các huấn luyện viên bình luận đã.”
Vì để cho phiếu bầu của các khán giả và huấn luyện viên được chính xác nhất, mỗi một màn biểu diễn đều sẽ được các huấn luyện viên đưa ra lời bình sau khi xong.
Mc điều khiển chương trình hỏi Ôn Luân cùng hợp tác với cô ta đầu tiên.
“Cậu cười gì thế?”
“Thầy Ôn, thầy cảm thấy màn biểu diễn hôm nay của Hiểu Sương như thế nào?”
Hơn nữa ——
Trên mặt Ôn Luân vẫn còn mồ hôi, nhìn về phía màn ảnh nở nụ cười nói: “Rất tuyệt.”
Ánh đèn rực sáng, tất cả mọi người trợn to mắt nhìn về phía người xuất hiện bên dưới ánh sáng kia.
Đến khi số đến cuối cùng phát ra, toàn trường kinh ngạc nhìn về phía màn ảnh lớn.
Anh ta nhẹ giọng nói: “Hiểu Sương là một cô gái rất cố gắng, màn biểu diễn hôm nay của em ấy vô cùng tốt, tôi hi vọng sau này em ấy vẫn tiếp tục cố gắng.”
Thẳng đến lúc Thịnh Hành đứng dậy, vươn tay ra cầm tay Lục An An dắt cô đứng lên, bên dưới mới có một vài người hét lên: “Má nó! Chương trình thế mà còn ẩn giấu đại chiêu nữa chứ! A a a!”
Mc điều khiển chương trình nhìn về phía huấn luyện viên của Hà Hiểu Sương.
“Mẹ của con ơi! ! !”
Lận Chi Hòe: “Rất tốt, không hổ là tuyển thủ mà tôi coi trọng nhất, tôi sẽ đem phiếu bầu của mình bầu cho cô bé.”
Mọi người đều không kịp phản ứng.
Sắc mặt của cô ta hơi khó coi, nhưng cô ta cũng không thể không thừa nhận, màn biểu diễn vừa rồi của Lục An An rất tuyệt, hơn nữa người phối hợp với cô còn là Thịnh Hành, đây hoàn toàn là tr gấm thêm hoa.
Mắt Hà Hiểu Sương sáng rực: “Em cảm ơn cô Lận ạ.”
Không chỉ có các tuyển thủ, các fans hâm mộ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau khi màn biểu diễn của cô ta kết thúc, các fans tới hiện trường đều thét chói tai không ngừng, la lên tên của Hà Hiểu Sương.
Khi đến lượt Liễu Mộng Đình, đầu tiên cô ấy cũng khen một phen nhưng đến đoạn sau thì cô ấy bỗng nhiên hỏi: “Tôi cũng không biết có phải là mình nghe nhầm hay không, Hiểu Sương, có phải ban nãy em có một câu hát bị trật nhịp hay không?”
Cô ấy cười nói tiếp: “Có lẽ là bởi vì quá căng thẳng nên mới vậy, cho nên chuyện này có thể bỏ qua được. Có điều một vé này tôi sẽ không cho nhé.”
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Hà Hiểu Sương hơi đổi một chút, nhưng cô ta vẫn gắng gượng cười đáp: “Cảm ơn.”
Cố Bạch cười ha ha một tiếng: “Đừng ủ rũ, đúng thật là có một chút tỳ vết nhỏ, nhưng đây chỉ là một màn biểu diễn nhỏ, sau này em chú ý nhiều hơn là được.”
Mc điều khiển chương trình bắt đầu đào hố.
Vẻ mặt Thịnh Hành lãnh đạm, liếc nhìn Hà Hiểu Sương: “Tiếp tục cố gắng.”
Chờ đến khi Hà Hiểu Sương đi xuống sân khấu, năm vị huấn luyện viên thì có ba người bỏ phiếu cho cô ta, Thịnh Hành và Liễu Mộng Đình đều không cho.
Một phiếu của Huấn luyện viên tương đương với mười phiếu của khán giả, thực ra cũng rất hữu dụng.
Mặc dù nói đoạn video kia không quay lại nhà của cô, nhưng từ bên ngoài cũng có thể nhìn ra điều kiện của cô không hề tệ, hơn nữa khí chất của mẹ Lục và cha Lục tỏa ra cũng không phải là thứ mà một sớm một chiều có thể có.
Sau khi Hà Hiểu Sương đi xuống thì lại có một một vị tuyển thủ khác đi lên sân khấu.
“Tuyệt vời! Quá Tuyệt vời.”
Lần này Lục An An rút trúng biểu diễn cuối cùng, cho nên đến khi toàn bộ các thí sinh biểu diễn xong thì cô mới đi lên sân khấu.
Thường Thiến đã biểu diễn xong trở lại, quay đầu nhìn về phía cô: “Cố lên.”
“Ừ.”
Anh lười biếng liếc nhìn cô ấy, lại nhìn về phía các khán giả vẫn đang háo hức ở bên dưới sân khấu: “Không có.”
Cố Bạch cười ha ha một tiếng: “Đừng ủ rũ, đúng thật là có một chút tỳ vết nhỏ, nhưng đây chỉ là một màn biểu diễn nhỏ, sau này em chú ý nhiều hơn là được.”
Mỗi một tuyển thủ trước khi đi lên sân khấu thì trên màn ảnh lớn đều sẽ chiếu ra đoạn video người nhà của người đó nói lời cổ vũ.
Cô ta gật gật đầu: “Có thể tiếp tục cố gắng.”
Lục An An đi ra sau sân khấu chờ đợi, vừa lúc cũng có thể nhìn thấy video được chiếu trên sân.
“A a a a a a tôi chết mất! !”
Dù sao thì từ tham gia thi đấu đến bây giờ, Lục An An cũng chưa bao giờ nói mình biết đánh đàn Piano hay mấy chuyện đại loại như vậy, những tuyển thủ khác nếu như có sở trường gì đều sẽ nói ngay ở trong tập đầu tiên rồi, còn cô ấy lại che giấu đến tận kỳ cuối cùng.
Nhân viên công tác ngẩn ra: “Sao vậy ạ?”
Video vừa chiếu ra, Thịnh Hành đã đi tới.
ẻ mặt Thịnh Hành lãnh đạm, liếc nhìn Hà Hiểu Sương: “Tiếp tục cố gắng.”
“Thầy Thịnh.”
Thịnh Hành “Ừ” một tiếng, nhìn sang theo mắt cô: “Đã từng được xem chưa?”
Trên mặt Ôn Luân vẫn còn mồ hôi, nhìn về phía màn ảnh nở nụ cười nói: “Rất tuyệt.”
“Chưa ạ.”
Cô ấy cười nói tiếp: “Có lẽ là bởi vì quá căng thẳng nên mới vậy, cho nên chuyện này có thể bỏ qua được. Có điều một vé này tôi sẽ không cho nhé.”
Toàn trường kinh ngạc hô lên.
Thịnh Hành quay đầu nhìn sang.
Theo sát phía sau đó đến lượt các khán giả ở dưới sân khấu bỏ phiếu, cùng lúc đó mọi người cũng đua nhau bỏ phiếu trên mạng trực tuyến.
Trên màn ảnh lớn xuất hiện hai khuôn mặt, Lục An An rất giống mẹ Lục, mà Lục Diên lại giống cha Lục, dáng vẻ hai người hoàn toàn không giống nhau cho nên mọi người đều không phát hiện ra bọn họ là anh em ruột.
“Cảm ơn thầy Cố.”
Lục An An hoàn hồn, quay đầu lại nhìn anh: “Cảm ơn thầy Thịnh, em sẽ cố gắng.”
Lục Diên bước vào trong giới giải trí đã nhiều năm nhưng anh chưa từng công bố hình ảnh của cha mẹ mình ra ngoài. Cho nên kể cả khi là tổ tiết mục muốn tới nhà cô quay chụp Lục An An cũng không lo lắng gì.
Mc điều khiển chương trình bắt đầu đào hố.
Hơn nữa ——
Nghe vậy, Ôn Luân tò mò hỏi: “Tại sao lại học vào lúc đó? Khi đó em cảm thấy có hứng thú sao.”
Mỗi một tuyển thủ trước khi đi lên sân khấu thì trên màn ảnh lớn đều sẽ chiếu ra đoạn video người nhà của người đó nói lời cổ vũ.
Cô liếc nhìn lên màn ảnh lớn, đột nhiên mỉm cười.
Hai người ở cách nhau một khoảng không xa, liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nở nụ cười.
“Cười gì thế?”
Anh lười biếng liếc nhìn cô ấy, lại nhìn về phía các khán giả vẫn đang háo hức ở bên dưới sân khấu: “Không có.”
Lục An An chớp chớp mắt, hoạt bát nói: “. . . Bọn họ quay phim ở bên ngoài.”
Không quay ở trong nhà.
Thịnh Hành nhướng mày, môi hơi cong lên: “Vậy sao.”
“Vâng vâng.”
“Vậy tại sao bài hát lần trước lại để Nha Nha đánh đàn thế?”
Lục An An hoàn toàn không biết mình bất tri bất giác đã tự bại lộ ra một chút, vẫn rất chăm chú xem video.
Mẹ Lục bất đắc dĩ nở nụ cười: “Xin lỗi.”
Ôn Luân cười trêu ghẹo một tiếng: “Vậy cũng rất giỏi.”
Mẹ Lục vẫn ăn mặc như bình thường, bà nhìn vào màn ảnh cười nói: “Chào mọi người, chúng tôi là cha mẹ của Lục An An. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu thích An An của nhà chúng tôi.”
Hai người cùng ghé mắt nhìn, khoảng cách thoáng chốc gần hẳn lại, đoạn nhạc cao chào cuối cùng dùng bốn tay phối hợp biểu diễn kết thúc bài hát này.
Bà hơi dừng lại, đẩy cha Lục một cái.
“An An, em cười gì thế?”
Cha Lục gian nan cười một cái: “Cảm ơn mọi người.”
Nhân viên công tác: “Bác Lục, hai bác có lời gì muốn với An An không ạ?”
Mẹ Lục suy nghĩ một chút, cười rất dịu dàng nói: “Thi đấu không phải là chuyện quan trọng nhất, cơ thể mới là thứ cần chú ý, con có đạt được giải nhất hay không cũng không quan trọng, An An vĩnh viễn là người đứng đầu trong lòng cha và mẹ, đừng luyện tập quá mệt mỏi. . .”
Sau khi nhìn thấy người ngồi ở trước đàn Piano, không ít người phát ra tiếng kêu sợ hãi thán phục, các bình luận như mưa đạn trên màn hình phát sóng trực tiếp cũng cùng lúc bùng nổ.
Bà lại lải nhải thêm một đống lời, khi nhân viên công tác hỏi về chuyện Lục An An lúc còn bé, mẹ Lục hoảng hốt vài giây mới nhìn màn ảnh nói xin lỗi: “Chuyện lúc còn bé sao.”
Chớ nói chi là hiện tại cô còn ngồi ở trước Piano.
Bà chua xót cười nói: “Có chút khó nói.”
Nhân viên công tác ngẩn ra: “Sao vậy ạ?”
Nhân viên công tác lại hỏi: “Bác Lục, bác có thể cho chúng cháu xem ảnh chụp khi còn bé của nhìn An An không ạ?”
Mc điều khiển chương trình: “. . .”
“Chúng tôi không có.”
Thịnh Hành nhìn về phía các khán giả ở bên dưới sân khấu, nở ra một nụ cười nhẹ: “Cảm ơn các bạn.”
Các khán giả ngồi dưới sân khấu khi nghe thấy lời này thì đều hít vào một hơi.
Khuôn mặt cũng trong nháy mắt đỏ lựng lên.
Mc điều khiển chương trình: “. . .”
Nghe vậy, mọi người rõ ràng không tin.
Mc điều khiển chương trình đấm ngực dậm chân nói: “An An, em còn chưa bị thầy Thịnh chọc ghẹo tới muốn chết sao? Đêm nay Thầy Thịnh thực sự là quá ghẹo người.”
Nhân viên công tác ngẩn ra: “Sao vậy ạ?
Không hiểu vì sao bọn họ lại không có.
Mẹ Lục bất đắc dĩ nở nụ cười: “Xin lỗi.”
Mc điều khiển chương trình hỏi: “An An, lúc thầy Thịnh ngồi cùng em đánh đàn, tâm trạng của em như thế nào?”
Theo sát phía sau đó đến lượt các khán giả ở dưới sân khấu bỏ phiếu, cùng lúc đó mọi người cũng đua nhau bỏ phiếu trên mạng trực tuyến.
Cha Lục vỗ vỗ bả vai của bà, nhìn về phía máy quay phim nói: “Cố lên An An, sau khi cuộc thi kết thúc cha mẹ tới đón con về nhà.”
Không chỉ có các tuyển thủ, các fans hâm mộ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Video tới đây kết thúc.
Ánh đèn trên sân khấu tối lại, Thịnh Hành rõ ràng cảm giác được tâm tình của cô gái nhỏ bên cạnh có chút không đúng.
Các fans đang xem truyền hình trực tiếp càng bị Thịnh Hành chọc ghẹo đến độ mất máu muốn chết, nếu như các cô ấy là Lục An An thì hôm nay dù cho phải chết ở trên sân khấu cũng cảm thấy đáng giá nha.
Anh khựng lại một giây, sau đó thấp giọng nói: “Cố lên.”
Dưới con mắt của mọi người, Thịnh Hành ngồi xuống bên cạnh Lục An An.
“Trời ạ! ! Hôm nay Lục An An là một tiểu tiên nữ nha!”
Lục An An hoàn hồn, quay đầu lại nhìn anh: “Cảm ơn thầy Thịnh, em sẽ cố gắng.”
“Ừm.”
Thẳng đến lúc Thịnh Hành đứng dậy, vươn tay ra cầm tay Lục An An dắt cô đứng lên, bên dưới mới có một vài người hét lên: “Má nó! Chương trình thế mà còn ẩn giấu đại chiêu nữa chứ! A a a!”
Lục An An hoàn hồn, quay đầu lại nhìn anh: “Cảm ơn thầy Thịnh, em sẽ cố gắng.”
Lần đầu tiên biểu diễn cùng idol, dù như thế nào thì cô cũng không cho phép mình gây ra bất kỳ sai lầm nào.
“Dạ?”
Lục An An hít sâu mấy cái mới đi lên ngồi xuống trước Piano.
*
Ánh đèn trên sân khấu toàn tối lại, toàn trường chỉ còn lại ánh sáng của những ngọn đèn led của các fans dưới sân khấu.
Toàn trường kinh ngạc hô lên.
Một tiếng đàn piano nhẹ nhàng vang lên, các khán giả ở bên dưới sân khấu kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“10, 9, 8. . . 3, 2, 1.”
Ánh đèn rực sáng, tất cả mọi người trợn to mắt nhìn về phía người xuất hiện bên dưới ánh sáng kia.
Sau khi nhìn thấy người ngồi ở trước đàn Piano, không ít người phát ra tiếng kêu sợ hãi thán phục, các bình luận như mưa đạn trên màn hình phát sóng trực tiếp cũng cùng lúc bùng nổ.
“A a a a a a Lục An An! ! !”
Lục An An hoàn toàn không biết mình bất tri bất giác đã tự bại lộ ra một chút, vẫn rất chăm chú xem video.
“Trời ạ! ! Hôm nay Lục An An là một tiểu tiên nữ nha!”
Lần biểu diễn này của Hà Hiểu Sương và lần trước khi cô ta cầm được giải nhất có chút giống nhau. Đều là kiểu bài hát mạnh mẽ vũ điệu nóng bỏng, quẩy đến độ bầu không khí trong khán đài bốc lửa.
Lục An An há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói: “Không phải ạ.”
“Mẹ của con ơi, váy của Lục An An đẹp quá đi.”
Anh ta nhẹ giọng nói: “Hiểu Sương là một cô gái rất cố gắng, màn biểu diễn hôm nay của em ấy vô cùng tốt, tôi hi vọng sau này em ấy vẫn tiếp tục cố gắng.”
“Ô ô ô ô tui không chịu được nữa rồi, An An nhà tui sao mà lại có thể xinh đẹp tới như vậy chứ!!!”
Mc điều khiển chương trình bắt đầu đào hố.
“Chị gái cuối cùng này xinh quá đi!”
Hai người ở cách nhau một khoảng không xa, liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nở nụ cười.
. . .Mỗi một tuyển thủ trước khi đi lên sân khấu thì trên màn ảnh lớn đều sẽ chiếu ra đoạn video người nhà của người đó nói lời cổ vũ.
Nghe vậy, Ôn Luân tò mò hỏi: “Tại sao lại học vào lúc đó? Khi đó em cảm thấy có hứng thú sao.”
Chiếc váy mà Lục An An mặc hôm nay thuần một màu đỏ, được làm từ lụa mỏng, kiểu dáng thiết kế không khiến cho người ta cảm thấy quê mùa rẻ rúng mà hoàn toàn ngược lại, vô cùng cao cấp đắt đỏ.
Cô có làn da màu trắng sứ, hơn nữa dạo gần đây cũng được bảo dưỡng rất tốt, dưới ánh đèn bờ vai cô trong suốt lại tinh xảo xinh đẹp, khán giả bên dưới nhìn lên cảm thấy màu da kia cứ như lòng trắng trứng, thêm vào chuyên viên trang điểm cho Lục An An cũng rất có nghề, kéo cao giá trị nhan sắc của cô lên không ít.
Bà chua xót cười nói: “Có chút khó nói.”
Da dẻ như sứ trắng, váy đỏ tựa mỹ nhân.
Trên màn ảnh lớn xuất hiện hai khuôn mặt, Lục An An rất giống mẹ Lục, mà Lục Diên lại giống cha Lục, dáng vẻ hai người hoàn toàn không giống nhau cho nên mọi người đều không phát hiện ra bọn họ là anh em ruột.
Chiếc váy này có phần nếp gấp trước ngực rất tinh tế, tôn lên đường nét xinh đẹp của bả vai và gáy Lục An An, khiến cho các khán giả nhìn vào đều vô cùng thỏa mãn.
Nhân viên công tác: “Bác Lục, hai bác có lời gì muốn với An An không ạ?”
Video tới đây kết thúc.
Tóc dài xõa vai lén lên sau tai lộ ra một sườn mặt tinh xảo.
Chỉ mới nhìn qua cũng khiến cho người ta động lòng.
Chớ nói chi là hiện tại cô còn ngồi ở trước Piano.
Nhưng không biết có phải bởi vì quá mức căng thẳng hay không, cô ta bị trật nhịp hai lần. Có điều Lục An An cũng không xác định được là mình nghe lầm hay là thực sự xảy ra.
Trong nháy mắt, các tuyển thủ đến ở trong hậu trường cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“An An lại còn biết đàn Piano nữa à?”
“Dạ?”
“Đúng vậy, các cậu không biết sao?”
“Tui muốn chết chìm ở trong nụ cười này của anh trai a a a a a!”
“Vậy tại sao bài hát lần trước lại để Nha Nha đánh đàn thế?”
Mc điều khiển chương trình hỏi: “An An, lúc thầy Thịnh ngồi cùng em đánh đàn, tâm trạng của em như thế nào?”
“Khi đó cậu ấy bảo là kỹ thuật của mình rất bình thường nên đem sân khấu nhường lại cho Nha Nha đó, đánh Piano là sở trường của Nha Nha mà.”
Không chỉ có các tuyển thủ, các fans hâm mộ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù sao thì từ tham gia thi đấu đến bây giờ, Lục An An cũng chưa bao giờ nói mình biết đánh đàn Piano hay mấy chuyện đại loại như vậy, những tuyển thủ khác nếu như có sở trường gì đều sẽ nói ngay ở trong tập đầu tiên rồi, còn cô ấy lại che giấu đến tận kỳ cuối cùng.
“Cảm ơn thầy Cố.”
Bài hát này là của Thịnh Hành, Lục An An thậm chí còn biết một ít chuyện xưa của nó, cho nên lúc cô đánh đàn cũng đem tất cả cảm tình của mình vào bên trong từng nốt nhạc.
Một tiếng đàn piano nhẹ nhàng vang lên, các khán giả ở bên dưới sân khấu kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Sắc mặt của cô ta hơi khó coi, nhưng cô ta cũng không thể không thừa nhận, màn biểu diễn vừa rồi của Lục An An rất tuyệt, hơn nữa người phối hợp với cô còn là Thịnh Hành, đây hoàn toàn là tr gấm thêm hoa.
Cô vừa đàn vừa hát, nghiêng mặt nhìn xuống khán giả ở bên dưới sân khấu, trên mặt nở nụ cười, vừa nhìn liền khiến cho người ta vui tai vui mắt.
Đúng vào thời điểm mấu chốt, giọng hát của Thịnh Hành vang lên.
Hai người ở cách nhau một khoảng không xa, liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nở nụ cười.
“Chúng tôi không có.”
Vẻ mặt của Hà Hiểu Sương khoa trương cười, cực kỳ vui vẻ.
Trên màn ảnh lớn xuất hiện hai khuôn mặt, Lục An An rất giống mẹ Lục, mà Lục Diên lại giống cha Lục, dáng vẻ hai người hoàn toàn không giống nhau cho nên mọi người đều không phát hiện ra bọn họ là anh em ruột.
Trong nháy mắt, các fans đều không chống cự nổi.
Lục An An chớp chớp mắt, hoạt bát nói: “. . . Bọn họ quay phim ở bên ngoài.”
“A a a a a a tôi chết mất! !”
“Mẹ của con ơi! ! !”
Chiếc váy này có phần nếp gấp trước ngực rất tinh tế, tôn lên đường nét xinh đẹp của bả vai và gáy Lục An An, khiến cho các khán giả nhìn vào đều vô cùng thỏa mãn.
Lục An An hoàn toàn không biết mình bất tri bất giác đã tự bại lộ ra một chút, vẫn rất chăm chú xem video.
“Tui muốn chết chìm ở trong nụ cười này của anh trai a a a a a!”
“Trời ạ! ! Hôm nay Lục An An là một tiểu tiên nữ nha!”
“Tuyệt vời! Quá Tuyệt vời.”
Chiếc váy này có phần nếp gấp trước ngực rất tinh tế, tôn lên đường nét xinh đẹp của bả vai và gáy Lục An An, khiến cho các khán giả nhìn vào đều vô cùng thỏa mãn.
Hai người không tiếng động đứng đối diện nhau, Lục An An đánh đàn, Thịnh Hành hát, thỉnh thoảng cả hai lại hợp xướng một đoạn, một khúc lại một khúc, khiến cho các fans tới hiện trường xem đến thỏa mãn tận tâm can.
Sắc mặt của cô ta hơi khó coi, nhưng cô ta cũng không thể không thừa nhận, màn biểu diễn vừa rồi của Lục An An rất tuyệt, hơn nữa người phối hợp với cô còn là Thịnh Hành, đây hoàn toàn là tr gấm thêm hoa.
Đến khi màn biểu diễn sắp kết thúc, mọi người còn tận mắt nhìn thấy, Thịnh Hành chậm rãi đi về phía Piano.
Dưới con mắt của mọi người, Thịnh Hành ngồi xuống bên cạnh Lục An An.
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Hà Hiểu Sương hơi đổi một chút, nhưng cô ta vẫn gắng gượng cười đáp: “Cảm ơn.”
Hai người cùng ghé mắt nhìn, khoảng cách thoáng chốc gần hẳn lại, đoạn nhạc cao chào cuối cùng dùng bốn tay phối hợp biểu diễn kết thúc bài hát này.
Không chỉ có các tuyển thủ, các fans hâm mộ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Trời ạ! ! Hôm nay Lục An An là một tiểu tiên nữ nha!”
Đến khi bài hát hoàn toàn kết thúc, toàn bộ hiện trường thật lâu không có âm thanh nào phát ra.
Sắc mặt của cô ta hơi khó coi, nhưng cô ta cũng không thể không thừa nhận, màn biểu diễn vừa rồi của Lục An An rất tuyệt, hơn nữa người phối hợp với cô còn là Thịnh Hành, đây hoàn toàn là tr gấm thêm hoa.
Mọi người đều không kịp phản ứng.
Lục An An nhíu mày, ngoài ý muốn nhìn vào mắt cô ấy: “Tớ cũng không xác định lắm, cứ nghe các huấn luyện viên bình luận đã.”
Thẳng đến lúc Thịnh Hành đứng dậy, vươn tay ra cầm tay Lục An An dắt cô đứng lên, bên dưới mới có một vài người hét lên: “Má nó! Chương trình thế mà còn ẩn giấu đại chiêu nữa chứ! A a a!”
Các khán giả lúc này mới hoàn hồn, không ngừng thét lên chói tai.
Video tới đây kết thúc.
Các fans đang xem truyền hình trực tiếp càng bị Thịnh Hành chọc ghẹo đến độ mất máu muốn chết, nếu như các cô ấy là Lục An An thì hôm nay dù cho phải chết ở trên sân khấu cũng cảm thấy đáng giá nha.
Đến khi màn biểu diễn sắp kết thúc, mọi người còn tận mắt nhìn thấy, Thịnh Hành chậm rãi đi về phía Piano.
A a a Thịnh Hành quả thực quá tuyệt vời.Sau khi màn trêu chọc qua đi, mc điều khiển chương trình nhìn về phía những huấn luyện viên khác.
Màn biểu diễn này quá hay lại quá đặc biệt, không người có thể địch lại.
Sau khi tất cả các màn biểu diễn kết thúc, toàn bộ mười tuyển thủ một lần nữa đi lên sân khấu, mc điều khiển chương trình và mọi người cùng nhau đếm ngược những giây cuối cùng trước khi hết thời gian bỏ phiếu.
Thịnh Hành nhìn về phía các khán giả ở bên dưới sân khấu, nở ra một nụ cười nhẹ: “Cảm ơn các bạn.”
Bà lại lải nhải thêm một đống lời, khi nhân viên công tác hỏi về chuyện Lục An An lúc còn bé, mẹ Lục hoảng hốt vài giây mới nhìn màn ảnh nói xin lỗi: “Chuyện lúc còn bé sao.”
Cô ta gật gật đầu: “Có thể tiếp tục cố gắng.”
Lục An An vội vã nói theo: “Cảm ơn mọi người.”
Lục An An hoàn hồn, quay đầu lại nhìn anh: “Cảm ơn thầy Thịnh, em sẽ cố gắng.”
Mc điều khiển chương trình đi lên sân khấu, hít sâu một hơi mới nhìn về phía hai người: “An An, em có muốn thử một chút hiện tại tần suất tim đập của tôi cao bao nhiêu không?”
“Dạ?”
“A a a a a a tôi chết mất! !”
“Chưa ạ.”
Lục An An có h không hiểu.
Màn biểu diễn này quá hay lại quá đặc biệt, không người có thể địch lại.
Cố Bạch: “Rất tốt, hiện tại tôi có thể nói, đây là màn biểu diễn tôi thích nhất đêm nay, An An hôm nay cũng rất xinh đẹp.”
Mc điều khiển chương trình đấm ngực dậm chân nói: “An An, em còn chưa bị thầy Thịnh chọc ghẹo tới muốn chết sao? Đêm nay Thầy Thịnh thực sự là quá ghẹo người.”
Cô ấy lại đùa giỡn nói: “Thầy Thịnh, đã rất nhiều năm rồi thầy không đàn dương cầm nha.”
Thịnh Hành suy tư, khẽ cười nói: “Cái đấy để lại, để cho em ấy có không gian tiến bộ.”
Mc điều khiển chương trình bắt đầu đào hố.
Thịnh Hành mới sẽ không nhảy vào đâu.
Các fans đang xem truyền hình trực tiếp càng bị Thịnh Hành chọc ghẹo đến độ mất máu muốn chết, nếu như các cô ấy là Lục An An thì hôm nay dù cho phải chết ở trên sân khấu cũng cảm thấy đáng giá nha.
Anh lười biếng liếc nhìn cô ấy, lại nhìn về phía các khán giả vẫn đang háo hức ở bên dưới sân khấu: “Không có.”
Anh nói: “Tổ tiết mục chắc là đã lén lút quay lại rất nhiều video tôi đánh đàn, mọi người có thể yêu cầu bọn họ chiếu cho xem.”
Sau khi Hà Hiểu Sương đi xuống thì lại có một một vị tuyển thủ khác đi lên sân khấu.
Mc điều khiển chương trình: “. . .”
Đúng vào thời điểm mấu chốt, giọng hát của Thịnh Hành vang lên.
Đạo diễn tại hậu trường: “. . .”
Lục An An nhịn không được, bật cười.
“A a a a a a tôi chết mất! !”
“An An, em cười gì thế?”
Theo sát phía sau đó đến lượt các khán giả ở dưới sân khấu bỏ phiếu, cùng lúc đó mọi người cũng đua nhau bỏ phiếu trên mạng trực tuyến.
Lục An An không nhịn được cười: “Em có cười sao?”
Thịnh Hành nhướng mày, môi hơi cong lên: “Vậy sao.”
Mc điều khiển chương trình: “Em có.”
Mỗi một tuyển thủ trước khi đi lên sân khấu thì trên màn ảnh lớn đều sẽ chiếu ra đoạn video người nhà của người đó nói lời cổ vũ.
Chờ đến khi Hà Hiểu Sương đi xuống sân khấu, năm vị huấn luyện viên thì có ba người bỏ phiếu cho cô ta, Thịnh Hành và Liễu Mộng Đình đều không cho.
Khóe môi Lục An An cong cong chăm chú nói: “Em chỉ cảm thấy rất vui vẻ, cảm ơn thầy Thịnh đã phối hợp với em.”
Thịnh Hành: “Không cần khách khí, là số em may mắn.”
Chớ nói chi là hiện tại cô còn ngồi ở trước Piano.
Thường Thiến thấp giọng nói: “Có phải cậu ta bị trật nhịp hay không?”
Nghe vậy, mc điều khiển chương trình ôm ngực nói: “Đúng vậy, chị cũng hâm mộ An An nha, vận may này của em cũng quá tốt rồi.”
Màn biểu diễn này quá hay lại quá đặc biệt, không người có thể địch lại.
Dù sao thì từ tham gia thi đấu đến bây giờ, Lục An An cũng chưa bao giờ nói mình biết đánh đàn Piano hay mấy chuyện đại loại như vậy, những tuyển thủ khác nếu như có sở trường gì đều sẽ nói ngay ở trong tập đầu tiên rồi, còn cô ấy lại che giấu đến tận kỳ cuối cùng.
Mc điều khiển chương trình hỏi: “An An, lúc thầy Thịnh ngồi cùng em đánh đàn, tâm trạng của em như thế nào?”
“Rất vui vẻ, rất kích động.”
Câu trả lời của cô cũng kín kẽ không một lỗ hổng.
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Hà Hiểu Sương hơi đổi một chút, nhưng cô ta vẫn gắng gượng cười đáp: “Cảm ơn.”
Mc điều khiển chương trình: “. . . Được rồi, vậy thì trước tiên thầy Thịnh hãy đưa ra chút bình luận về màn biểu diễn đêm nay của An An đi vậy.”
Không hiểu vì sao bọn họ lại không có.
Thịnh Hành gật đầu, liếc nhìn Lục An An nói: “Lúc em ấy diễn tập tôi cho em ấy chín mươi điểm, hiện tại có thể cho em ấy chín mươi chín điểm.”
Các khán giả ngồi dưới sân khấu khi nghe thấy lời này thì đều hít vào một hơi.
Trái tim Lục An An như nổi trống.
Khuôn mặt cũng trong nháy mắt đỏ lựng lên.
Cô ta gật gật đầu: “Có thể tiếp tục cố gắng.”
“Vậy một điểm còn lại đâu mất rồi?”
ột tiếng đàn piano nhẹ nhàng vang lên, các khán giả ở bên dưới sân khấu kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Thịnh Hành suy tư, khẽ cười nói: “Cái đấy để lại, để cho em ấy có không gian tiến bộ.”
Mc điều khiển chương trình: “A, tôi chết mất thôi.”
“Dạ?”
Sau khi màn trêu chọc qua đi, mc điều khiển chương trình nhìn về phía những huấn luyện viên khác.
Không chỉ có các tuyển thủ, các fans hâm mộ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Cố Bạch: “Rất tốt, hiện tại tôi có thể nói, đây là màn biểu diễn tôi thích nhất đêm nay, An An hôm nay cũng rất xinh đẹp.”
“Cảm ơn thầy Cố.”
Lục Diên bước vào trong giới giải trí đã nhiều năm nhưng anh chưa từng công bố hình ảnh của cha mẹ mình ra ngoài. Cho nên kể cả khi là tổ tiết mục muốn tới nhà cô quay chụp Lục An An cũng không lo lắng gì.
“Tuyệt vời! Quá Tuyệt vời.”
Liễu Mộng Đình cũng gật đầu: “An An thật sự đã tiến bộ rất lớn, tôi cũng không biết An An còn biết đánh đàn đó, em học đàn có lâu không?”
“Rất vui vẻ, rất kích động.”
“A a a a a a tôi chết mất! !”
Lục An An lắc đầu: “Em học vào thời cấp ba ạ, học vài năm.”
Lần biểu diễn này của Hà Hiểu Sương và lần trước khi cô ta cầm được giải nhất có chút giống nhau. Đều là kiểu bài hát mạnh mẽ vũ điệu nóng bỏng, quẩy đến độ bầu không khí trong khán đài bốc lửa.
Cô liếc nhìn lên màn ảnh lớn, đột nhiên mỉm cười.
Nghe vậy, Ôn Luân tò mò hỏi: “Tại sao lại học vào lúc đó? Khi đó em cảm thấy có hứng thú sao.”
Đến khi màn biểu diễn sắp kết thúc, mọi người còn tận mắt nhìn thấy, Thịnh Hành chậm rãi đi về phía Piano.
Lục An An há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói: “Không phải ạ.”
Liễu Mộng Đình cũng gật đầu: “An An thật sự đã tiến bộ rất lớn, tôi cũng không biết An An còn biết đánh đàn đó, em học đàn có lâu không?”
Anh lười biếng liếc nhìn cô ấy, lại nhìn về phía các khán giả vẫn đang háo hức ở bên dưới sân khấu: “Không có.”
Cô đùa giỡn nói: “Là tiện thể có điều kiện nên học thôi ạ.”
Nghe vậy, mọi người rõ ràng không tin.
Lục An An hít sâu mấy cái mới đi lên ngồi xuống trước Piano.
Mặc dù nói đoạn video kia không quay lại nhà của cô, nhưng từ bên ngoài cũng có thể nhìn ra điều kiện của cô không hề tệ, hơn nữa khí chất của mẹ Lục và cha Lục tỏa ra cũng không phải là thứ mà một sớm một chiều có thể có.
Video vừa chiếu ra, Thịnh Hành đã đi tới.
Ôn Luân cười trêu ghẹo một tiếng: “Vậy cũng rất giỏi.”
Thầy Ôn, thầy cảm thấy màn biểu diễn hôm nay của Hiểu Sương như thế nào?”
Cuối cùng, là Lận Chi Hòe bình luận.
Mặc dù nói đoạn video kia không quay lại nhà của cô, nhưng từ bên ngoài cũng có thể nhìn ra điều kiện của cô không hề tệ, hơn nữa khí chất của mẹ Lục và cha Lục tỏa ra cũng không phải là thứ mà một sớm một chiều có thể có.
Sắc mặt của cô ta hơi khó coi, nhưng cô ta cũng không thể không thừa nhận, màn biểu diễn vừa rồi của Lục An An rất tuyệt, hơn nữa người phối hợp với cô còn là Thịnh Hành, đây hoàn toàn là tr gấm thêm hoa.
Cô ta gật gật đầu: “Có thể tiếp tục cố gắng.”
Đạo diễn tại hậu trường: “. . .”
Anh lười biếng liếc nhìn cô ấy, lại nhìn về phía các khán giả vẫn đang háo hức ở bên dưới sân khấu: “Không có.”
Cuối cùng, cả năm phiếu của năm huấn luyện viên đều bầu cho Lục An An, cô cũng trở thành người duy nhất đoạt được trọn vẹn năm phiếu bầu của các vị huấn luyện viên số phiếu.
Thẳng đến lúc Thịnh Hành đứng dậy, vươn tay ra cầm tay Lục An An dắt cô đứng lên, bên dưới mới có một vài người hét lên: “Má nó! Chương trình thế mà còn ẩn giấu đại chiêu nữa chứ! A a a!”
Theo sát phía sau đó đến lượt các khán giả ở dưới sân khấu bỏ phiếu, cùng lúc đó mọi người cũng đua nhau bỏ phiếu trên mạng trực tuyến.
Cha Lục vỗ vỗ bả vai của bà, nhìn về phía máy quay phim nói: “Cố lên An An, sau khi cuộc thi kết thúc cha mẹ tới đón con về nhà.”
Sau khi tất cả các màn biểu diễn kết thúc, toàn bộ mười tuyển thủ một lần nữa đi lên sân khấu, mc điều khiển chương trình và mọi người cùng nhau đếm ngược những giây cuối cùng trước khi hết thời gian bỏ phiếu.
Khi đến lượt Liễu Mộng Đình, đầu tiên cô ấy cũng khen một phen nhưng đến đoạn sau thì cô ấy bỗng nhiên hỏi: “Tôi cũng không biết có phải là mình nghe nhầm hay không, Hiểu Sương, có phải ban nãy em có một câu hát bị trật nhịp hay không?”
“10, 9, 8. . . 3, 2, 1.”
Anh nói: “Tổ tiết mục chắc là đã lén lút quay lại rất nhiều video tôi đánh đàn, mọi người có thể yêu cầu bọn họ chiếu cho xem.”
Đến khi số đến cuối cùng phát ra, toàn trường kinh ngạc nhìn về phía màn ảnh lớn.
Các khán giả lúc này mới hoàn hồn, không ngừng thét lên chói tai.
Tất cả số lượng phiếu bầu của các vị tuyển thủ lúc này đều được công bố ở bên trên.
Cha Lục gian nan cười một cái: “Cảm ơn mọi người.”
Liễu Mộng Đình cũng gật đầu: “An An thật sự đã tiến bộ rất lớn, tôi cũng không biết An An còn biết đánh đàn đó, em học đàn có lâu không?”
Hai mắt Mc điều khiển chương trình sáng rực lên: “Chúng ta hãy cùng nhau chúc mừng An An nào! Số phiếu bầu trên truyền hình trực tiếp của An An chính là cao nhất!”
Mc điều khiển chương trình hỏi Ôn Luân cùng hợp tác với cô ta đầu tiên.
Toàn trường kinh ngạc hô lên.
Vì để cho phiếu bầu của các khán giả và huấn luyện viên được chính xác nhất, mỗi một màn biểu diễn đều sẽ được các huấn luyện viên đưa ra lời bình sau khi xong.
____________
Hết chương 53