Có các anh ở đây
Tên gốc: Các Đại Lão Cũng Theo Tui Xuyên Về Rồi [ Giới Giải Trí ]
Tác giả: Cật Thanh Mai Tương Nha
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Sủng, giới giải trí, 1×1, hiện đại, sảng văn
Tình trạng gốc: Hoàn | Tình trạng edit: HOàn edit – Đang beta @@@
Link đọc nhanh trên YY: Truyenyy (Mỗi ngày 1 chương)
✨ Chương 23 ✨
____________
Edit: Nukaly
“Cái gì gọi là giở trò, tiểu Nhiễm, con không nên nói chuyện khó nghe như vậy.” Lâm Tô Viện cười khẩy, giọng nói âm trầm : “Cứ ở cái công ty vừa nhỏ lại không có vốn đó, con muốn tài nguyên cũng không có tài nguyên cho mà sài, làm gì có tương lai chứ? Mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi, chờ sau khi con kết thúc hợp đồng sau đó trở về làm con dâu nhà họ Thịnh, tháng ngày sau này nhất định sẽ thoải mái hơn nhiều so với bây giờ.”
“Đây chỉ là điều bà muốn thôi!” Lâm Tĩnh Nhiễm hít vào một hơi thật dài : “Nói chung tôi sẽ không làm theo ý bà đâu!”
“Ha, giờ phút này rồi mà mày còn mơ ước làm diễn viên nữa à, sao tao lại sinh ra một đứa nực cười như mày chứ?” Lâm Tô Viện đã không còn kiên trì được nữa: “Tao nói cho mày biết, nhân lúc tao còn chưa đổi chủ ý mày mau ngoan ngoãn về đây nghe theo sắp xếp của tao đi, nếu không sau này có chuyện gì xảy ra thì tao cũng không dám hứa chắc đâu.”
“Chuyện sau này thì sau này lại nói.” Lâm Tĩnh Nhiễm quay chụp bận rộn cả một ngày cũng không có cảm giác gì lớn, lúc này lại có một loại cảm giác mệt mỏi không nói ra được thành lời.
Trong lúc nhất thời cuộc đối thoại này không thể đi tiếp được nữa.
Lúc Lâm Tô Viện đang khó chịu chuẩn bị cúp điện thoại, Lâm Tĩnh Nhiễm bỗng nhiên thấp giọng mở miệng: “Bà Lâm, tôi, có một vấn đề cuối cùng muốn hỏi.”
Cô hít vào một hơi thật dài, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình: “Bà, đã bao giờ bà coi tôi như con gái của bà chưa? Cho dù, chỉ là trong nháy mắt?”
Lâm Tô Viện ở đầu bên kia điện thoại lâm vào trầm mặc rất dài, qua rất lâu, giọng điệu không mang theo nửa phần cảm xúc truyền tới: “Từ trước đến nay chưa từng. Nếu như có thể thì tao thậm chí còn hi vọng mày chưa từng xuất hiện.”
Lời nói lạnh như băng kia giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Lâm Tĩnh Nhiễm, trong âm thanh báo bận không có chút nhiệt độ nào, đến cả hô hấp cũng không kiềm chế được có chút đau đớn.
Tay cầm điện thoại di động buông xuống, cô không khỏi ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao trên cao, viền mắt trong lúc nhất thời cảm thấy có chút chua xót.
A, cũng đã hơn hai mươi năm rồi, chẳng lẽ mày còn chưa nhìn rõ ra sao, rốt cuộc thì mày còn chờ mong gì nữa chứ…
…
Ngoài cửa khách sạn có một bóng người lấm la lấm lét lặng yên không một tiếng động chạy ra ngoài.
5 phút sau, trước quầy bán đồ nướng ven đường có một bóng người đầu đội mũ lưỡi trai cực lớn, trên mặt đeo một chiếc kính râm to màu đen, lén lén lút lút nói với ông chủ: “Tôi muốn 10 xiên thịt dê, 2 xiên thịt gà, 1 xiên cá kèm mực, 3 xiên thịt viên chiên và 3 xiên nấm hương, cực cay, cảm ơn.”
Ông chủ cửa hàng đồ nướng: “…”
Nếu như không phải mỗi ngày ông đều bày sạp ở đây, chỉ sợ ông đã cho là mình đang bàn bạc chuyện đại sự gì đó với một đặc vụ cũng nên.
Hoàng Kỳ Bân trốn người đại diện chạy ra ngoài hoàn toàn là vì thèm ăn, thế nhưng để gìn giữ hình ảnh thần tượng của mình, gã không muốn có ai nhận ra mình lại đi ăn đồ nướng ở mấy quán như thế này, vì thế gã đã cải trang giả dạng một phen xong xuôi, sau đó mới trộm chạy đến.
Sau khi ăn no đẫy tễ gã mới về khách sạn, đang lúc chuẩn bị thần không biết quỷ không hay chạy vào trong, ai ngờ lúc đi qua bồn hoa ngoài khách sạn lại bị một đống đen như mực thù lù xuất hiện khiến cho giật mình suýt ngã, chờ sau khi phục hồi lại tinh thần gã mới phát hiện đó là một người đang ngồi xổm một mình.
Hoàng Kỳ Bân theo bản năng chuẩn bị tránh đi, nhưng nương theo ánh sáng mỏng manh của đèn đường gã bỗng nhiên cảm thấy bóng người này nhìn qua hình như có phần quen mắt, chân đang tính bước lập tức dừng lại: “Lâm Tĩnh Nhiễm?”
Lâm Tĩnh Nhiễm nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần như đã bị che đến không lộ ra chút nào kia, giọng điệu không gợn sóng hỏi: “Đêm khuya lại đi đeo kính râm, có thể nhìn đường không? Ngu ngốc!”
Hoàng Kỳ Bân thuận lợi một lần nữa bị cô chọc cho lửa giận ngập đầu: “Cô ngồi một đống đen thùi lùi ở đây bố ai mà nhìn thấy được? Tôi nói cho cô biết…”
nói tới đây, gã mới hậu tri hậu giác mà kịp phản ứng: “Khóc?”
Lâm Tĩnh Nhiễm hít hít mũi, cúi đầu mặc kệ gã.
Hoàng Kỳ Bân tháo kính râm xuống, lúc này mới nhìn rõ ở trên mặt cô còn vương chút nước mắt lờ mờ, vẻ mặt trong lúc nhất thời có chút không được tự nhiên: “Tôi, vừa nãy tôi đụng vào chỗ bị thương của cô à? Có đau không, nếu không thì để tôi đưa cô đi bệnh viện xem nhé?”
Lâm Tĩnh Nhiễm khoát tay đứng lên: “Tôi cảm thấy anh đã hiểu lầm rồi, tôi với anh chẳng có chút quan hệ nào cả.”
Hoàng Kỳ Bân thấy cô muốn đi, giơ tay một phát bắt được cánh tay của cô, trong lòng không biết như thế nào lại có lửa bốc lên hừng hực: “Tôi có lòng tốt quan tâm tới cô, cô có thái độ gì đấy?”
“Bỏ tay ra.” Lâm Tĩnh Nhiễm dùng sức vung tay muốn hất bàn tay kia ra hai lần nhưng không được, nhưng lăn lộn một lúc như vậy mấy cảm xúc không vui lúc nãy của cô cũng bị nín về toàn bộ, cô ngẩng đầu trừng mắt lên: “Hoàng Kỳ Bân, anh có bị bệnh không? Quan tâm tôi, những lời này nói ra anh muốn tôi cảm động hay chỉ đơn giản là muốn tự làm mình cảm động? Còn lằng nhà lằng nhằng nữa anh không sợ lại có scandal với tôi à? Bây giờ mà có scandal thì dù phòng làm việc của anh có lên tiếng rũ sạch quan hệ với tôi sợ cũng không có ai tin nữa đâu.”
Cô vừa nói xong lời cuối cùng, tay Hoàng Kỳ Bân theo bản năng buông lỏng ra mấy phần, Lâm Tĩnh Nhiễm nhân cơ hội này không chút do dự rút tay ra.
Mẹ, còn giả vờ giả vịt cái gì nữa không biết, chẳng phải cũng chỉ là một tên cặn bã tư lợi thôi hay sao.
Lâm Tĩnh Nhiễm trong lòng cười lạnh, giọng điệu càng không có chút tình cảm nào: “Nói đi, anh đi hay là tôi đi?”
Hoàng Kỳ Bân chỉ cảm thấy trong ngực có một ngọn lửa giận muốn bùng cháy, gã cắn răng: “Mẹ nó, cô cho rằng ông đây thật sự thích đi lo chuyện bao đồng như vậy sao!”
Nói xong, gã xoay người rời đi.
Lâm Tĩnh Nhiễm nghe tiếng bước chân càng chạy càng xa, cảm giác bóng đêm xung quanh lại hoàn toàn bao phủ lấy mình.
Cô lẳng lặng ngồi xuống mép bồn hoa nơi không được đèn đường chiếu rọi, nước mắt trên mặt bất tri bất giác bị gió đêm thổi khô.
Trải qua một hồi chanh chấp với Hoàng Kỳ Bân, ngược lại cô lại không còn cảm thấy ăn năn hối hận nữa.
Vốn cô cứ nghĩ mình đã không còn bất kỳ chờ mong gì với người đàn bà kia, thế nhưng lúc cô thật sự chính tai nghe thấy bà ta phủ nhận tồn tại của mình, cô mới phát hiện ra, hóa ra sau khi nghe thấy tim mình vẫn có thể đau đớn như vậy.
Hi vọng rằng mình chưa bao giờ từng xuất hiện sao? Quả nhiên không nên ôm ấp bất kỳ ảo tưởng nào với người phụ nữ ấy .
Mi mắt Lâm Tĩnh Nhiễm hơi buông xuống, theo bản năng nắm chặt góc áo của mình.
Vì dùng sức quá mạnh nên đầu ngón tay của cô gần như sắp lún sâu vào trong lòng bàn tay, đột nhiên trên trán lại truyền đến một cảm giác mát lạnh đến khó tin, khiến cho tâm trí đang đang luân hãm trong những dòng suy nghĩ của cô nháy mắt bị lôi trở về.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên cô vừa khéo đối đầu với một đôi con ngươi dịu dàng sâu thẳm.
Trên tay Hạ Tần cầm một lon Sprite lạnh đứng trước mặt cô, lễ phép mà lại khéo léo hỏi: “Cô Lâm, cô có muốn uống không?”
____________
Pass chương sau: 10 chữ, viết liền, chữ đầu và chữ cuối viết hoa
Ai đứng ngoài cửa khách sạn lén mua đồ ăn?
Lưu lại nhé chương sau mị up tiếp còn vào đọcccc
Hết chương 23
Mình nghi ngờ Hạ ảnh đế đang dùng chiêu “nước ấm nấy ếch”
-đầu mũ lưỡi trai cực lớn=> đầu đội mũ
-Sau khi ăn no đẫy tễ gã mới khách sạn=> mới về
-còn giả vờ giả vịt cia gì nữa không biết=> cái gì
-bất kỳ chờ mong ghì=> gì
đã cập nhận ạ <3