Menu Đóng
Posted in Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình
Xuyên thành em gái của đối thủ idol nhà mình

Tác giả: Thời Tinh Thảo
Thể loại:Ngôn Tình, Hệ Thống, Xuyên Không, Sủng, Trọng Sinh,1×1, HE.
Tình trạng gốc: Hoàn.
Tình trạng edit: Đang update
Editnukaly


✨ Chương 47 ✨

____________

Sau khi thời điểm cuối năm trôi đi, năm mới vừa tới, Lục An An chạy nhanh lên phòng, lúc đi xuống trong tay cầm theo ba hộp quà nhỏ.

Từng người từng người lần lượt mở ra, có mấy người trong đó Lục An An biết, mặc dù cô không quá để ý nhưng cũng biết người ta là nghệ sĩ có chút tiếng tăm trong giới, có người mặc dù không xuất phát điểm từ ngành ca sĩ nhưng ca hát cũng không tệ.

Lâm Nhược Tinh quay đầu, nhìn Lục An An nói: “An An, đến đây đi, qua đây chơi bài.”

Cố Bạch cười nói: “Ai nha, chỉ còn tôi và thầy Thịnh là chưa có ai chọn trúng thôi, đến đến, để tôi xem xem là ai trong hai em chọn được huấn luyện viên Thịnh Hành, xem ai bốc được tôi nào.”

“Cha, mẹ, anh trai, đây là quà An An chuẩn bị cho mọi người, chúc mừng năm mới.”

Lục An An không một tiếng động cong cong môi: “Anh à, anh có đói bụng không?”

Lục Diên vừa cúi đầu liền thấy, là một tấm bùa bình an chúc phúc màu đỏ.

Cô vừa nhìn vẻ mặt của Lục Diên liền biết anh ấy đã nghĩ nhiều rồi.

Cái gì gọi là thầy Thịnh nói cô rất gầy cô liền ăn. 

Anh hoảng hốt trong giây lát, mẹ Lục kinh ngạc thốt lên một tiếng: “An An, sao con lại nghĩ tới tặng mọi người cái này?”

Lục An An “Dạ” một tiếng: “Con…Con mua không được mấy thứ đồ đắt tiền cho nên chỉ có thể tự mình chuẩn bị cái này, mong là mọi người đều thích.”

“A?”

Lục An An không một tiếng động cong cong môi: “Anh à, anh có đói bụng không?”

Mẹ Lục đưa tay ra ôm chặt cô: “Cảm ơn An An.”

Lục An An còn chưa mở giấy ra, lúc này cô thật sự cảm thấy rất khẩn trương, cô có 50% cơ hội, cô có thể rút trúng Thịnh Hành hay không đây!!!

Lục Diên bị cô làm cho tức gần chết.

Cha Lục nhìn bùa bình an trong tay, cũng có một loại cảm động không nói ra được thành lời: “Cảm ơn An An.”

Lục Diên thu mắt lại, nhìn cô: “Là em tự mình đi xin sao?”

Ôn Tư Niên: “. . .”

Mẹ Lục sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía cô: “Không phải là mua về sao?”

Khóe môi anh ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Đến đây chơi một chút, Lâm Nhược Tinh vừa khéo cũng ở đây, các em có thể chơi cùng một chỗ.”

Lục An An cười cười: “Dạ, là con xin về.”

Mọi người đều khích lệ lẫn nhau.

Nghe vậy, Lục Diên đè ép xuống tức giận đang dâng lên với Thịnh Hành, quay đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Em có thấy chán không?”

“Đi lúc nào vậy?”

Tiếp sau đó Lâm Nhược Tinh tặng lại vị trí của mình cho Lục An An, Lục An A nhìn vào ba người đàn ông trước mặt, còn có chút bất an.

“Lần trước sau khi tham gia đại hội thể dục thể thao con được nghỉ nửa ngày.”

“Vâng ạ.”

Lục An An không cùng mọi người đi dạo phố mà lại tới chỗ nhân viên công tác đăng kí tới một ngôi chùa rất linh thiêng cũng rất nổi danh ở thành phố B.

 Cô không có gì có thể báo đáp lại mấy người nhà họ Lục, luôn cảm thấy bọn họ đối với cô quá tốt, cô chiếm dụng thân thể Lục An An, hưởng thụ tất cả những thứ đáng ra phải là của nguyên chủ, mặc dù chuyện này cũng không phải là cô nguyện ý làm ra, thế nhưng tóm lại cô vẫn không thể bước qua được lằn ranh kia.  

Lục Diên bị cô làm cho tức gần chết.

Lúc đó Lục An An cầu nguyện, nếu như không thể thay đổi, vậy chỉ hi vọng mọi người có thể bình an.

Lục An An trong miệng thúc giục: “Các anh đi qua đó trước đi, em đi rửa tay một chút đã.”

Cô nghĩ, đây nhất định cũng là tâm nguyện của An An đã chết kia.

Cho nên cô mới muốn đi xin mấy tấm bùa bình an.

Mặc dù không nhất định có tác dụng, nhưng ít ra an lòng.

Qua mấy lần nữa, cô hậu tri hậu giác hỏi: “. . .Các anh đang nhường bọn em à?”

Mấy người khích lệ lẫn nhau.

*

Trước đây lúc ở nhà, mọi người đều nói cô rất gầy đều không thấy cô ăn đâu.

Cố Bạch cười nói: “Ai nha, chỉ còn tôi và thầy Thịnh là chưa có ai chọn trúng thôi, đến đến, để tôi xem xem là ai trong hai em chọn được huấn luyện viên Thịnh Hành, xem ai bốc được tôi nào.”

Vừa qua năm mới, Lục An An liền phải trở về tiếp tục đào tạo cho chương trình siêu cấp thần tượng.

Hai ngày sau lại là một vòng so đấu mới, sau khi vòng này qua đi, số lượng các tuyển thủ lưu lại sẽ không còn bao nhiêu.

Khóe môi anh ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Đến đây chơi một chút, Lâm Nhược Tinh vừa khéo cũng ở đây, các em có thể chơi cùng một chỗ.”

Đời người chính là như vậy, đi đi về về.

Thịnh Hành và Ôn Tư Niên đã đi tới chỗ kia ngồi xuống.

“Hiện tại chỉ còn dư lại mười người các em thôi, cảm thấy thế nào?”

Gặp nhau, quen biết, lại chia lìa.

Ai rồi cũng đều sẽ phải trải qua những chuyện này.

Năm sau là một vòng pk biểu diễn, Lục An An biểu hiện mặc dù không tệ nhưng vẫn không đoạt được giải nhất của kỳ này.

Thịnh Hành mỉm cười nói, ghé mắt nhìn cô: “Có hứng thú?”

Thịnh Hành ghé mắt: “Đi thôi.”

Người đứng đầu đổi thành một tuyển thủ khác, đương nhiên, cũng không phải Hà Hiểu Sương.

Lục An An “Ồ” một tiếng, cười nói: “Đồ ăn ở chỗ này rất ngon nha, đặc biệt là bánh macaron, anh ăn thử đi.”

Sau khi lượt tranh tài này kết thúc, chính là đến vòng thi đấu loại.

Lại một nhóm người nữa bị loại, đến cuối cùng số người còn sót lại trong chương trình chỉ còn dư lại mười người, mọi người đều gấp gáp chuẩn bị cho trận chung kết cuối cùng.

Chương trình này đến cuối cùng sẽ tạo thành một nhóm nhạc gồm bảy người.

Thường Thiến và Dụ Thư đều còn, Trần Tử Hân cũng lọt vào vòng trong, sáu người còn lại Lục An An không quá quen thuộc.

Lục An An quay đầu nhìn về phía Thịnh Hành.

Đương nhiên, Hà Hiểu Sương là một ngoại lệ.

Lục An An có chút ngượng ngùng : “Nếu không thì. . .”

Khúc Tĩnh đã bị loại, cô ấy lúc đi còn ôm Lục An An khóc một trận: “An An, Thiến Thiến, chờ về đến nhà tớ sẽ bỏ phiếu cho các cậu.”

Lục An An cười, vỗ vỗ đầu cô ấy: “Được rồi, chúng mình sẽ còn gặp lại mà, cậu vẫn còn nhiều cơ hội.”

Cô lại nói: “Chương trình này không thể làm đường ra vậy thì chúng ta liền đổi sang một gameshow khác, cậu siêu cấp xuất sắc.”

Phong Minh Thành liếc mắt nhìn Thịnh Hành, trầm thấp nở nụ cười: “Thịnh Hành nói không sai, An An, hôm nay em thắng nhiều như vậy lại không cược tiền, nếu không liền đồng ý một điều kiện với em đi, sau này nếu em có nhu cầu gì cứ việc tìm anh giúp đỡ.”

Khóe môi anh ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Đến đây chơi một chút, Lâm Nhược Tinh vừa khéo cũng ở đây, các em có thể chơi cùng một chỗ.”

“Ừ ừ, tớ biết mà.”

Mọi người nhìn thấy đều hơi nhướng mày.

Mọi người đều khích lệ lẫn nhau.

Đến cuối cùng, chỉ còn dư lại Thường Thiến và Lục An An là chưa công bố.

“Anh trai tuyệt đối sẽ giúp em hết mình.”

Sau khi vòng thi đấu này kết thúc thì vòng đấu năm trước của các cô cũng được chiếu ra.

Ôn Tư Niên cười cười, ý tứ sâu xa trừng mắt nhìn Thịnh Hành, sau đó lại nhìn Lục An An một cái.

Tối hôm đó, Hà Hiểu Sương và Lục An An cùng nhau lên hot search, bài hát mạnh mẽ vũ điệu sexy cùng với bài hát tiếng Anh sâu lắng êm tau cùng lên hot search, hai người xem như là người tạo nên đề tài trong chương trình này.

Đời người chính là như vậy, đi đi về về.

Lâm Nhược Tinh quay đầu, nhìn Lục An An nói: “An An, đến đây đi, qua đây chơi bài.”

Trận chung kết cần thời gian chuẩn bị rất dài, dù sao cũng là phát sóng trực tiếp trên mạng, hai kỳ trước đó tổ chương trình vẫn chưa công chiếu cho nên tính tính toán toán thì các cô sẽ có nửa tháng thời gian để chuẩn bị.

Phong Minh Thành liếc mắt nhìn Thịnh Hành, trầm thấp nở nụ cười: “Thịnh Hành nói không sai, An An, hôm nay em thắng nhiều như vậy lại không cược tiền, nếu không liền đồng ý một điều kiện với em đi, sau này nếu em có nhu cầu gì cứ việc tìm anh giúp đỡ.”

 Càng về sau thì Lục An An càng bình tĩnh hơn.

Sau khi lượt tranh tài này kết thúc, chính là đến vòng thi đấu loại.

“Đồng ý đi.” Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô: “Đạo diễn Phong tình nguyện chịu thua.”

Cô nhìn qua rất bình tĩnh, không có bất kỳ cảm giác căng thẳng sốt sắng nào.

 “An An, cậu không khẩn trương sao? “

Cô vừa nhìn vẻ mặt của Lục Diên liền biết anh ấy đã nghĩ nhiều rồi.

Lục An An nhìn về Thường Thiến đang đứng ở phía trước: ”Tất nhiên là có căng thẳng rồi, nhưng mà đến lúc đó chương trình sẽ phát sóng trực tiếp, cho nên hiện tại cần phải tự nói với mình, không cần khẩn trương.”

Lục An An cười: “Vậy để em mang thêm qua đây cho các anh.”

Cô vỗ vỗ vai Thường Thiến, nhạt nhẽo nói: “Phải tin tưởng vào chính mình, chúng ta đã đi đến cuối cùng, mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt.”

“Ừm!”

*

Mấy người khích lệ lẫn nhau.

“A?”

Lát sau, Cố Bạch và Liễu Mộng Đình đi tới. 

Mọi người ôm bụng cười to.  

Nhìn thấy chỉ còn dư lại mười người này, hai người đều thổn thức không dứt.

“Hiện tại chỉ còn dư lại mười người các em thôi, cảm thấy thế nào?”

“Chúng em sẽ tiếp tục cố gắng.”

Cố Bạch cười cười: “Đúng, phải có ý nghĩ như vậy, các em đều là siêu cấp thần tượng!”

Anh ta lại nhẹ nhàng nói: “Mặc dù nói các em chỉ còn lại mười người nhưng vẫn cần phải cố gắng, vẫn còn ba người phải đối mặt với lần bị loại cuối cùng.”

Dù sao thì . . . Lục An An cũng không hiểu sao mình lại thấy vậy, nhưng trực giác của cô vẫn luôn rất chính xác.

Anh nhìn về phía mọi người: “Các em có lòng tin hay không?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn gì để nói.

Cô vừa nhìn vẻ mặt của Lục Diên liền biết anh ấy đã nghĩ nhiều rồi.

“Có ạ!”

Thịnh Hành mỉm cười nói, ghé mắt nhìn cô: “Có hứng thú?”

Cố Bạch nở nụ cười: “Được rồi, vậy bây giờ để tôi nói lại một chút về quy tắc của trận chung kết nhé.”

Cố Bạch trong tay cầm một sấp giấy ghi chép, hắng giọng nói: “Hôm đó sẽ có mười vị nam nghệ sĩ xuất hiện hỗ trợ cho các em, các em sẽ phải rút thăm, rút trúng ai thì nam nghệ sĩ đó sẽ phối hợp biểu diễn cùng với các em vào hôm đó.”

Trong nháy mắt, mọi người cùng kinh ngạc thốt lên.

Mọi người đều khích lệ lẫn nhau.

“Oa! ! Có những ai vậy?”

“Oa! ! Có những ai vậy?”

Lục An An sửng sốt, “A” một tiếng: “Các anh muốn ăn sao?”

“A a a a a a sẽ là ai nha!”

“Có biết một chút ạ.”

“Có thể nào có Lục Diên không?”

Lục An An: “? ? ?”

Phong Minh Thành nhìn vào mắt cô, mỉm cười nói: “Không có gì, đều là Thịnh Hành chi tiền.”

Trong nháy mắt, mọi người cùng kinh ngạc thốt lên.

Cô quay đầu lại nhìn về phía Thường Thiến.

Thường Thiến không sợ một chút nào, rất trực tiếp hỏi lên: “Có không ạ có không ạ?”

Lục An An trong miệng thúc giục: “Các anh đi qua đó trước đi, em đi rửa tay một chút đã.”

Cố Bạch dở khóc dở cười: “Trong số mười người đó thì đã có ba người là các nam huấn luyện viên của các em rồi, còn về bảy người khác thì, các em cứ rút trúng đi rồi sẽ biêt thôi.”

Mọi người ngóng trông muốn lên rút thăm ngay lập tức.

“Ai lên trước?”

“Ai cũng được ạ.”

Lại một nhóm người nữa bị loại, đến cuối cùng số người còn sót lại trong chương trình chỉ còn dư lại mười người, mọi người đều gấp gáp chuẩn bị cho trận chung kết cuối cùng.

“Để tớ tới trước đi.”

Cô có chút tò mò nhưng không hỏi nhiều.

Mọi người lục tục đi lên rút thăm, trước khi Lục An An rút thăm còn chắp tay cầu trời phù hộ.

“Em muốn thầy Thịnh chơi hay là không chơi?”

Sau khi toàn bộ mọi người đã rút thăm xong, nhân viên quay phim đứng ở bên cạnh các cô, quay lại động tác cẩn thận từng li từng tí của các cô ấy khi mở giấy rút thăm, cảm thấy rất buồn cười.

“Nhanh nhanh, ai công bố trước nào?”

“Đồng ý đi.” Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô: “Đạo diễn Phong tình nguyện chịu thua.”

Liễu Mộng Đình nhìn mọi người, cười nói: “Hiểu Sương, em nói trước đi, em rút trúng ai?”

Hà Hiểu Sương mở giấy ra, là Ôn Luân.

Sau khi vòng thi đấu này kết thúc thì vòng đấu năm trước của các cô cũng được chiếu ra.

Mọi người kinh ngạc thốt lên: “Oa, thầy Ôn rất lợi hại đó.”      

“Quá may mắn đi.”

Nghe vậy, Cố Bạch không phục nói: “Tại sao lại thế, thầy Cố không lợi hại sao?”

Mọi người ôm bụng cười to.  

Từng người từng người lần lượt mở ra, có mấy người trong đó Lục An An biết, mặc dù cô không quá để ý nhưng cũng biết người ta là nghệ sĩ có chút tiếng tăm trong giới, có người mặc dù không xuất phát điểm từ ngành ca sĩ nhưng ca hát cũng không tệ.

Cũng có mấy người nhảy múa không tệ.

Đến cuối cùng, chỉ còn dư lại Thường Thiến và Lục An An là chưa công bố.

Cố Bạch cười nói: “Ai nha, chỉ còn tôi và thầy Thịnh là chưa có ai chọn trúng thôi, đến đến, để tôi xem xem là ai trong hai em chọn được huấn luyện viên Thịnh Hành, xem ai bốc được tôi nào.”

Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn vào hai người.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn gì để nói.

Thịnh Hành khẽ cười: “Vậy em qua kia đi, đánh cho anh ta thua không ngóc đầu lên nổi đi.”

Lục An An còn chưa mở giấy ra, lúc này cô thật sự cảm thấy rất khẩn trương, cô có 50% cơ hội, cô có thể rút trúng Thịnh Hành hay không đây!!!

Đột nhiên, Thường Thiến kêu lên một tiếng: “A! An An chúc mừng cậu!”

“A?”

Vừa dứt lời, giọng nói của Lục Diên từ nơi không xa truyền đến: “Cậu là anh trai của ai?”

Lục An An ngẩng đầu lền nhìn thấy trên tờ giấy trước mặt viết tên Cố Bạch.

Lục Diên không hé răng, lẳng lặng nhìn vào mắt cô.

Thường Thiến rút trúng là Cố Bạch, vậy thì người sẽ phối hợp với cô tất nhiên là Thịnh Hành rồi.

Chỉ chốc lát bốn người ngồi trên bàn đã hoàn toàn thay đổi.

Lục An An còn chưa kịp vui vẻ, bên tai đã truyền đến âm thanh quen thuộc: “Chờ đã, Thường Thiến, em rút trúng tôi, vì sao lại chúc mừng Lục An An?”

Nhưng ngoài ý muốn là sau đó cô vẫn luôn thắng.

Anh nhìn về phía mọi người: “Các em có lòng tin hay không?”

Hai người: “. . .” 

Mọi người ngóng trông muốn lên rút thăm ngay lập tức.

 

____________

Hết chương 47

1 Comments

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *