LUẬN TẦM QUAN TRỌNG CỦA VIỆC HỌC GIỎI TOÁN HỌC
Tác giả: Mèo Himalaya
Editor: nukaly
Phiên ngoại 2: : Người ấy
☀☀☀☀☀☀
Không ngủ được.
Không ngủ được x10.
Không ngủ ngon x100.
Rối rắm trong chốc lát, anh quyết định vào bếp nấu cơm.
Chẳng phải Văn Phỉ muốn ăn cơm anh nấu sao… Thỉnh thoảng làm cho hắn cũng được đi.
Dì giúp việc nấu ăn rất ngon, Loan Tịch cảm thấy đồ ăn mình làm còn xa xa mới bằng được đồ ăn của dì, cảm thấy có thể Văn Phỉ sẽ muốn uống rượu, anh bèn nấu món rượu nếp cẩm ngâm trứng gà.
Sau khi anh nấu xong Văn Phỉ vẫn chưa về, lúc này đã hơn mười một giờ đêm, Loan Tịch quấn cái chăn Văn Phỉ thường đắp nằm trên ghế sa lon một lát, có lẽ là vì đã quá mệt mỏi, ngửi thấy mùi tin tức tố còn sót lại của Văn Phỉ trong chăn lại khiến anh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Văn Phỉ lúc này đang ở trong khách sạn hải sản sang trọng nhất thủ đô tinh bàn chuyện làm ăn, anh đã ăn hết mười tám ngàn cái chân cua rồi, còn phải vừa ăn vừa nghe mấy ông chủ này khoe khoang.
Bạn bè doanh nhân bên cạnh nói: ” Ai nha, ông chủ Văn hẳn là đã buồn ngủ rồi nhỉ, nếu không chúng ta trực tiếp đi tới phần giải trí của tối nay đi nhỉ?”
Văn Phỉ châm thuốc nói: “Còn có phần giải trí gì nữa à?”
“Đúng vậy, ông chủ Văn à, món này là tôi chuẩn bị riêng cho anh đó…”
Văn Phỉ lắc đầu cười ha hả nói: “Hẳn là không được rồi, vợ tôi trước giờ luôn khó ngủ, tôi còn phải về sớm dỗ em ấy ngủ nữa. Mọi người cứ thoải mái chơi đi thôi, ha ha ha.”
Mấy người xung quanh cười cười trêu ghẹo vài câu, nói Văn Phỉ quả nhiên y như lời đồn, tình cảm với vợ còn bền chắc hơn vàng.
Văn Phỉ nhíu mày nói: “Tất nhiên rồi, năm đó tôi mất bao công sức với bắt được người vào tay cơ mà, sao có thể không coi như bảo bối được cơ chứ, bây giờ có cơ hội tôi mời mọi người tới nhà tôi ăn cơm, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người nhé, còn mấy trò giải trí gì đó không cần phần cho tôi đâu.”
Tài xế đã đợi bên ngoài khách sạn một tiếng rồi, Văn Phỉ vừa lên xe đã không ngừng thúc giục bác tài nhanh nhanh dưa hắn về nhà.
Hắn đoán là tám phần mười Loan Tịch vẫn đang ở nhà chờ mình về.
Vì anh đột nhiên biến mất ba năm nên Loan Tịch rất thiếu hụt cảm giác an toàn, giấc ngủ của anh vẫn luôn không quá an ổn, nếu hắn về quá muộn anh sẽ cảm thấy lo lắng bất an.
Anh luôn sợ Văn Phỉ sẽ không thể quay về.
Nhưng cho tới bây giờ anh vẫn luôn không nói cho hắn biết, chỉ đần độn ngốc nghếc chờ đợi Văn Phỉ về. Rõ ràng anh là một người rất thông minh, đến lúc dính vào chuyện tình cảm cũng không thể kiểm soát được trái tim và cảm xúc của mình.
Mấy năm trước lúc Văn Phỉ vừa mới đổi nghề cũng có đôi khi phải đi bàn công chuyện đến hơn nửa đêm mới về, hắn còn sợ về nhà rồi sẽ quấy rầy giấc ngủ của Loan Tịch, mỗi lần về nhà đều rón ra rón rén, nhưng Loan Tịch đều chưa ngủ, anh hoặc đang khoác áo choàng ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, hoặc đang cầm một quyển sách tùy ý đọc, Văn Phỉ có hỏi anh cũng chỉ nói là do mình không ngủ được hoặc chưa muốn đi ngủ.
Hôm nay cũng y như vậy.
Văn Phỉ mới vừa vào cửa, Loan Tịch đã tỉnh khỏi cơn mơ, trong căn phòng tối tăm ngoái đầu nhìn vào ngọn đèn vừa bật sáng ở cửa ra vào.
Văn Phỉ bước nhanh tới, từ phía sau lưng ôm lấy Loan Tịch, Loan Tịch vẫn còn có chút hoảng hốt sau cơn mơ, anh nằm mơ thấy đoạn thời gian Văn Phỉ bị anh hấp dẫn khi còn đi học rồi bị vây hãm trong đó, đến lúc tỉnh lại lại bị Văn Phỉ giống y một con chó săn vàng lớn thơm lên mặt anh khiến mặt anh dính đầy nước bọt.
Loan Tịch đã tỉnh táo hơn một chút, nhẹ nhàng khẽ cười nói: “Đừng hôn nữa, em toàn là mùi rượu thôi.”
“Anh nấu món gì ngon cho em à?”
“Không nấu, là anh đói bụng nên tự làm cho anh ăn thôi.” Loan Tịch nhíu mày: “Em có muốn ăn không?”
Văn Phỉ tự đi vào bếp múc một bát ra, chỉ mấy hơi đã uống hết sạch, Viên Viên nửa đêm tỉnh lại muốn đi toilet, vừa khéo nhìn thấy cha mẹ mình nửa đêm không ngủ ôm nhau ngoài phòng khách ngắm sao nhìn trăng nói chuyện yêu đương… Bé con chỉ có thể thở dài.
Loan Tịch nói: “Em thật đúng là khéo mồm.”
“Vợ ơi, anh muốn em rồi có đúng không?”
“Không có.”
“Lại nói một đằng làm một nẻo rồi…”
Tay đang Văn Phỉ vuốt ve cần cổ tinh tế tuyệt đẹp của Loan Tịch ngừng một lát, hắn nhẹ nhàng dùng răng ngậm vào vết bớt nho nhỏ hơi nổi lên trên làn da Loan Tịch, đây là dấu tích do hắn đánh dấu, hàm hồ nói: “Vậy, em muốn anh, có được không?”
Alpha của mình tỏa ra hương vị tin tức tố nồng đậm bao phủ toàn thân mình, trong lúc nhất thời đầu óc Loan Tịch trở nên trống rỗng, hai chân cũng bắt đầu nhũn ra.
Văn Phỉ vừa cắn vừa vô tội nói: “Bảo bối ơi, anh có thoải mái không?”
“Ưm, có.”
Loan Tịch đột nhiên thành thực khiến cho Văn Phỉ có chút không ứng phó kịp, vị này nhà hắn rất ít khi chủ động biểu đạt tâm ý đó.
“Em chưa về, anh hơi… lo.” Loan Tịch nhỏ giọng nói: ” …. Nhưng em đừng có cắn anh nữa, chân anh nhũn.”
Văn Phỉ “phốc” một cái đứng dậy, bế vợ yêu vào trong phòng ngủ, liên tiếp nói ra đủ loại lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người trong lòng, nói mình nhất định sẽ không một lần nữa rời khỏi anh, để anh yên tâm trăm phần trăm, thanh thản ổn định ngủ ngon.
Số lượng, lò lửa hình người ôm lấy Loan Tịch, nhẹ nhàng khẽ vuốt vuốt sống lưng anh, nói: “Đã qua mười hai giờ rồi, bảo bối mau đi ngủ thôi.”
Sáng ngày thứ hai Loan Tịch chui ra khỏi lồng ngực của Văn Phỉ, anh ngồi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của Văn Phỉ, sau đó mới phát hiện, hình như anh đã bị hắn rót vào tin tức tố có chút hơi rượu của alpha dẫn tới ngủ có chút sâu, anh bị trễ giờ rồi.
Văn Phỉ đang ngủ say, hoàn toàn không biết vợ yêu nhân lúc mình ngủ say đã tặng cho mình một nụ hôn lên môi.
Loan Tịch lên chiếc xe Land Rover phóng tới trường học, vội vã cầm theo giáo án tiến vào phòng học, lại phát hiện đám nhóc con trong lớp đều đang nhìn mình.
Đã muộn mất năm phút, Loan Tịch hối lỗi nói: Xin lỗi các em, thầy dậy muộn.”
Đám nhóc kia đều nhìn anh với ánh mắt khao khát được hít chút drama khiến Loan Tịch vô cùng ngại ngùng.
Mà giờ khắc này Văn Phỉ cũng đã tỉnh dậy, còn phát hiện ra vợ yêu vội đi làm nên để quên mất túi đựng tài liệu ở nhà rồi.
Hắn muốn giúp vợ thu dọn một chút, lại khiến một đống bài thi lốp bốp rơi xuống đất, bên trong còn tòi ra một bức thư màu hồng phấn đầy ám mụi hương vị tình yêu.
“… Ai nha.”
____________
Hết PN 2